Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Chương 17

Kinh Vô Diệp đưa bốn người rời khỏi U Châu Thành, ngự phong mấy trăm dặm sau, liền tiến vào bên trong một mảnh núi non trùng điệp.

"Từ nơi này liếc mắt nhìn một cái, đều thuộc U Phù sơn mạch, trong đó đỉnh núi lớn nhỏ gần mười vạn, núi non trùng điệp, cỏ cây che trời, ở phân tán đếm không hết bộ lạc Nhân tộc cùng bộ lạc Yêu tộc." Kinh Vô Diệp ở không trung vì mọi người giới thiệu nói.

Lúc này mọi người bay trên trời cao vút, quan sát phía dưới, chỉ nhìn thấy hầu như Mậu Lâm kín kẽ không hở, còn có phất phới sương mù ở thung lũng.

Kinh Vô Diệp trước đó nói không có người dẫn dắt tìm không thấy Đồng Sơn Bộ, xác thật cũng không có khoa trương.

"Nơi này chướng khí nặng, hẳn là không thích hợp để Nhân tộc sinh tồn, bộ lạc trong núi vì sao không dọn khỏi nơi này?" Lê Khước hỏi.

Kinh Vô Diệp đáp: "Bộ lạc có thể ở lại U Phù sơn mạch đều không phải Nhân tộc bình thường, tổ tiên thông thường vượt qua tu đạo chi sĩ, có truyền lại pháp khí cùng công pháp, bởi vậy trong tộc không ít tu sĩ. Hơn nữa những trụ dân này đời đời sống lâu dài nơi đây đã có ngàn năm, thói quen hoàn cảnh nơi này, đều có biện pháp đối phó chướng khí."

Lúc Từ Mạn Mạn ngao du nhân gian, cũng từng đi ngang qua U Phù sơn mạch, ở bên trong lang bạt mấy tháng, lạc đường vài lần, biết rõ nguy hiểm trong đó, cũng chưa từng bước vào phúc địa*qua, Huyết tông nếu lựa chọn nơi này làm hang ổ Đồ Linh bộ, ngược lại dễ thủ khó công.

(*Vùng gần trung tâm)

Mọi người ở U Phù sơn mạch bay một canh giờ, cuối cùng nghe được Kinh Vô Diệp nói: "Hẳn là ở gần đây, chúng ta hạ xuống đi."

Lê Khước nghe lời này, dẫn đầu lao xuống, đôi cánh kim hồng nhẹ nhàng lóe lên, sương mù dày đặc liền bị đẩy ra thành một vòng gợn sóng, phạm vi ba bốn dặm đều có thể thấy rõ ràng.

Những người còn lại cũng theo sau Lê Khước tiến vào trong rừng.

Ngay sau khi hạ xuống, Từ Mạn Mạn liền ngửi thấy một mùi vị đặc trưng, bùn đất ẩm ướt, rễ cây mục nát, hoa tươi nở rộ, hương thơm cùng mùi hôi hòa lẫn vào nhau, tạo thành khí tức độc nhất của rừng cây. Sự xuất hiện của họ dường như kinh động sinh vật trong rừng, bốn phía truyền đến tiếng động xao xác, sột soạt không ngừng bên tai.

Hoàn cảnh rừng cây như vậy, đối với Lê Khước cũng không xa lạ, cho dù là vô số xà trùng chuột kiến ở U Phù sơn mạch. Vũ tộc phần lớn lấy kiến làm thức ăn, tuy rằng Đế Loan khoe khoang thân phận, không ăn những thứ này, nhưng không ngăn được xà trùng chuột kiến coi hắn là thiên địch.

Kinh Vô Diệp ở phía trước dẫn đường, nói với mọi người: "Đi thêm vài bước nữa là đến Đồng Sơn Bộ."

Lúc này vừa qua giữa trưa, chính là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày, nhưng bởi vì cành lá tươi tốt che phủ bầu trời, lại thêm sương mù dày đặc bao trùm, trong rừng lại âm u như đêm tối.

Mấy người vừa mới đi vài bước, bỗng nhiên nghe thấy phía trước mơ hồ truyền đến thanh âm tấu nhạc, thanh âm càng ngày càng gần, mọi người cũng nghe rõ hơn một chút.

Đó là âm thanh kèn xô na cùng chiêng trống, thổi những làn điệu vui sướng.

"Nghe động tĩnh này, Đồng Sơn Bộ tựa hồ có hỉ sự." Từ Mạn Mạn nói.

"Ta hình như nghe thấy có người đang ca hát." Lê Khước nói.

Âm thanh kia càng lúc càng rõ ràng, có giọng nữ lanh lảnh kéo dài theo điệu xướng ca.

"Nguyệt quang quang... chiếu hành lang...

Tân nương tử... tới bái đường...

Bái thiên địa... bái gia nương...

Quỷ làm mai mối... mồ làm giường...

Uống giao bôi... canh Mạnh Bà..."

Một trận gió lạnh thổi qua, ban ngày ban mặt chợt âm trầm xuống, trong rừng bao phủ không khí quỷ dị mà lạnh lẽo.

Làn điệu vui mừng như vậy, lại xướng ra ca từ quỷ dị dày đặc như vậy, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sự bất thường này.

Bất quá những người ở đây mỗi người tu vi đều không tầm thường, cũng không lo lắng phía trước có nguy hiểm gì, chỉ là đề cao cảnh giác một chút, cẩn thận hướng phía trước đi đến.

Trong rừng cây thấp thoáng, xa xa liền nhìn thấy một đội ngũ đưa dâu. Mấy chục người mặc hồng y, chia làm hai hàng, phía trước mấy người thổi kèn xô na gõ chiêng trống mở đường, mà phía sau lại có người nâng quàn linh cữu và hình nhân giấy nam nữ dùng để mai táng. Những người đưa dâu này trên mặt không thấy chút không khí vui mừng nào, mặt không cảm xúc mà xướng khúc quỷ dị, phảng phất như những con rối gỗ bị giật dây.

Mà đặc biệt nhất, là ở giữa đội ngũ được bốn nam tử nâng, không phải một chiếc kiệu tử, mà là một khối quan tài dài dài vuông vắn được phủ vải lụa đỏ!

Từ Mạn Mạn sắc mặt khẽ biến, bởi vì nàng nghe được từ trong quan tài truyền ra một tiếng động cực kỳ mỏng manh!

"Trong quan tài có người sống!"

Từ Mạn Mạn vừa dứt lời, người đã xông ra ngoài, ngay lập tức đến bên trong đội ngũ đưa dâu, chắn ở phía trước quan tài.

Người đưa dâu chợt dừng bước, tất cả tiếng xướng la tiếng thổi tấu cũng đột nhiên im bặt, tất cả mọi người quay mặt lại nhìn chằm chằm Từ Mạn Mạn.

Sự yên tĩnh đột ngột khiến động tĩnh trong quan tài càng thêm rõ ràng, Từ Mạn Mạn hiện giờ cảm giác lực dường như đạt tới Pháp Tướng, đứng trước mặt quan tài, nàng rõ ràng nghe được âm thanh bén nhọn chói tai từ trong quan tài truyền đến, đó là tiếng móng tay cào trên ván gỗ.

Sốt ruột cứu người, nàng không do dự liền một chưởng đánh bay người nâng quan, quan tài ầm một tiếng rơi xuống đất. Quan tài này làm bằng gỗ nguyên khối, vô cùng nặng nề, người nâng quan đều là người tu hành, sức lực cực lớn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Từ Mạn Mạn đánh bay, lập tức phản ứng lại, vốn là gương mặt chết lặng tức khắc trở nên dữ tợn, hung ác đánh về phía Từ Mạn Mạn.

Những người còn lại bỗng nhiên phát ra tiếng thét thê lương chói tai, phảng phất như trời sập.

Từ Mạn Mạn không để ý đến công kích nhằm vào mình, nàng một chưởng đánh vào nắp quan tài, thế nhưng không mở ra. Ngẩn ra một lát sau mới phát hiện, quan tài này thế nhưng bị mười bốn chiếc đinh đồng cực thô chắc chắn đóng chặt, những chiếc đinh đồng này tự hồ cũng không phải vật tầm thường.

Lúc này Lang Âm tiên tôn cũng đã đến bên cạnh mọi người, thay nàng cản lại công kích.

"Tiên tôn, người rút mười bốn chiếc đinh đồng này ra." Từ Mạn Mạn vội nói.

Lang Âm tiên tôn nhìn lướt qua, đầu ngón tay khẽ chạm vào đinh đồng, một luồng lực lượng vô hình bỗng nhiên hút lấy những chiếc đinh, rút chúng ra từng tấc một.

Lúc này Từ Mạn Mạn mới thấy rõ vân tay trên đinh đồng, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

"Bảy tấc bảy phần, Tỏa Hồn Đinh."

Lang Âm tiên tôn tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt rút mười bốn chiếc đinh đồng ra hết, Từ Mạn Mạn một chưởng lật ngược tấm quan tài, liền nhìn thấy bên trong nằm một người nữ tử trẻ tuổi mặc hỉ phục. Nữ tử này sắc mặt đã tím tái, mười ngón tay đứt đoạn, máu thịt mơ hồ, mà mặt trong quan tài từng vệt đều là vết cào ra máu của nữ tử trong khoảnh khắc gần chết, ngang dọc đan xen, tựa như một chữ "oan".

"Bọn họ thả tân nương! Bọn họ thả tân nương!" mấy chục người kia giống như phát điên mà la hét, lại bị Ngao Tu và Lê Khước đánh bay.

Từ Mạn Mạn không rảnh để ý tới, một luồng linh lực thâm nhập vào cơ thể tân nương, nhận thấy vẫn còn một tia sinh khí, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

"Tiên tôn, linh lực của người có khả năng chữa lành, nàng còn hơi thở cuối cùng, xem có thể cứu nàng trở về không!" Từ Mạn Mạn nói.

Lang Âm tiên tôn nghe vậy, vươn tay phải thon dài trắng nõn, cách không khí trên mặt tân nương, linh lực tràn ngập sức sống bao phủ lấy khuôn mặt nàng, từ Thần Khiếu dũng mãnh đi vào, hơi thở mỏng manh dần dần mạnh hơn, màu xanh tím trên mặt cũng nhạt dần.

Từ Mạn Mạn thấy tính mạng tân nương được giữ lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện đội ngũ đưa dâu không địch lại Ngao Tu Lê Khước, đã hoàn toàn bỏ chạy.

Lê Khước bắt được một kẻ nâng quan, khống chế hắn quỳ gối tại chỗ.

Kia là một nam tử hơn ba mươi tuổi, da ngăm đen, thân hình thấp bé, tứ chi phát triển, đúng là dáng vẻ luyện qua sáu tay thần công.

"Các ngươi là người Đồng Sơn Bộ?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Nhưng nam tử kia lại như mất hồn, thẳng tắp nhìn chằm chằm tân nương được họ cứu sống, môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, lẩm bẩm nhắc mãi: "Tân nương sống... Sơn Thần tức giận... xong rồi... xong rồi..."

Lê Khước nhíu mày nói: "Hắn giống như điên rồi."

"Người dưới kinh sợ cực độ sẽ có trạng thái thất hồn." Từ Mạn Mạn bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía tộc nhân Đồng Sơn Bộ đang đào tẩu.

"Chúng ta đi Đồng Sơn Bộ tìm những người khác hỏi cho rõ ràng." Lê Khước nói.

"Chúng ta hiện tại hẳn là đã biến thành địch nhân của Đồng Sơn Bộ, chỉ sợ không dễ dàng tìm hiểu ra tình hình thực tế." Ngao Tu nói.

Lê Khước đề nghị: "Chúng ta đổi dạng mạo khác."

Ngao Tu lắc đầu: "Nơi này núi sâu rừng rậm, vài thập niên cũng không thấy người ngoài, ngươi dù đổi mặt, bọn họ cũng không tin tưởng ngươi."

Lê Khước tức giận nói: "Ta nói gì ngươi cũng phản đối đúng không!"

Từ Mạn Mạn vỗ vỗ vai Lê Khước: "Ngao Tu nói không phải không có lý."

Lê Khước tức giận liếc xéo Từ Mạn Mạn một cái.

Từ Mạn Mạn lại nói: "Ngươi nói cũng đúng."

Ngao Tu khẽ cười: "Ngươi ngược lại khéo nói."

"Ta chính là lời nói thật." Từ Mạn Mạn nhún vai, "Lê Khước nói đổi cái bộ dạng, lại chưa nói đổi thành bộ dạng những người khác, ngươi biến thành một con chim, bọn họ lẽ nào còn đề phòng ngươi sao?"

Lê Khước bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Không sai, ta chính là ý này!"

Lê Khước nói vậy, lập tức biến trở về nguyên hình Đế Loan. Bất quá Đế Loan là Vũ tộc chi vương, đuôi dài rũ xuống đất, bảo quang lộng lẫy, thật sự là thu hút ánh nhìn. Hắn cao ngạo giơ chiếc cổ thon dài lên, vô cùng tự hào về nguyên hình của mình.

"Khụ khụ..." Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng, rồi cười nói: "Lê Khước, cố gắng khiêm tốn chút, dáng vẻ này của ngươi khó khiến người không đề phòng."

Lê Khước có chút không tình nguyện thu liễm ánh sáng rực rỡ, thân hình cũng rút nhỏ một nửa, như vậy liền càng dễ dàng hòa nhập vào trong rừng.

"Như vậy rất tốt, ngươi đi Đồng Sơn Bộ trước tìm hiểu xem trong bộ lạc rốt cuộc tình hình như thế nào." Từ Mạn Mạn nói.

"Vậy các ngươi thì sao?" chim nhỏ nghiêng đầu, phát ra tiếng người.

"Chúng ta đi thăm mộ địa một chút, nếu có phát hiện, liền truyền âm liên lạc." Từ Mạn Mạn nói, rồi bồi thêm một câu: "Nếu gặp nguy hiểm, lập tức rút lui."

Lê Khước ngạo nghễ nói: "Đồng Sơn Bộ nhỏ bé, có thể có nguy hiểm gì."

Từ Mạn Mạn từ trên mặt đất nhặt lên một cây đinh đồng nặng nề, biểu cảm ngưng trọng nói: "Bảy tấc bảy phân Tỏa Hồn Đinh, ta cũng chỉ xem qua trên sách cổ, nghe nói loại đinh đồng này chất liệu đặc thù, khắc tà trận, có thể phong ấn hồn phách của người. Cái Đồng Sơn Bộ này không đơn giản, rất có khả năng liên quan đến Huyết tông."

Lê Khước nghe Từ Mạn Mạn nói vậy, cũng thu hồi ý nghĩ khinh địch.

Hắn trăm năm trước đã chịu thiệt dưới tay Huyết tông, niết bàn tránh được một kiếp, tính ra là mất một mạng. Tuy rằng hiện giờ tu vi hắn mạnh hơn năm đó, nhưng Huyết tông cũng là sâu không lường được, ngay cả Liễm Nguyệt đạo tôn cũng có thể giết, Phụ Nhạc thần tôn cũng bị bắt đi, hắn không dám phạm sai lầm quá lớn.

"Ta đã biết, ta sẽ cẩn thận." Lê Khước nói xong, hai cánh mở ra, bay về hướng Đồng Sơn Bộ.

Sở dĩ Từ Mạn Mạn yên tâm để Lê Khước đơn độc hành động, cũng là vì hắn có lợi thế địa hình. Trong rừng, Đế Loan là vương của Vũ tộc, một hô trăm ứng, có đôi cánh cũng rất thuận tiện để trốn chạy.

"Kinh tu sĩ, làm phiền ngươi dẫn chúng ta đi mộ địa xem một chút." Từ Mạn Mạn xoay người nói với Kinh Vô Diệp.

Kinh Vô Diệp sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại nói: "Mộ địa Đồng Sơn Bộ ở một hướng khác, mời các vị đi theo ta."

Kinh Vô Diệp trong lòng cũng thầm nghĩ, cả nhóm bốn người này, Từ Mạn Mạn tu vi thấp kém nhất, lại có thể ra lệnh, nghiễm nhiên là trung tâm của đội ngũ. Nàng nói chuyện dường như mang theo một cổ uy thế, khiến người không tự chủ được tin phục, nhưng ở đây một Đế Loan thiếu chủ, một Hải Hoàng, ai mà không phải kẻ ở vị trí cao, lại không có khí thế như nàng.

Thật cổ quái...

Kinh Vô Diệp tự giác cõng tân nương lên lưng, Ngao Tu áp giải tù binh thất hồn, mấy người nhanh chóng lên đường, vẫn phải đi hơn một canh giờ trong núi mới tìm được mộ địa Đồng Sơn Bộ.

Mộ địa Đồng Sơn Bộ nằm ở sườn núi phía bắc, mỗi gò đất nhỏ nhô lên là một ngôi mộ, trước mộ dựng một tấm bia đá xiêu xiêu vẹo vẹo khắc vài chữ, tựa hồ là văn tự độc nhất của địa phương. Cũng may Kinh Vô Diệp nhận biết được.

"Trên này viết tên họ cùng năm sinh năm mất của người chết, càng lên cao phần mộ càng cũ." Kinh Vô Diệp nói.

Mấy người phóng tầm mắt nhìn lại, liền thấy nấm mồ rậm rạp, không có một vạn cũng tám nghìn.

Kinh Vô Diệp nói: "Hai ngày trước Vạn Cức Cung chúng ta nhận được lệnh của cung chủ, ở U Phù sơn mạch điều tra triệt để, mới phát hiện huyệt mộ nơi này lại trống không. Ta cũng đại khái biết một chút lịch sử của Đồng Sơn Bộ, mới biết Đồng Sơn Bộ là bộ lạc của U Phù sơn mạch, đã từng rất thịnh vượng, chiếm cứ một vùng núi lớn, sau đó xảy ra một trận dịch bệnh, chết không ít người."

"Vậy trận dịch bệnh xảy ra khi nào?" Từ Mạn Mạn vừa xem xét mộ địa vừa hỏi.

"Đại khái 130 năm trước, hình như kéo dài mười năm, Đồng Sơn Bộ vì vậy mà suy yếu."

"Tiên tôn" Từ Mạn Mạn đi về bên cạnh Lang Âm tiên tôn hỏi: "Người cũng thuộc về cỏ cây tinh linh, hẳn là cũng có thể dùng bộ rễ thâm nhập trong đất điều tra đi."

Lang Âm tiên tôn gật đầu.

"Vậy người xem, những huyệt mộ này có bao nhiêu là trống không?"

Lang Âm tiên tôn nhắm mắt lại, thổ địa dưới chân phát ra u quang, từng đạo linh lực tỏa ra bốn phía, như những rễ cây, hướng sâu trong lòng đất tìm kiếm.

Sau một lát, Lang Âm tiên tôn thu hồi linh lực, mở bừng mắt, vươn tay chỉ về phía mộ địa.

"Từ chỗ đó bắt đầu, phía sau đều trống không, còn phía trước có bảy mươi sáu ngôi mộ không."

Từ Mạn Mạn cùng Kinh Vô Diệp đi đến chỗ Lang Âm tiên tôn chỉ.

"Kinh tu sĩ, trên bia mộ này viết là khi nào, bao nhiêu năm trước?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Kinh Vô Diệp tập trung nhìn vào, nói: "145 năm trước... cách thời gian dịch bệnh phát sinh không lâu."

"Vậy phía trước mộ không thì sao?"

Trên bia mộ có ghi năm sinh năm mất, Kinh Vô Diệp nhìn từng người một, nói năm trên bia mộ cho Từ Mạn Mạn.

"Xem năm sinh năm mất, những ngôi mộ trống phía trước vốn dĩ đều là mộ của tu sĩ, tu sĩ tu vi càng cao, thi thể sau khi chết càng chậm phân hủy."

"Mà thi thể người thường nhập liệm thổ táng, khoảng 5 năm sẽ hóa thành xương trắng. Huyết tông tu luyện quỷ lỗi thuật, muốn không phải xương trắng, mà là thi thể. Cho nên có một khả năng, khoảng 140 năm trước, tà tu Huyết tông đã đến nơi này, đào những thi thể không phân hủy lên, sau đó thi thể không đủ dùng, bọn họ bắt đầu giết người, dùng phương thức tạo ra dịch bệnh, người chết vì dịch bệnh có thể đảm bảo thi thể hoàn chỉnh." Từ Mạn Mạn phỏng đoán.

Lang Âm tiên tôn lắc đầu, nói: "Không, khí hậu và nhiệt độ nơi này đặc thù, thi thể mười năm mới có thể hóa thành xương trắng."

Lang Âm tiên tôn vốn là hoa mộc, đối với những điều này càng thêm mẫn cảm.

Từ Mạn Mạn nhăn mày: "Nói như vậy, sau khi đến nơi này, bọn họ rất nhanh đã bắt đầu giết chóc."

"Ngươi xác định đây là việc làm của Huyết tông sao?" Lang Âm tiên tôn hỏi.

"Không xác định, nhưng loại hành vi này, cùng tà tu không khác." Từ Mạn Mạn liếc nhìn tân nương đang hôn mê, "Đem người sống ngạt thở đến chết trong quan tài, dùng Tỏa Hồn Đinh phong ấn hồn phách, đây là hành vi cực kỳ âm độc."

Người có ba hồn bảy phách, ba hồn tụ hợp gọi là nguyên thần, bảy phách phân bố ở bảy đại mạch luân trên cơ thể. Người sau khi chết, bảy phách tiêu vong trước, còn ba hồn có thể lưu lại ở Thần Khiếu bảy ngày, nếu trong vòng bảy ngày gặp được Hồi thiên chi thuật, vẫn còn một đường sống, nếu không bảy ngày sau hồn phi phách tán, quy về cát bụi. Dù là Pháp Tướng tôn giả cũng không tránh khỏi kết cục này.

Huyết tông theo đuổi trường sinh chi đạo, chính là thân thể bất diệt, thì nguyên thần trường tồn. Gần trăm năm nay, thế gian thường nói đến ma quỷ lộng hành, Đạo Minh nghe được lời đồn tiến đến đuổi quỷ, mới phát hiện Huyết tông không biết bằng cách nào luyện chế ra một loại xác sống. Những người này không có nguyên thần, không biết đau đớn, giống như con rối bị thao túng từng cử động, sau này được gọi là quỷ lỗi thuật.

Kết hợp lịch sử Đồng Sơn Bộ mà xem, có khả năng 135 năm trước, Huyết tông đã ở nơi này lợi dụng tộc nhân địa phương tiến hành vô số thực nghiệm, dùng mấy chục năm tạo ra vô số con rối.

Cho đến ngày nay, vẫn không ai biết con rối được luyện chế như thế nào, và làm sao bị khống chế.

Trong khoảnh khắc Từ Mạn Mạn trầm tư, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tân nương mặc hồng y không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang kinh hoảng muốn bỏ chạy, nhưng thể lực không chống đỡ nổi, rất nhanh đã bị Ngao Tu bắt trở lại.

"Các ngươi là ai!" giọng nữ nghẹn ngào, run rẩy, nhìn mộ địa trước mặt càng thêm hoảng sợ, "Ta chết rồi sao, sao ta lại ở đây..."

"Yên tâm, là chúng ta cứu ngươi, chúng ta sẽ không hại ngươi." Từ Mạn Mạn ôn tồn trấn an.

Nữ tử phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, hồi tưởng chuyện đã xảy ra.

"Ta không muốn làm tân nương quỷ... bọn họ đều điên rồi... Mẹ đánh ta ngất đi, ta tỉnh lại đã ở trong quan tài... bọn họ đóng đinh..." nữ tử nói năng lộn xộn, ngập ngừng.

Từ Mạn Mạn đại khái hiểu được một chút, hỏi: "Vì sao bọn họ phong ngươi trong quan tài, còn mặc hỉ phục cho ngươi?"

Nữ tử kinh hồn chưa định, gắt gao ôm lấy mình, hồi lâu mới nói: "Ta bị tộc trưởng chọn, nữ nhân phải gả cho sơn quỷ..."

Từ Mạn Mạn nói: "Lúc ta vừa cứu ngươi, nghe những người khác nói, Sơn Thần tức giận?"

"Không phải Sơn Thần, không phải! Là Sơn Quỷ!" nữ tử bỗng nhiên hô to một tiếng, rồi lập tức bịt miệng lại, hoảng sợ nhìn trái phải xung quanh.

Trải qua việc bị người thân bỏ rơi, còn giãy giụa giữa cái chết, cảm xúc của nàng dường như trở nên bất thường, trong mắt lúc nào cũng lóe lên sự hoảng sợ và cảnh giác, như lo lắng có người bất ngờ nhảy ra tấn công nàng.

"Có thể nói cho chúng ta biết Sơn Quỷ là gì không?" Từ Mạn Mạn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt ôn hòa mang theo sự chân thật đáng tin cậy, nữ tử ngơ ngác nhìn, tựa hồ cũng bình tĩnh hơn.

"Ta tận mắt nhìn thấy," nữ tử hạ thấp giọng, "Ác quỷ trong sơn động."

Bình Luận (0)
Comment