Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Chương 24

Từ Mạn Mạn có một giấc mộng rất dài, trong mộng nàng vẫn là bộ dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, là sư muội nhỏ nhất Tứ Di Môn.

"Gần đây ở Tứ Di Môn có rất nhiều người bái sư a, hơn nữa đều là nữ tu trẻ tuổi xinh đẹp."

"Ngươi còn không rõ sao, đều là hướng phía Lang Âm tiên tôn mà tới."

"Người trẻ tuổi không hiểu chuyện a, trong thoại bản loại kết cục câu chuyện tình yêu này, mười phần có tới tám chín đều là không được chết tử tế."

"Bất quá cũng là các nàng suy nghĩ nhiều, Tiên tôn sao có thể nhìn trúng phàm nhân."

"Ta xem Tiên tôn đối tiểu sư muội liền rất sủng, còn chỉ điểm nàng tu hành, còn mua đồ cho nàng."

"Lần trước ta nói tiểu sư muội vài câu nặng lời, Tiên tôn liền xách theo ta đến chỗ tiểu sư muội dập đầu xin lỗi."

"Tiểu sư muội, Tiên tôn đối với muội tốt như vậy, chắc sẽ không thích muội đâu."

Từ Mạn Mạn đang nhặt cơm bỗng nhiên bị gọi tên, nàng ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười khờ khạo. "Sư huynh, ta lớn lên xấu, cũng không dám mơ tưởng quá đẹp."

"Tiểu sư muội nghĩ vậy là tốt rồi, ta nghe sư phụ nói, Tiên tôn thiếu người một chút nhân tình mới lưu lại Tứ Di Môn, cũng không biết khi nào sẽ rời đi."

"Tiểu sư muội, muội đừng thích Thượng Tiên tôn a, sẽ không có kết cục tốt đâu."

Từ Mạn Mạn nhai kỹ nuốt chậm, nhìn lá cây rơi ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu.

Từ Mạn Mạn tự biết rõ bản thân, nàng sinh ra chẳng có gì hơn người, người khác đối tốt với nàng, phần lớn là xuất phát từ thương hại, là vì nàng cố tình lấy lòng, chứ không phải có ý gì khác.

Sư phụ thương nàng, tự nhiên cũng là vì lẽ đó.

Mà Tiên tôn nhìn nàng với ánh mắt khác, có lẽ là vì sư phụ.

Nhưng vô luận là vì cái gì, nàng đều ghi nhớ phần tình này.

Sư phụ cười ha ha hỏi nàng: "Mạn Mạn, con cảm thấy Tiên tôn là người như thế nào?"

Từ Mạn Mạn nghiêm túc nói: "Tiên tôn tự nhiên là cực kỳ tốt, đối với đồ nhi quan tâm chăm sóc."

"Tiên tôn là vô tâm chi hoa, hắn đối tốt với con, con cũng đừng để trong lòng." Sư phụ nghiêm nghị nói, "Sư phụ biết, Tiên tôn sinh ra tuấn lãng, tu vi cao thâm, lại thường xuyên chiếu cố con, tiểu cô nương tuổi như con, dễ động lòng đ ộng tình nhất."

Từ Mạn Mạn tức khắc đỏ mặt, liên tục lắc đầu: "Sư phụ, con không dám có chút bất kính chi tâm với Tiên tôn."

Sư phụ thở dài, vỗ vỗ đầu nàng: "Con là đứa trẻ thông minh, đừng để bản thân bị tổn thương."

Từ Mạn Mạn không hiểu, sư phụ vì sao thường xuyên nhắc đến hắn, Tiên tôn vô tâm vô tình, trong mười mấy năm cuộc đời nàng, chưa bao giờ gặp một người chu đáo hơn Tiên tôn, dù là sư phụ, cũng không hiểu nàng bằng Tiên tôn.

Tuy rằng Tiên tôn thường lộ vẻ bất cận nhân tình vì nói chuyện quá thẳng thắn, thúc giục nàng tu luyện cũng lắm khi quên chừng mực, nàng không dám biểu lộ sự bất mãn và ủy khuất, chỉ có thể giấu trong lòng miễn cưỡng cười vui, nhưng Tiên tôn luôn có thể đọc hiểu tâm tư này của nàng.

"Rõ ràng thân thể không chịu nổi, trong lòng cũng khó chịu, vì sao vẫn cười được?" Khuôn mặt thanh tú của hắn thoáng hiện một tia khó hiểu, "Ngươi đang lừa ta, hay là lừa chính mình?"

Toàn thân Từ Mạn Mạn run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Tiên tôn, ta không khó chịu, ta vẫn có thể tu luyện..."

Tiên tôn lắc đầu, bỗng nhiên vươn tay bế ngang nàng, hướng dược lư đi đến.

"Ngươi vẫn còn gạt ta." Thanh âm hắn trầm thấp xuống, "Ở trước mặt ta, ngươi không cần nói dối, cũng không cần miễn cưỡng cười vui, ta chỉ cần ngươi phát ra niềm vui từ tận đáy lòng."

Từ Mạn Mạn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tiên tôn, lệ ý dâng lên làm nhòe mắt, nàng vội cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Ta tư chất không tốt, cần phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn người khác... Ta sợ Tiên tôn thất vọng..."

"Là ta nói chuyện làm tổn thương người sao?" Tiên tôn trầm ngâm một lát, "Niệm Nhất từng nói, cách ta nói chuyện, phàm nhân rất khó tiếp thu."

Từ Mạn Mạn không nhịn được cong khóe môi, nhẹ giọng nói: "Thần tiên cũng rất khó tiếp thu..."

Tiên tôn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái: "Vậy ta sau này cố gắng ít nói hơn."

"Ta không có ý này!" Từ Mạn Mạn vội vàng biện bạch.

Nàng nhận ra, những lời này của Tiên tôn không phải là mỉa mai, mà là thật lòng nói.

"Vậy là ý gì?" Tiên tôn cúi đầu nhìn thẳng nàng, rõ ràng là đôi mắt đen láy, lại giống như một trang giấy trắng không nhiễm mực, nhìn như sâu thẳm, lại trong suốt thấy đáy.

Từ Mạn Mạn nuốt nước bọt, nghe thấy giọng mình run rẩy nói: "Không phải vấn đề ở Tiên tôn, là vấn đề ở ta... Ta sau này, cố gắng nói nhiều hơn..."

"Ừm." Khóe môi Tiên tôn dường như có một tia cong lên, "Không cần giấu tất cả buồn bã trong lòng."

Tiên tôn thật sự vô tâm sao?

Sư phụ có lẽ đã nghĩ sai rồi chăng? Ý thức Từ Mạn Mạn chìm nổi trong cảnh mộng không biết bao lâu, cuối cùng dần dần tỉnh táo lại. Nàng mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường có giá Hoàng hoa lê chạm khắc tinh xảo, ngây người một lát, mới đột nhiên ngồi dậy, có lẽ vì ngồi dậy quá đột ngột, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, như bắn lên, đầu thẳng tắp đụng phải nóc giường.

Nhưng không có đau đớn như dự đoán, giường cũng không bị đâm nứt, đầu nàng không hề bị cản trở mà xuyên qua nóc giường, trôi nổi ở trần nhà.

Từ Mạn Mạn kinh hãi tột độ, suy nghĩ trong đầu chìm xuống, cúi đầu liền thấy khuôn mặt mình nhắm nghiền hai mắt.

Ta đây là... lại chết rồi?

Từ Mạn Mạn khẩn trương lo lắng ghé xuống người mình, gần như mặt dán mặt, cảm nhận được thân thể trên giường vẫn còn hơi thở, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn may, không chết, chỉ là hôn mê thôi.

Nàng biết bản thân bị Đồ Linh sứ đả thương rất nặng, ý thức cuối cùng là được Lang Âm tiên tôn ôm vào lòng, được hắn dùng linh lực bảo vệ vết thương, nhổ bỏ độc tính.

Sau đó nàng hoàn toàn hôn mê.

Trạng thái hiện giờ của nàng, hẳn là thuộc về linh hồn và thể xác phân ly, nguyên thần xuất khiếu.

Từ Mạn Mạn trong lòng cảm thấy cổ quái, nguyên thần xuất khiếu là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, trừ phi tu hành thân ngoài Pháp Tướng, nếu không nguyên thần xuất khiếu đều cực kỳ yếu ớt, một trận gió cũng có thể thổi tan. Dù là nguyên thần tu sĩ Nguyên Anh, cũng không mạnh hơn trẻ con bao nhiêu.

Nhưng bây giờ Từ Mạn Mạn có cảm giác, nguyên thần mình tương đối ngưng thực, nàng từng tu hành thành Pháp Tướng, biết thân ngoài Pháp Tướng là cảm giác ra sao, hiện giờ nàng bất quá là Kim Đan chi cảnh, nguyên thần vậy mà còn vững chắc hơn nhiều so với thân ngoài Pháp Tướng.

Chẳng lẽ nguyên nhân là vì dung hợp nguyên thần với nửa viên kim đan?

Đầu óc Từ Mạn Mạn có chút không rõ, nàng nằm ngửa ra, nguyên thần và thân thể chồng lên nhau, muốn trở lại cơ thể, lại không được như ý muốn.

— Chẳng lẽ cần giống như lần trước, tìm người đến đánh nàng?

Từ Mạn Mạn lẩm bẩm hồi lâu, không được, đành phải nửa bay nửa đi rời khỏi giường, hướng cửa đi đến.

Đi được nửa đường, nàng dừng chân — ta hiện tại có thể xuyên tường, hà tất phải đi qua cửa...

Nghĩ vậy, nàng tự nhiên quay người lại, lập tức hướng vách tường đâm đầu qua.

Quả nhiên, không cảm nhận được bất kỳ trở ngại nào, nàng liền xuyên qua vách tường, thấy được cảnh sắc bên ngoài.

Ánh mặt trời ấm áp của buổi chiều, vẫn còn vài phần hơi lạnh. Đang là cuối thu, đình viện vốn nên rực rỡ như gấm cũng tiêu điều nhiều, chỉ có mấy bụi túy phù dung nở rộ náo nhiệt.

Từ Mạn Mạn nheo mắt, ánh mặt trời dừng trên người, cảm giác hơi nóng rát, nhưng vẫn chịu được. Tu sĩ Kim Đan tầm thường, một khi nguyên thần xuất khiếu, liền không được gặp gió không được gặp mặt trời, giữa trời đất này bất kể gió thổi cỏ lay, đối với nguyên thần yếu ớt đều là lạnh thấu xương. Chỉ có tu thành Pháp Tướng, nắm giữ một tia quy tắc Thiên đạo, mới có thể hòa hợp với thiên địa, có được sức mạnh hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển.

Trong lòng Từ Mạn Mạn suy đoán, nguyên thần này vốn tu luyện theo một cách cực kỳ đặc thù, có thể trực tiếp cường hóa nguyên thần, nhưng điều này quả thực chưa từng nghe nói...

Từ Mạn Mạn nghe thấy phía nam truyền đến một chút động tĩnh, liền xoay người bay về phía nam, một đường xuyên tường, thỉnh thoảng thấy mấy nữ tử trẻ tuổi mặc y phục giống nhau cúi đầu đi nhanh, nàng lược bớt một chút phân biệt, bừng tỉnh phát hiện đây là trang phục trong hoàng cung Thiên Đô Thành, mà những nữ tử đó chính là cung nữ trong cung Đại Hưng.

Khoảng chừng hơn bốn trăm năm trước, vương triều Đại Hưng đế quốc thống trị cuối cùng trên đại lục này suy tàn, chư hầu các nơi dã tâm bừng bừng, tự lập xưng vương, chia đại lục thành thất quốc. Nhưng thất quốc không phục nhau, cũng không muốn mang tiếng loạn thần tặc tử, liền thỏa thuận cùng nhau ủng hộ hoàng tử cuối cùng của vương triều Đại Hưng lên ngôi, đó chính là Thừa Huyên Đế.

Khi Từ Mạn Mạn ngao du nhân gian, đã đến Thiên Đô hai lần, một lần là giai đoạn Nguyên Anh vì nổi danh thiên hạ, kết giao rộng rãi, một lần khác là sau khi lên làm Đạo tôn, vì cùng quốc quân thất quốc bàn bạc việc xây dựng Xu Cơ Lâu. Nàng ở trong Cung Thành không lâu, nhưng vẫn có chút ấn tượng, hiện giờ thấy cách trang điểm của cung nữ lại lần nữa khơi dậy những ký ức đó.

Cung nữ dẫn đầu y phục đoan trang hơn một chút, tuổi cũng hơi lớn, thần sắc có vẻ nghiêm túc. Theo sau nàng là tám cung nữ cúi đầu thấp lè tè, hai tay bưng khay, nhắm mắt đi theo sau cung nữ dẫn đầu, bước chân nhỏ vụn không phát ra tiếng động, nhìn là biết đã được huấn luyện.

Từ Mạn Mạn đứng dựa tường, mắt thấy đội cung nữ vội vã đi qua trước mặt, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi dược hương nhàn nhạt, từ trên khay truyền đến. Trên tám khay bày những đồ vật không giống nhau, có rất nhiều bình sứ, rất nhiều hộp sơn, nhìn hộp đựng thôi đã biết giá trị không rẻ, các vị thuốc bên trong tất nhiên càng thêm quý giá.

Từ Mạn Mạn chỉ kịp ngửi ra hai ba vị trong số những người đi ngang qua, mà hai ba vị dược này đều là linh chi ngàn năm, nhân sâm vạn năm khó tìm.

Là ai bị trọng thương cần những dược liệu này?

Từ Mạn Mạn tò mò đi theo, vòng qua hai khúc hành lang, liền thấy cung nữ dừng lại. Cung nữ dẫn đầu cung kính đứng ở cửa, cất cao giọng nói: "Khởi bẩm Tiên tôn, dược liệu đều đã được lấy."

Một lát sau, trong phòng truyền ra giọng nam hơi trầm thấp: "Vào đi."

Từ Mạn Mạn nghe được giọng nói, vui mừng khôn xiết, không đợi cung nữ mở cửa, nàng liền xuyên tường bay vào.

Trong phòng hơi nóng bừng bừng, chính giữa đang đun một thùng nước lớn, khói bốc lên như mây mù lượn lờ ở tiên cảnh. Từ Mạn Mạn nheo mắt, thấy Lang Âm tiên tôn ngồi khoanh chân ngay ngắn trên giường, sương mù ngăn cách làm khuôn mặt thanh tú của hắn có vẻ nhu hòa mà mơ hồ, Từ Mạn Mạn bay đến gần xem, mới phát hiện sắc mặt hắn không tốt, hơi thở mong manh.

Tiên tôn bị trọng thương khi nào?

Từ Mạn Mạn trong lòng cả kinh, cũng không biết mình hôn mê bao lâu, hiện giờ trong trạng thái này cũng không biết hỏi ai.

"Tiên tôn, Tiên tôn! Người có cảm ứng được ta không! Ta ở đây!" Từ Mạn Mạn lúc ẩn lúc hiện trước mặt Lang Âm tiên tôn, lớn tiếng kêu, cố gắng để hắn chú ý.

Mày Lang Âm tiên tôn bỗng nhiên nhíu lại một chút, tựa hồ có chút cảm ứng, hắn chậm rãi mở mắt, hàng mi dài khẽ động, ánh mắt đảo qua mọi nơi trước mặt, không thấy gì, liền lại nhắm mắt, khẽ thở dài.

"Tiên tôn, người có phải bị trọng thương nên lực cảm giác cũng giảm xuống rồi không?" Từ Mạn Mạn ai thán một tiếng.

Nàng phải làm thế nào mới có thể trở lại thân thể mình?

Nàng hiện giờ nghĩ cách, chính là để Lang Âm tiên tôn đánh nàng thử xem. Lang Âm tiên tôn là người nàng tin tưởng nhất, cũng là người tu vi cao nhất, lực cảm giác cũng cực mạnh, dù bản thân hiện giờ chỉ là một sợi nguyên thần, nhưng Tiên tôn hẳn là có thể phát hiện dị thường trong phòng. Nhưng không ngờ, Tiên tôn bị trọng thương, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Chẳng lẽ phải đợi đến khi vết thương của Lang Âm tiên tôn hồi phục sao?

Từ Mạn Mạn khoanh tay trước ngực, bất đắc dĩ thở dài.

Đám cung nữ lúc này đã rời đi, Lang Âm tiên tôn cũng xuống giường, đi tới bên thùng nước. Từ Mạn Mạn bay theo sau, mũi ngửi ngửi, phân biệt mùi hương dược liệu.

Đều là dược liệu đại bổ tăng nguyên ích khí, người bình thường ngửi một chút cũng chảy máu mũi, Tiên tôn muốn uống hết thùng dược liệu này, vậy quả thật là bị thương rất nặng...

Đến khi thấy Lang Âm tiên tôn bắt đầu cởi áo tháo đắt lưng, Từ Mạn Mạn mới nhận ra mình nghĩ sai rồi, Tiên tôn không phải muốn uống, mà là muốn tắm!

Tuy rằng đây là thùng tắm, nhưng những dược liệu này cực kỳ quý báu, dù đặt ở tông môn khác, cũng phải cắt thành miếng ngậm trong miệng nửa ngày mới dám nuốt, Tiên tôn lại dùng để ngâm mình!

Từ Mạn Mạn mở to mắt nhìn, thấy Lang Âm tiên tôn cởi từng lớp y phục, lộ ra ngực rắn chắc như ngọc thạch óng ánh, ánh mắt không tự chủ nhìn từ trên xuống dưới...

Từ Mạn Mạn đột nhiên quay người đi, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng từng đợt.

"Tiên tôn, ta không cố ý nhìn trộm!"

Từ Mạn Mạn che mắt lại run giọng nói.

Phía sau truyền đến tiếng xuống nước, Từ Mạn Mạn mới lặng lẽ mở một mắt.

Thùng thuốc màu sắc nồng đậm, chắc là không nhìn thấy gì, mình có thể quay lại...

Hơn nữa Tiên tôn lại không nhìn thấy nàng...

Từ Mạn Mạn nuốt nước miếng, lại từng tấc từng tấc xoay người lại.

Thân thể Lang Âm tiên tôn hoàn toàn chìm vào trong nước, hai mắt khép hờ, nước thuốc nóng hổi nhanh chóng làm da thịt hắn ửng đỏ, hắn nhíu mày, bỗng nhiên bóng người biến mất, hóa thành nguyên hình. Chỉ thấy một đóa Thiên diệp Phù Dung trôi nổi trong nước, mặt lá giãn ra, cánh hoa run rẩy, bộ rễ dưới đáy nước tỏa ra, mà mặt nước chậm rãi hiện lên hình xoáy nước, dường như tất cả dược tính đều hướng vào cơ thể nó.

Lúc này Từ Mạn Mạn mới nhớ ra, Tiên tôn là đóa hoa, dùng bộ rễ hấp thu dược tính, đây mới là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.

Phù Dung hoa tham lam hấp thu dược tính và linh lực, xoáy nước trong thùng càng lúc càng lớn, lực hút không ngừng tăng cường, phạm vi cũng dần mở rộng, đến khi Từ Mạn Mạn phát hiện không ổn, đã không kịp nữa.

Cổ lực hấp dẫn kia bắt lấy nguyên thần nàng, như phát hiện báu vật, không cho phép kháng cự mà kéo nguyên thần nàng vào trong thùng tắm. Từ Mạn Mạn kinh hãi tột độ, muốn đào tẩu, nhưng nàng hiện giờ chỉ là nguyên thần yếu ớt, căn bản không ngăn được lực lượng như vậy, còn chưa kịp kêu cứu, đã bị cuốn vào xoáy nước, ồn ào một lúc rồi chìm vào nhụy h0a.

Từ Mạn Mạn không ngờ, mình lại bị Lang Âm tiên tôn "ăn" mất theo cách này.

Nàng cảm giác đầu mình như bị ai đó đấm một cú, cả người choáng váng, cố gắng mở to mắt, sờ s0ạng bám vào tường bò dậy, có chút vui mừng vì vẫn còn ý thức, rồi lại bối rối không biết mình đang ở đâu.

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện mình ở một gian phòng bày trí thanh nhã, xa xa truyền đến tiếng hát tuồng ê a. Nàng đỡ tường đi ra ngoài, vòng qua bình phong, liền nhìn thấy Lang Âm tiên tôn.

Hắn nửa tựa bên cửa sổ, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua khe cửa chiếu sáng một góc phòng, cũng làm dịu đi vẻ tuấn tú thanh lãnh của hắn, ngay cả lông mi lông mày tựa hồ cũng nhuộm vàng nhạt. Hắn khẽ nâng mi mắt, đôi mắt đen láy nhìn về phía hí lâu ở xa xa, vẻ mặt có chút thất thần, dáng người uyển chuyển kia, giọng hát động lòng người, chiếu vào mắt hắn, lại không chạm đến trái tim hắn.

Từ Mạn Mạn ngây người nhìn một lúc lâu, mới vui mừng khôn xiết kêu: "Tiên tôn!"

Nhưng Lang Âm tiên tôn như không nghe thấy. Từ Mạn Mạn chạy đến trước mặt hắn vẫy tay, đôi mắt hắn không hề phản ánh hình ảnh của nàng, xuyên qua nàng mà nhìn về phía hí đài xa xăm.

Khúc nghệ tuyệt vời đổi lấy tiếng reo hò vang dội, hắn vẫn thờ ơ, ngay cả hơi thở cũng không thay đổi.

Cửa phòng mở ra, một nam tử trung niên cúi người bước vào, nhìn trang phục như lão bản hí lâu, trên mặt đầy tươi cười, thái độ cực kỳ khiêm tốn. Theo sau hắn là nữ tử vẫn mặc hý phục, dáng người lả lướt, mặt mày quyến rũ, đúng là hoa đán hát tuồng trên đài lúc nãy.

"Tiên tôn, vở diễn hôm nay có hài lòng không?" Lão bản hí lâu cười hỏi, rồi nghiêng người nhường chỗ cho nữ tử bên cạnh, "Đây là Mạnh Uyển Ly, ba ngày nay đều là nàng hát. Còn không mau bái kiến Tiên tôn!"

Mạnh Uyển Ly uyển chuyển hành lễ, trên mặt ửng hồng nhạt say đắm lòng người, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Lang Âm tiên tôn, giọng nói như hoàng oanh mềm mại: "Mạnh Uyển Ly bái kiến Tiên tôn, đa tạ Tiên tôn mấy ngày liền cổ vũ."

Lang Âm tiên tôn chậm rãi hoàn hồn, nhàn nhạt nói: "Miễn." Sắc mặt Mạnh Uyển Ly tức khắc có chút thấp thỏm, lão bản hí lâu cũng lộ vẻ hoảng loạn. Bọn họ vốn tưởng rằng Tiên tôn mấy ngày liền xem kịch là vì Mạnh Uyển Ly, cả gánh hát trên dưới đều đã bắt đầu mơ mộng viển vông, hôm nay lấy hết can đảm đến yết kiến, lại cảm thấy Tiên tôn dường như không có chút hứng thú nào.

Hắn thậm chí liếc mắt nhìn Mạnh Uyển Ly một cái cũng không.

Lão bản hí lâu lo sợ bất an hỏi: "Tiên tôn đối với kịch của chúng ta... có chỗ nào không hài lòng sao?"

Lang Âm tiên tôn nói: "Ta chỉ là có chút không hiểu."

Lão bản hí lâu tức khắc có chút khẩn trương: "Là chúng ta diễn chỗ nào không tốt sao?"

Lang Âm tiên tôn đổi tư thế, lấy một quyển kịch từ trên bàn bên cạnh, Từ Mạn Mạn ghé lại gần nhìn thấy, chỉ thấy trên mặt viết không ít tên vở kịch, 《Cứu Hồng Trần》, 《Trường Hận Thiên》, 《Điệp Tiên Biến》, 《Hoa Lê Phiến》,....

"Những kết cục trong kịch này, tất cả đều là sinh ly tử biệt." Lang Âm tiên tôn nhíu mày, "Không có một đôi nào cuối cùng kết lương duyên."

"Những... những cái này đều là chuyện xưa lưu truyền ngàn năm, chúng ta cũng chỉ dựa vào truyền thuyết mà cải biên." Lão bản hí lâu trong lòng thấp thỏm, sợ nói sai lời đắc tội vị thần tiên trước mắt.

"Ta nghe ba ngày kịch, mỗi vở đều có người khóc lóc thảm thiết, mà mỗi buổi diễn đều không còn chỗ ngồi." Lang Âm tiên tôn nghi hoặc hỏi, "Các nàng đây là thích, hay là không thích?"

Mồ hôi túa ra trên trán lão bản hí lâu, hắn cười gượng nói: "Đây tự nhiên là thích, họ khóc là vì cảm động trước tình yêu đến chết không phai trong kịch, chỉ mong bản thân cũng gặp được lang quân thâm tình như thế."

Lang Âm tiên tôn chống cằm nhíu mày, trầm ngâm: "Tuy rằng đau lòng, nhưng lại thích, thì ra là thế... Tình cảm phàm nhân kỳ lạ như vậy, thật sự thích ai đó sẽ khiến bản thân đau lòng rơi lệ."

Hắn dường như có chút hiểu ra, nhưng vẫn còn hoang mang.

Đôi mắt đẹp của Mạnh Uyển Ly khẽ động, ánh mắt lướt qua mấy trang trên quyển kịch, mạnh dạn hỏi: "Tiên tôn... có phải đang vướng bận chuyện tình cảm?"

Lão bản hí lâu hoảng sợ, quát lớn: "To gan! Chuyện của Tiên tôn ngươi cũng dám hỏi sao!"

Mạnh Uyển Ly vội vàng quỳ xuống, trán dán đất, run rẩy.

Lúc này Lang Âm tiên tôn mới rũ mắt nhìn nàng, hình như nhớ ra thân phận của nàng, ánh mắt cũng có chút dao động, mở miệng nói: "Ngươi đứng lên rồi nói."

Mạnh Uyển Ly lúc này mới dè dặt đứng dậy, không dám ngẩng đầu nhìn Lang Âm tiên tôn.

"Ta hỏi ngươi, thích một người, là cảm giác gì?" Lang Âm tiên tôn hỏi.

Mạnh Uyển Ly đắn đo: "Đại khái là... Muốn gặp lại không dám gặp, mong nàng biết, lại sợ nàng biết, đứng ngồi không yên, trằn trọc."

Lang Âm tiên tôn khẽ khép mắt trầm tư, sau một lúc lâu lại hỏi: "Nếu không thấy người đó, ngực trống vắng, thấy người đó, ngực lại đau, tim đập loạn nhịp, vui sướng chua xót, đây chính là thích?"

Mạnh Uyển Ly cẩn thận ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tuấn tú như thần của Tiên tôn, không khỏi ngây ngốc, trong lòng không tránh khỏi suy đoán, là thần nữ nào có thể khiến Tiên tôn để t@m đến vậy.

"Vậy... hơn phân nửa là phải rồi." Mạnh Uyển Ly cụp mắt xuống, cung kính đáp.

"Vậy nên làm thế nào để loại bỏ nỗi đau này?" Lang Âm tiên tôn hỏi.

"Sẽ có cảm giác đau lòng chua xót, hoặc vì nghĩ mà không có được, chỉ cần cả hai cùng yêu, tự nhiên sẽ không đau lòng." Mạnh Uyển Ly đáp.

Lang Âm tiên tôn bừng tỉnh đại ngộ, phảng phất gỡ được nút thắt đã nghi ngờ bấy lâu, sương mù trong mắt tan đi, sáng tỏ thông suốt, thậm chí lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt.

Lang Âm tiên tôn vung tay trên bàn, trên bàn liền xuất hiện mấy chục nén vàng, khiến lão bản hí lâu và Mạnh Uyển Ly mắt nhìn chằm chằm.

Lang Âm tiên tôn đứng dậy, ôn tồn nói: "Đa tạ hai vị đã giải thích nghi hoặc cho ta, những thứ này tạm thời coi như tạ lễ."

Lão bản hí lâu lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Đa tạ Tiên tôn ban thưởng!"

Lang Âm tiên tôn nói: "Không cần đa lễ. Ta trốn nàng đã lâu, chỉ sợ thấy nàng trong lòng sẽ đau nhói, nhưng không thấy nàng nhiều ngày, trong lòng cũng trống vắng nhiều ngày... Cuối cùng hôm nay hiểu được cách phá vỡ, cũng nên trở về rồi."

Lang Âm tiên tôn nói rồi đi ra ngoài, sắp đến cửa, lại dừng bước, xoay người nhìn Mạnh Uyển Ly, hỏi: "Ta thấy trong kịch nam nữ luôn có vật đính ước, nếu ngươi là nàng, nhận được gì sẽ vui vẻ?"

Mạnh Uyển Ly chân thành nói: "Nếu là Tiên tôn tặng, có lẽ nàng đều sẽ vui mừng."

Tiên tôn nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu: "Hình như cũng phải... Vô luận ta nói gì đưa gì, nàng luôn rất dễ dàng vui vẻ, nhưng ta hy vọng, nàng có thể mãi như vậy."

Mạnh Uyển Ly khẽ thở dài, khó nén ngưỡng mộ, ôn nhu nói: "Có thể được Tiên tôn quý trọng như vậy, nàng chắc chắn sẽ bình an vui vẻ lâu dài. Nếu Tiên tôn muốn nàng hiểu được tâm ý của ngài, không ngại tặng nàng một món đồ độc nhất vô nhị, để nàng ngày ngày mang theo, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, nhìn thấy vật đó liền nhớ đến ngài."

Ánh mắt Lang Âm tiên tôn khẽ động, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, vẻ thanh lãnh xa cách hoàn toàn biến mất, cả phòng vì thế mà rực rỡ, khiến người nhìn đến thất thần tâm loạn, quên cả đêm nay là đêm nào.

Lúc này Từ Mạn Mạn cũng dần tỉnh ngộ, đây không phải mộng của Lang Âm tiên tôn, mà là hồi ức của hắn.

Nàng cũng không biết vì sao mình bị cuốn vào hồi ức của hắn, lại làm sao có thể rời đi. Trộm xem chuyện riêng tư của người khác thật sự không tốt, nhưng lại có một loại vui sướng bí ẩn.

Bình Luận (0)
Comment