Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Chương 40

Lang Âm ma tôn cắn nuốt luyện hóa thực lực của Diệt Vận sứ, sức mạnh tăng lên một tầng. Ngao Tu không dám khinh thường, vội vàng buông Từ Mạn Mạn ra, tập trung tâm thần thao túng pháp trận.

"Phá!"

Hắn phản ứng cực nhanh, khoảnh khắc đầu tiên không trực tiếp tấn công Lang Âm ma tôn, mà khiến Minh Tiêu pháp tôn thu hồi Pháp Tướng. Vạn vật la bàn chợt biến mất, miếu Thần Nông lại chìm trong ánh nắng ban ngày.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời không còn gay gắt, nhưng đối với Lang Âm ma tôn mà nói vẫn như lửa nóng thiêu đốt. Hắn nhíu mày, động tác lại không hề chậm trễ. Hắn đoạt lại Từ Mạn Mạn từ bên cạnh Ngao Tu, gắt gao ôm vào lòng.

"Ngưng!"

Ngay khi Lang Âm ma tôn ôm lấy Từ Mạn Mạn, Ngao Tu định trụ thời không quanh người hắn, ngay sau đó điều khiển ngũ hành chi lực ý đồ trấn áp Lang Âm ma tôn.

Lang Âm ma tôn ôm chặt Từ Mạn Mạn trong ngực, lôi đình sương tuyết và mọi ngọn lửa nóng rực đều dừng lại trên lưng hắn.

Trong không gian bị đình trệ, Từ Mạn Mạn chỉ có thể ngước nhìn đôi mắt trong veo của Lang Âm ma tôn, từng bước dẫn dụ nàng chìm đắm.

— Lang Âm...

Là một khắc cũng là vĩnh hằng, là Tiên tôn cũng là Ma tôn. Hai chữ "Lang Âm" xoay chuyển trăm ngàn lần trong lòng nàng, nặng nề lắng đọng thành một nỗi bi ai khó tả.

Thời không trong nháy mắt khôi phục như cũ, khóe môi Lang Âm ma tôn tràn ra máu tươi, nhưng hắn không màng thương thế, phá vỡ xiềng xích màu vàng giam cầm Từ Mạn Mạn.

Minh Tiêu pháp tôn nhìn Ngao Tu, nhíu mày nói: "Ngươi vốn tinh thông pháp trận, lại giả vờ không hiểu, cố ý thu thập thông tin về pháp trận."

Lê Anh nói: "Hắn cũng cố ý khơi gợi sự nghi ngờ của mọi người đối với Minh Tiêu pháp tôn. Nếu pháp trận nằm trong sự khống chế của Minh Tiêu pháp tôn, hắn sẽ không dễ dàng cướp lấy vị trí mắt trận như vậy."

Yêu tộc không giỏi pháp trận, phần lớn là do trí lực kém cỏi, nhưng không phải tất cả Yêu tộc đều như vậy. Lê Anh, Ngao Tu, trí tuệ đều vượt xa người thường, mà tâm cơ của Ngao Tu càng khiến người khó lòng theo kịp.

Có lẽ đúng như lời Từ Mạn Mạn nói, một người tư chất bình thường muốn leo lên vị trí cao nhất, luôn muốn dựa vào những thủ đoạn tà đạo.

Chỉ là tà đạo của Từ Mạn Mạn vẫn có nguyên tắc và giới hạn, còn Ngao Tu thì lại là một kẻ gian trá, mưu mô xảo quyệt.

Lang Âm ma tôn vừa định buông Từ Mạn Mạn ra để đối phó với Ngao Tu, lại bị nàng ôm chặt lấy.

"Ôm chặt ta." Từ Mạn Mạn khẽ nói.

Trái tim Lang Âm ma tôn khẽ run lên, cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt, hàng mi dài như cánh quạ che phủ đôi mắt, tựa như chờ đợi người yêu thương hái về, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nhưng ngay sau đó, thân thể nàng mềm nhũn, ngã xuống.

Lang Âm ma tôn kịp thời ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, cẩn thận ôm vào lồ ng ngực, trơ mắt nhìn nguyên thần nàng xuất khiếu, đứng trước mặt hắn, khuôn mặt ôn hòa thánh khiết, tựa như thần nữ hạ phàm.

Từ Mạn Mạn xoay người nhìn về phía Ngao Tu, trong lòng Ngao Tu chợt dấy lên một cảm giác bất an.

Đây là con át chủ bài của Từ Mạn Mạn, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn sớm như vậy lấy ra.

Nàng hít sâu một hơi, đôi tay bấm đốt ngón tay niệm thần chú, tùy ý mình rơi vào trạng thái huyền diệu khi tu luyện. Khoảnh khắc ấy, vô số thanh âm ồn ào náo động tràn ngập Thần Khiếu nàng. Nàng hòa mình vào cõi đất trời này, trở thành một phần của nó, cũng trở thành thần minh của cõi đất trời này. Nơi đây, mỗi hạt cát, mỗi chiếc lá rụng, thậm chí mỗi sợi gió nhẹ, đều như những hoa văn rõ ràng trong tay nàng. Khi tâm niệm nàng vừa động, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Trong mắt mọi người, chỉ thấy hư ảnh minh diễm như thần nữ trôi nổi giữa không trung, gió nhẹ dịu dàng nâng mái tóc đen của nàng, nằm dưới chân nàng mặc cho nàng sai khiến. Chỉ những người tu vi cao thâm, tâm thần kiên định mới có thể miễn cưỡng chống lại sự dụ hoặc của lòng thành kính này.

Pháp trận khổng lồ như vậy, muốn điều khiển cần chiếm giữ vị trí mắt trận, nhưng muốn phá hủy lại có vô số cách. Trong ý thức của Từ Mạn Mạn, nàng cảm nhận rõ ràng hướng đi của mỗi một đạo phù văn pháp trận. Và khi nàng cố ý tác động, những phù văn ấy vặn vẹo, biến ảo, mất đi hiệu quả vốn có.

Ngao Tu kinh hãi phát hiện, pháp trận thay đổi, mà chính hắn cũng mất đi quyền kiểm soát đối với nó.

Lồ ng giam giam cầm mọi người đồng thời biến mất. Mất đi quyền kiểm soát pháp trận, Ngao Tu làm sao có thể địch lại mọi người?

Thôn Thôn dẫn đầu xông lên tấn công Ngao Tu, đám người Minh Tiêu pháp tôn theo sát phía sau. Ngao Tu chống đỡ không nổi mấy hiệp liền bại trận, thúc thủ chịu trói.

Lang Âm ma tôn từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía bên kia, chỉ gắt gao ôm lấy thân thể Từ Mạn Mạn, không chớp mắt nhìn nguyên thần nàng.

Từ Mạn Mạn trước đó khi tu luyện đã nhiều lần thử nghiệm, biết có thể dùng cách này điều khiển pháp trận. Nhưng thực sự muốn điều khiển một pháp trận khổng lồ như vậy, sự tiêu hao đối với nguyên thần nàng vẫn vượt quá dự đoán. Đợi pháp trận sửa chữa xong, nàng liền mất đi ý thức. Lần này không đợi Lang Âm ma tôn tác động, nguyên thần nàng tự động quay về vị trí, hoàn toàn nhập vào Thần Khiếu.

Chỉ là nàng không tỉnh lại, mà rơi vào hôn mê.

Ninh Hi vội vàng chạy tới, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Từ Mạn Mạn, nôn nóng hỏi: "Sư tôn làm sao vậy?"

Lang Âm ma tôn không trả lời, bế ngang người Từ Mạn Mạn, thẳng rời khỏi miếu Thần Nông.

Giống như mọi chuyện phía sau đều không liên quan đến hắn.

Ý thức của Từ Mạn Mạn chìm nổi giữa biển sao, những ánh sáng nhạt nhấp nháy xa xôi không thể với tới kia, dường như cảm nhận được một lực lượng nào đó kêu gọi, từ ngàn vạn dặm xa xôi mà đến, từng đốm từng đốm hội tụ thành vầng hào quang lộng lẫy óng ánh, dịu dàng hòa vào nguyên thần nàng.

Trong giấc mộng, nàng nghe thấy cõi đất trời này than thở, tiếng lòng thương xót chúng sinh thế gian. Nàng bước đi trong vạn trượng hồng trần, mặc cho thân thể thanh khiết nhiễm bụi trần, vì nỗi buồn của người khác mà buồn, vì niềm vui của người khác mà vui.

Ta tức là thương sinh.

Nàng hoảng hốt nhận ra ý niệm này, trước mắt mọi thứ bỗng trở nên rộng mở rõ ràng.

Nàng nhìn thấy những xác chết ngổn ngang trên chiến trường, kền kền rỉa rói thịt thối, quạ đói kêu gào thê lương, tiếng r3n rỉ vô thanh vọng vọng giữa hoang dã.

Nàng nhìn thấy những bức tường đổ nát, đồi hoang thôn vắng, những cụ già tiều tụy, trẻ thơ đầu bù tóc rối, đôi mắt dại ra chết lặng chờ đợi người thân sẽ không bao giờ trở về.

Nàng nhìn thấy đường phố hỗn loạn vô trật tự, trẻ nhỏ gầy gò quần áo tả tơi, khóc lóc bất lực, bị bán vào Vô Gian địa ngục.

Nàng nhìn thấy những hào phủ chạm trổ tinh xảo, quý tộc xa hoa vô độ dẫm lên lưng những kẻ hạ nhân, đôi bàn tay chai sạn chống trên mặt đất không khỏi run rẩy.

Nàng đi qua nhân gian này, lại không thể nhắm mắt làm ngơ.

Vô số thanh âm trong đêm tối kêu gọi nàng, vì thế nàng đốt lên ngọn đuốc, không chút do dự bước vào đêm tối ấy.

Sự ồn ào náo động của thế gian cùng với lực lượng bàng bạc cuồn cuộn dũng mãnh vào cơ thể nàng, trở thành một phần của nàng. Nguyên thần hư ảo một lần nữa ngưng thực, tinh hỏa trong lòng thiêu đốt, từ trong ra ngoài tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa như lấp đầy góc khuyết thiếu kia của nàng cho đến khi hoàn hảo.

Nàng được lực lượng chúng sinh nâng đỡ, càng bay càng cao, một lòng không biết bị thứ gì lấp đầy, nặng trĩu mà nóng bỏng.

— Ta là ai?

— Ta từ đâu đến?

— Ta muốn đi đâu?

"Mạn Mạn..."

"Mạn Mạn..."

Một giọng nói quen thuộc từ phía sau gọi nàng. Nàng đột nhiên chấn động, quay đầu lại nhìn, cố gắng muốn nhìn rõ giọng nói, khuôn mặt người nọ, nhưng chỉ thấy một dáng hình cao gầy.

Đó là...

Tên ở trong tim, ở bên môi, lại không thể thốt ra.

Giọng nói hắn càng lúc càng rõ ràng, thân ảnh càng lúc càng gần, hắn vươn tay về phía nàng.

"Mạn Mạn..."

Từ Mạn Mạn theo bản năng vươn tay ra, nắm lấy tay đối phương, mười ngón tay đan vào nhau, nàng cảm nhận được một lực lượng kiên định từ lòng bàn tay ấm áp của hắn.

"Tiên tôn..."

Từ Mạn Mạn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, nghe thấy giọng nói Lang Âm tiên tôn như xa như gần, trong đầu nàng tràn ngập nhiều thanh âm, tựa hồ muốn kéo nàng sang một thế giới khác, nhưng giọng nói của Lang Âm tiên tôn mới là thứ dẫn nàng tìm về.

Giữa lúc ấy, nàng bỗng nhiên hiểu ra, theo lời sư phụ, tâm miêu là vật gì.

Là nơi nàng đến, cũng là nơi nàng về.

Nàng hướng hắn nở một nụ cười, đôi mắt linh động ánh lên vẻ mê ly, mang theo sự ngây thơ và không muốn rời xa như người vừa tỉnh mộng, mềm mại gọi một tiếng: "Tiên tôn..."

Cảnh tượng trước mắt như kính hoa thủy nguyệt hư ảo, rồi dần dần trở nên rõ ràng. Nàng thấy một bộ trường bào đen tím, trên khuôn mặt lạnh lùng mà quen thuộc, đôi lông mày nhíu chặt. Khi thấy nàng mở mắt, trong đôi mắt u ám lo lắng vừa thoáng qua, đã hóa thành ý cười nhàn nhạt.

Nàng nghe được người nọ khẽ hé đôi môi mỏng, ngậm ý cười thấp giọng nói: "Từ Mạn Mạn, nàng tỉnh rồi."

Nghe được lời này, Từ Mạn Mạn chợt cứng đờ, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh, bật dậy từ trên giường. Trong đầu nàng xẹt qua từng thước phim im lặng, chỉ có câu nói của Thôn Thôn kia vang vọng bên tai như sấm — Mạn Mạn, muội hiện tại tên gọi là gì a...

Lời nói của Thôn Thôn so với cái nắm tay của nàng còn có sức mạnh hơn gấp bội, một câu nói như sét đánh ngang tai khiến Từ Mạn Mạn ngây dại, trước mắt nàng tối sầm lại từng hồi, rất lâu sau mới khó khăn mở miệng.

"Ta không phải Từ Mạn Mạn..." nàng khàn giọng gian nan nói, hấp hối giãy giụa.

"Ồ?" Lang Âm ma tôn cười như không cười nhìn nàng, "Nàng muốn lần nữa dùng tâm ma huyết thề sao? Nàng là người Từ Mạn Mạn yêu nhất, cũng là người yêu Từ Mạn Mạn nhất? Lời này ngược lại không tệ, có ai có thể so với Từ Mạn Mạn càng yêu bản thân nàng đâu?"

Tim Từ Mạn Mạn đập thình thịch, cơ hồ không thở nổi. Đầu óc nàng rối bời, không biết nên giải thích hành động trước đó như thế nào. Kế hoạch ban đầu của nàng là tìm lại di thể rồi nghĩ cách trở về thân xác ban đầu, sau đó có thể vứt bỏ thân phận "Từ Diễm Nguyệt" này. Chuyện Từ Diễm Nguyệt làm, lời Từ Diễm Nguyệt nói, có liên quan gì đến Từ Mạn Mạn nàng đâu. Nhưng kế hoạch còn chưa thực hiện, đã bị Thôn Thôn một lời nói toạc ra thân phận, để tất cả mọi người biết Từ Diễm Nguyệt chính là Từ Mạn Mạn.

Từ Mạn Mạn nàng, nữ Đạo tôn duy nhất trong ba ngàn năm của Đạo Minh, quang minh chính đại, phẩm hạnh cao khiết, trang trọng giữ mình, giờ đây lại anh minh mất sạch, mặt mũi tan tành...

Lang Âm ma tôn giơ tay xoa khuôn mặt mềm mại đến đỏ bừng của Từ Mạn Mạn, lòng bàn tay ái muội vuốt v3 khóe môi nàng, rồi đặt lên chóp mũi nàng khẽ cười một tiếng, nói: "Nàng đỏ mặt cái gì, sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ nàng là Từ Mạn Mạn, bản tôn sẽ ăn thịt nàng sao?"

Từ Mạn Mạn không tự chủ được rụt người lại, lưng dựa vào vách tường không còn đường lui. Nàng chột dạ khó thở, ánh mắt lập lòe, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hùng hổ dọa người của Lang Âm ma tôn. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, Tiên tôn xưa nay thanh lãnh xa cách, sẽ không có ánh mắt đáng sợ như thế, không hề che giấu sự xâm lược, khiến nàng cảm thấy áp bức vô cùng.

Cổ họng Từ Mạn Mạn vừa khô vừa khàn, tim đập cực nhanh, nàng lắp bắp nói: "Người không phải tâm ma của Tiên tôn sao... Vì sao..."

"Bản tôn chưa từng nói mình là tâm ma, cái loại ma vật nhỏ yếu đó, cũng xứng được so sánh với bản tôn?" Lang Âm ma tôn khinh thường cười, đầu ngón tay gãi gãi cằm Từ Mạn Mạn như mèo vờn chuột, lười nhác nói: "Chỉ là nàng đoán như vậy, bản tôn liền thuận theo."

Từ Mạn Mạn tức khắc nghẹn lời, nàng chính là thông minh quá hóa dại, quá tin tưởng vào phán đoán của mình!

"Người không phải tâm ma, vậy người là cái gì?" nàng run giọng hỏi, "Vì sao người ban ngày có thể ra ngoài, người đã đưa Lang Âm tiên tôn đi đâu?"

Lang Âm ma tôn ngậm ý cười sâu xa, chậm rãi nói: "Nàng chẳng lẽ chưa suy nghĩ cẩn thận sao, bản tôn và hắn, từ đầu đến cuối đều là cùng một người."

Đầu Từ Mạn Mạn ong ong một tiếng, ánh mắt hơi hơi tan rã: "Cùng... một người?"

"Lẽ nào Niệm Nhất chưa từng nói với nàng sao? Bản tôn nguyên thân chính là hỗn nguyên chi khí chiến trường thần ma ngưng tụ thành, Thần tộc chi khí, Ma tộc chi khí, Hỗn độn chi khí, tam khí hỗn nguyên, mới thành thế gian duy nhất một gốc Thiên Diệp Mộc Phù Dung. Chỉ là dương khí khắc chế ma khí, sau khi rời khỏi núi Lưỡng Giới Sơn, bản tôn chỉ có thể ban ngày thu liễm ma khí, giấu trong thức hải, chỉ có ban đêm mới có thể khôi phục toàn bộ lực lượng."

Từ Mạn Mạn ngây người, khẽ hé môi, lắp bắp nói: "Vậy nên từ đầu đến cuối, người... Tiên tôn đều thập phần rõ ràng mà biết hành động của ta..."

"Ừm." Lang Âm ma tôn cười như không cười gật đầu, "Sao nào, chuyện nàng dám làm với bản tôn, lại không dám để Tiên tôn biết? Chúng ta có gì khác nhau? Nàng nên hiểu rõ một chút, hiện giờ đứng trước mặt nàng, mới chính là Lang Âm hoàn chỉnh."

Nàng đối với Ma tôn làm những chuyện đó là mạo phạm, nhưng nếu đặt lên người Tiên tôn, chính là khinh nhờn.

Tiên tôn từ đầu đến cuối đều biết hành động của nàng, lại hết lần này đến lần khác nhường nhịn...

Nàng mặt dày vô sỉ gọi hắn là ca ca...

Nàng cắn cổ hắn...

Nàng cưỡng hôn hắn...

Mặt Từ Mạn Mạn tức khắc đỏ bừng, không biết lấy đâu ra sức lực đẩy Lang Âm ma tôn ra, lảo đảo lăn xuống giường, miệng ấp úng nói: "Ta bỗng nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng, chúng ta có việc báo mộng liên hệ."

Nhưng nàng vừa muốn xuống giường liền thân thể mềm nhũn, không tự chủ được ngã xuống. Một cánh tay dài từ phía sau ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lồ ng ngực, rồi lại ấn xuống giường mềm mại.

Lang Âm ma tôn đè lên người nàng, một tay đặt bên tai nàng, tay kia nâng cằm nàng lên, buộc nàng đối diện với hắn.

"Từ Mạn Mạn, nàng đang chột dạ sao, muốn chạy trốn?" Lang Âm ma tôn cúi người chạm vào môi nàng, "Không nói rõ ràng mọi chuyện, bản tôn sẽ không thả nàng đi!"

"Sao, nói rõ... như thế nào..." Từ Mạn Mạn yếu ớt nói.

Nàng bất an vặn vẹo thân thể, muốn tránh thoát sự áp chế của đối phương, nhưng chỉ phí công, ngược lại khiến thân thể hai người càng thêm dán chặt vào nhau, rõ ràng cảm nhận được thân thể nóng rực và rắn chắc của hắn.

Hô hấp Lang Âm ma tôn trầm xuống, trong đôi mắt đen sâu thẳm cuồn cuộn d*c vọng đen tối, không hề kiềm chế, hắn cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của Từ Mạn Mạn. Đồng tử Từ Mạn Mạn co rút lại, quên cả giãy giụa, đợi đến khi nàng phản ứng lại, hơi thở trong miệng đã bị Lang Âm chiếm đoạt.

Hắn li3m láp m út mát cánh môi nàng, tham lam xâm nhập hơi thở trong miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi ướt mềm của nàng mà triền miên, mọi kháng cự đều hóa thành tiếng r3n rỉ nhỏ vụn và hơi thở d ốc dồn dập. Từ Mạn Mạn bị hôn đến cả người mềm nhũn, phía sau eo bị một tay của Lang Âm ma tôn nắm chặt, lòng bàn tay cứng rắn dính sát vào đường cong mềm mại của nàng, ép nàng nâng eo lên, cùng hắn càng thêm dán sát chặt chẽ.

Hắn chạm vào đôi môi hơi sưng của nàng, giọng khàn khàn nói: "Đây là chuyện lần đó ở dưới nước."

Từ Mạn Mạn hoảng hốt mở to mắt nhìn hắn, đôi môi mỏng nhạt màu thường ngày của tiên nhân không biết từ khi nào đã nhiễm chút ửng hồng, đôi mắt thanh lãnh cuồn cuộn d*c vọng thâm trầm, khóe mắt vương chút diễm lệ ửng đỏ.

Hắn sa đọa thành ma, lại khiến lòng người xao động...

"Còn có đêm đó ở dược lư..." hắn vuốt v3 cánh môi nàng, một tay xoa xoa gương mặt nàng, nhéo nhẹ cằm nàng.

Từ Mạn Mạn nhớ tới đêm đó, nàng đã tát hắn hai cái!

Hô hấp nàng cứng lại, nhắm mắt, hàng mi run rẩy, cam tâm tình nguyện run rẩy chờ đợi hắn trả đũa.

Lại nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó, đôi môi mềm ấm nóng rực dừng lại bên gáy tinh tế mẫn cảm của nàng.

Nửa người Từ Mạn Mạn đều tê dại, mặt đỏ đến như chảy máu, cắn chặt môi dưới cưỡng ép mình không phát ra tiếng kêu xấu hổ.

Nàng bị hắn nâng chiếc cổ thon dài lên, mặc cho môi lưỡi hắn làm loạn bên gáy, chờ đợi nụ hôn tiếp theo. Vùng da thịt bình thường bên gáy sau khi bị liếm hôn trở nên hồng hào bóng loáng, hắn dừng lại một lát ở chỗ mạch máu đang đập, tăng thêm lực m út vào, vừa như trả thù vừa như nhẹ nhàng cắn một ngụm.

"A..." Từ Mạn Mạn vẫn không nhịn được, một tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng. Nàng không tự chủ được cong người, tấm lưng mảnh mai như một cây cung bị kéo căng, chủ động áp sát vào lồ ng ngực hắn.

Lang Âm ma tôn dùng sức kéo nàng vào lòng, hận không thể hòa tan nàng vào cơ thể mình. Hắn vùi đầu bên gáy nàng, hơi thở nóng rực trêu chọc vành tai mẫn cảm của nàng, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai nàng: "Mạn Mạn... ta làm sao nỡ đánh nàng."

Một câu nói nhẹ nhàng như một mũi kim, khẽ nhói trong lòng Từ Mạn Mạn, nỗi nhức mỏi lan tỏa khiến nàng không còn sức lực phản kháng.

Nàng quay đầu đi, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Lang Âm ma tôn.

"Người thật sự là Tiên tôn?" giọng Từ Mạn Mạn hơi khàn khàn, ngọt ngào khó tả, "Vậy tại sao khi ta ở Tứ Di Môn chưa từng gặp người? Tiên tôn đến buổi tối liền phong ấn người."

Lang Âm ma tôn oán hận cắn nhẹ vành tai nàng, giọng khàn khàn nói: "Nàng cho rằng vì sao bản tôn phải ức chế ma khí, ba trăm năm vào đêm không ra ngoài? Ma khí là d*c vọng và lệ khí thuần túy. Nếu không nhân lúc mình thanh tỉnh mà phong ấn chính mình, bản tôn sợ rằng đến đêm sẽ không thể tự kiềm chế, nhất thời xúc động sẽ làm tổn thương nàng!"

Tim Từ Mạn Mạn co rút lại, nỗi nhức mỏi phủ qua vành tai đau nhói. Nàng bừng tỉnh nói: "Vậy nên đêm hôm đó ở dược lư, người không phải tẩu hỏa nhập ma, ta nhìn thấy chính là Lang Âm hoàn chỉnh... Người cho rằng ta đã chết, liền không hề phong ấn chính mình..."

Mà ba trăm năm nàng chẳng hay biết gì, căn bản không thể nghĩ đến điều này, chắc hẳn vì vậy mà nàng coi hắn là tâm ma của Lang Âm tiên tôn, còn một lòng một dạ muốn tiêu diệt tâm ma...

Lang Âm ma tôn nhẹ nhàng gật đầu, quay mặt để lộ cánh hoa bên cổ phải, dường như đang tố cáo: "Nàng còn cắn ta một ngụm, hút máu ta."

Từ Mạn Mạn nhìn thấy cánh hoa màu tím, mặt nóng bừng: "Ta, ta không cố ý... được thôi, ta cố ý, ta chỉ là không suy nghĩ cẩn thận."

"A..." Lang Âm ma tôn khẽ cười một tiếng, "Nàng nếu biết nơi này là bản mạng chi hoa của ta, một ngày đổi màu ba lần. Vô luận màu sắc biến hóa thế nào, là trắng nhạt hay đỏ thẫm, ta vẫn là ta. Sao đến khi biến thành màu tím, nàng lại coi bản tôn thành một người khác được?"

"Là ta hồ đồ, có mắt như mù..." Từ Mạn Mạn hổ thẹn rũ mắt xuống, cảm giác mặt nóng bừng, xấu hổ vô cùng, "Tiên tôn..."

"Hử?" Lang Âm ma tôn nhíu mày, hạ thấp giọng dụ dỗ bên tai nàng: "Gọi ca ca."

Tim Từ Mạn Mạn đập loạn, bất giác tức ngực khó thở. Ngày đó vì xin tha mà buột miệng gọi một tiếng ca ca, giờ đây nghe lại từ miệng hắn, lại缠绵 ái muội như vậy, mang một thứ tình thú khác...

Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng, quay mặt đi để lộ vành tai đỏ bừng, lại không thể gọi ra hai chữ kia, rất lâu sau mới khẽ khàng gọi: "Lang Âm..."

Lang Âm ma tôn tuy không hoàn toàn hài lòng, nhưng cũng cố chấp nhận.

"Lang Âm... thực xin lỗi... trước đây ta không nhận ra người, đã làm với người một số chuyện..." Từ Mạn Mạn chột dạ liếc nhìn bên gáy hắn một cái, lại nghĩ đến việc mình đã chà đạp hoa thân của hắn, "Người lúc ấy trong lòng có ý định muốn giết ta, đều là vì sống sót ta mới nhẫn nhịn như vậy."

Trong lòng Từ Mạn Mạn áy náy, giọng nói hạ thấp. Nàng vốn tưởng Lang Âm ma tôn sẽ nhân cơ hội trả thù, không ngờ hắn lại khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Mạn Mạn, kỳ thực ta vẫn chưa từng nghĩ sẽ hồi sinh nàng."

Từ Mạn Mạn cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lang Âm.

"Bởi vì ta biết, nàng vẫn chưa chết." Lang Âm nhìn nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn mặt rạng rỡ của nàng, ngậm cười nói: "Nếu không biết là nàng, kẻ khác khinh nhờn bản tôn như vậy, đã sớm bị băm vằm thành muôn mảnh làm phân bón hoa rồi."

Toàn thân Từ Mạn Mạn tê rần, giọng nói nghẹn ngào: "Người... người nhận ra ta từ khi nào?"

Bình Luận (0)
Comment