Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Chương 45

Khi Từ Mạn Mạn cùng Ninh Hi từ Lăng Ba lâu ra ngoài, trời đã sáng. Vài vị chưởng giáo Đạo Minh đêm qua ở đây trắng đêm nghị sự, từ miệng Ngao Tu biết được một số tình báo quan trọng liên quan đến Huyết Tông.

Ngao Tu nói, hắn trước đó đã giao dịch với Huyết Tông. Huyết Tông giúp hắn đổi mắt, còn hắn dụ Ngao Thương và một số Vân Giao khác ra để Huyết Tông giết. Hắn cắn nuốt giao đan của Ngao Thương, bước lên ngôi vị Hải Hoàng, rồi cho Huyết Tông một viên Tích thủy châu.

"Tuyệt phẩm Tích thủy châu có thể tạo ra một phúc địa rộng mười dặm ở đáy biển sâu ngàn trượng, thủy linh chi khí dồi dào, lại có thể hoàn toàn ngăn cách cảm ứng từ bên ngoài." Ngao Tu nói.

Đáy nước ngàn trượng, nếu không phải tu sĩ Pháp Tướng căn bản không thể đến được. Nghịch Mệnh bộ ẩn náu sâu như vậy, khó trách Phá Nguyệt kiếm tôn và Di Sinh hành tôn thống lĩnh hai tông môn mấy ngàn tu sĩ đào xới khắp nơi cũng không tìm thấy tung tích của chúng.

"Ngươi đã từng gặp bất kỳ ai trong Huyết Tông chưa?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Ngao Tu lắc đầu: "Lúc đó ta mù cả hai mắt, chỉ có thể nghe được một vài giọng nói, nhưng giọng nói có thể thay đổi, chưa chắc đã là thật. Sau khi đổi mắt, bọn họ ném ta xuống biển, từ đầu đến cuối ta chưa từng tận mắt gặp bất kỳ ai."

Huyết Tông tâm cơ kín đáo, cẩn thận như vậy cũng là điều bình thường.

"Sư tôn, sư tôn?" Ninh Hi nhẹ nhàng gọi, kéo Từ Mạn Mạn trở lại dòng suy nghĩ: "Ngài đang nghĩ gì vậy?"

Từ Mạn Mạn nhíu mày: "Ta chỉ là không rõ một điều, Huyết Tông vì sao lại ra tay hôm qua? Bọn họ biết rõ Đạo Minh bày phòng hộ rất mạnh ở đây. Nếu nhắm vào Thôn Thôn, bọn họ có thể ra tay khi Đạo Minh còn chưa phòng bị, hoặc cứ luôn chờ đợi, kiềm chế tiêu hao lực lượng của Đạo Minh. Dù sao bọn họ ở trong bóng tối, càng có lợi hơn."

Ninh Hi suy nghĩ nói: "Có lẽ bọn họ không hề sợ hãi. Bọn họ bắt Di Sinh hành tôn trước, cho rằng Diệt Vận sứ ở đây sẽ không có đối thủ, rồi nhân cơ hội tiêu diệt Đạo Minh một lưới bắt hết. Ai ngờ Lang Âm tiên tôn hóa thân thành ma, khắc chế Diệt Vận sứ."

"Không." Từ Mạn Mạn lắc đầu, "Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng Huyết Tông hành sự cẩn thận, tuyệt đối không tham lam quá nhiều. Một Diệt Vận sứ muốn tiêu diệt Đạo Minh, quả thực là si tâm vọng tưởng. Ngay cả Minh Tiêu pháp tôn với vạn tượng sâm la cũng đủ để khắc chế Diệt Vận sứ. Di Sinh hành tôn không ở đây, nơi này vẫn còn đủ hành giả, chỉ cần chút thời gian là có thể tập hợp lực lượng đối kháng. Bọn họ chọn ngày Thần Nông Tế để động thủ, ngày này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt... Ta cứ cảm thấy ý đồ thực sự của bọn họ không phải ở đây. Huyết Tông trước sau không lộ diện... Đúng rồi, hôm qua Thiên Đô thành có xảy ra chuyện dị thường nào khác không?"

Ninh Hi đáp: "Các tu sĩ phụ trách tuần tra đều đã báo cáo kỹ càng tỉ mỉ. Các khu vực vì đám đông chen chúc có xảy ra một chút xô xát tranh chấp, nhưng không có gì dị thường."

"Chỉ mong là ta lo lắng quá nhiều..." Từ Mạn Mạn bật cười lắc đầu.

Hai người sóng vai đi vào tiểu viện Lang Âm ở, đẩy cửa bước vào, trong phòng lại không một bóng người.

"Hử?" Từ Mạn Mạn nghi hoặc nhíu mày, "Hắn chẳng phải bảo ta đến tìm hắn sao, bản thân lại không thấy..."

Từ Mạn Mạn không nghĩ ra được, Lang Âm đối với mọi thứ đều thờ ơ, còn chuyện gì có thể dụ dỗ hắn rời khỏi đây.

"Sư tôn..." Ninh Hi nhìn mặt Từ Mạn Mạn, muốn nói lại thôi, chần chừ một lát mới nói, "Tiên tôn đối với ngài, có phải hay không..."

Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng, mặt ửng đỏ, ậm ừ nói: "Ừm... đại khái có lẽ... có một chút khả năng..."

Ninh Hi nghiêm túc nói: "Đệ tử cảm thấy, sợ không chỉ là một chút."

Ánh mắt Từ Mạn Mạn dao động, cười gượng nói: "Vi sư còn không hiểu hắn, con lại nói bậy bạ gì đó..."

Ninh Hi khẽ cười một tiếng, nói: "Đây đại khái chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Hôm qua sư tôn bị trói, Tiên tôn không màng an nguy bản thân xả thân cứu giúp. Sau đó ngài hôn mê, người muốn mang ngài rời đi, lại bị người Đạo Minh ngăn cản. Chư vị chưởng giáo Đạo Minh lo lắng hắn là Ma tộc, sẽ bất lợi cho ngài. Người cũng không biện giải, chỉ rút kiếm đối diện, không chịu buông tay. Đệ tử nghĩ sư tôn đã nói, Tiên tôn không giống người khác. Nếu là người sư tôn tin tưởng, đệ tử cũng sẽ toàn lực bảo vệ, liền đứng ra hòa giải, đảm bảo với chư vị chưởng giáo Tiên tôn sẽ không làm tổn thương ngài. Sau đó Tiên tôn mang ngài về phòng, đệ tử liền ở bên ngoài hộ pháp."

Từ Mạn Mạn giờ nghe Ninh Hi từ từ kể lại, mới biết mình vậy mà đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Trong mắt nàng, luôn có rất nhiều chi tiết bị che khuất. Nàng được hắn bảo vệ trong ngực, không thấy sau lưng hắn chịu đựng sấm sét lửa cháy. Nàng hôn mê, cũng không biết hắn vì bảo vệ nàng và Đạo Minh mà đối địch với mọi người.

"Hắn... còn nói gì nữa không?" Từ Mạn Mạn hỏi.

Ninh Hi hồi tưởng một chút, nói: "Tiên tôn hỏi con, có phải sáng sớm đã biết thân phận của sư tôn hay không. Con không dám lừa gạt, liền nói phải. Người nghe xong cũng không nói thêm gì. Tiên tôn từ trước đến nay vui giận không lộ ra mặt, đệ tử cũng không biết người nghĩ gì."

Nụ cười trên mặt Từ Mạn Mạn cứng đờ, nghĩ đến sự chất vấn và oán trách sau đó của Lang Âm, nàng đỡ trán cười khổ: "Hắn... sợ là trách ta chỉ nói cho con và Thôn Thôn, lại không nói cho hắn biết..."

Nàng cũng có chút ủy khuất, rõ ràng là Ninh Hi và Thôn Thôn tự mình nhìn ra, nàng bất đắc dĩ thừa nhận. Bất quá nói như vậy, nàng hiểu biết về Tiên tôn quả thật không bằng Tiên tôn hiểu nàng. Hắn có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng, nàng lại không nhìn thấu ngụy trang của Tiên tôn, tự cho là đúng mà diễn kịch trước mặt hắn, còn tưởng mình giấu rất kỹ, hóa ra người ta đã sớm biết rõ trong lòng, chỉ là chiều theo nàng mà thôi...

Nàng bỗng nhiên nhớ tới những lần Tiên tôn bày tỏ, đó là hắn xúc cảnh sinh tình, hay vẫn là cố ý làm vậy?

Ninh Hi cẩn thận quan sát thần sắc của Từ Mạn Mạn, hạ giọng hỏi: "Sư tôn... ngài có phải... cũng thích Tiên tôn?"

Hô hấp Từ Mạn Mạn cứng lại, ánh mắt lập lòe, ấp úng nói: "Ta... vi sư từ trước đến nay lòng dạ rộng lớn, thấy một cái yêu một cái, không phải, ý của ta là, vi sư tình yêu bao la vô bờ bến, đối xử bình đẳng..."

Ninh Hi nhịn cười nói: "Sư tôn ở trước mặt đệ tử hà tất phải ngụy trang. Ngài tự mình ngẫm lại cũng nên biết, những chuyện Tiên tôn làm cho ngài, còn cả những chuyện ngài làm cho Tiên tôn đó, nếu đổi lại là người khác, ngài có thể chấp nhận sao?"

Mặt Từ Mạn Mạn nóng bừng, nàng nghi ngờ Ninh Hi có phải biết quá nhiều rồi không. Cái "những chuyện đó" trong miệng nàng, rốt cuộc chỉ là "những chuyện" gì? Trong đầu nàng xẹt qua toàn là những cảnh tượng gặp mặt có chút xấu hổ, tim đập cũng loạn nhịp mấy hồi.

Từ Mạn Mạn che nửa mặt chột dạ nói: "Ài... Hắn vì ta hy sinh rất nhiều, là ta chậm chạp nhận ra, chưa từng hồi báo, còn đối với hắn làm... một chút chuyện mất mặt."

Ninh Hi tò mò hỏi: "Chuyện gì mất mặt?" Nàng dừng một chút, đôi mắt lấp lánh: "Đệ tử có thể nghe không?"

Từ Mạn Mạn ho khan hai tiếng: "Chừa cho vi sư chút thể diện đi."

Ninh Hi cười khanh khách nói: "Được... đệ tử hiểu rõ. Sư tôn cả đời trị bệnh cứu người, tích đức vô lượng, chỉ có đối với Tiên tôn là tạo nghiệp, nên mới canh cánh trong lòng như vậy."

Từ Mạn Mạn xấu hổ ho khan hai tiếng, cười cười: "Thật không hổ là đồ nhi tốt của vi sư, nói khó nghe mà lại có lý như vậy."

Ninh Hi buồn cười, nói: "Vậy sư tôn tính lấy thân báo đáp sao? Tứ Di Môn sắp có hỉ sự rồi?"

Từ Mạn Mạn liên tục xua tay: "Vi sư không có ý đó, ta... ta chỉ là trong lòng áy náy, muốn có chút hồi báo, nhưng không biết làm gì..."

Tình cảm của Từ Mạn Mạn đối với Lang Âm rất phức tạp. Thời thiếu nữ từng có chút ngây thơ rung động, nhưng sau lại giấu kín thật sâu. Mãi đến mấy ngày nay, khi biết Tiên tôn lặng lẽ vì nàng làm tất cả, nàng mới một lần nữa nhặt lên chút tình ý kiều diễm này. Niềm vui thầm kín mà xa lạ âm thầm nảy nở trong đêm dài, nàng cũng không phân rõ trong đó có nhiều cảm động hay áy náy hơn, hay là đau lòng cùng... yêu say đắm?

Lang Âm hỏi nàng, trong lòng có phải có một chút tình ý hay không.

Kỳ thật đáp án đã ở bên miệng, chỉ là nàng không nói ra.

Nàng tự nhiên là có một chút thích hắn, chỉ là một chút như vậy, không xứng với tình cảm sâu sắc của hắn.

Hơn nữa, từ trước đến nay nàng quen thuộc, ngưỡng mộ, đều là Lang Âm tiên tôn ở bên cạnh nàng, lặng lẽ chờ đợi. Chợt biết được một mặt khác của hắn, hắn mạnh mẽ và quyết liệt, khiến nàng cảm thấy xa lạ và không biết làm thế nào.

Nhưng mà, cũng không chán ghét...

Liền như lời Ninh Hi nói, việc làm "mạo phạm" của hắn đối với nàng, nàng tuy thẹn thùng, lại không thực sự tức giận hắn. Nhưng nếu là người khác làm, nàng thà chết cũng không chịu sự chi phối.

Đây đại khái chính là chỗ Lang Âm khác biệt với người khác...

"Sư tôn, ngài cùng Tiên tôn ở chung nhiều năm, hẳn là biết rõ sở thích của người nhất. Ngoại trừ ngài ra, người còn thích gì?" Ninh Hi ý vị thâm trường hỏi.

Từ Mạn Mạn không được tự nhiên mà hắng giọng, cố gắng muốn bày ra dáng vẻ người thầy mẫu mực đức cao vọng trọng trước mặt Ninh Hi, nhưng khuôn mặt đỏ ửng lại bán đứng nàng.

"Hắn không có sở thích gì đặc biệt, nếu phải nói, thì là ở một mình." Từ Mạn Mạn nhớ lại năm xưa, chậm rãi nói, "Năm đó Tứ Di Môn vừa nhỏ vừa nghèo, sư tổ con lại là một cao nhân không màng thế sự, mỗi ngày chỉ quan t@m đến mảnh dược điền nhỏ bé kia, nên không có ai nguyện ý đến bái sư. Ta là đệ tử nhỏ nhất trong môn, tất cả công việc nặng nhọc tự nhiên rơi xuống đầu ta. Ta theo sư tổ con học trồng tiên thảo, chịu thương chịu khó bốn năm mới gặp được Tiên tôn. Từ khi hắn đến Tứ Di Môn, liền không cho ta theo sư tổ con trồng hoa, hắn nói đó không phải việc một nữ tử nên làm, ta liền toàn tâm toàn ý theo hắn tu hành."

Từ Mạn Mạn nói xong tự mình sửng sốt một chút.

Năm đó Tiên tôn nói chính là, tiểu cô nương nuôi hoa trồng cỏ, rất không phù hợp.

Khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Tiên tôn ghét bỏ nàng làm ô uế khí tức đất trồng, nhưng giờ ngẫm lại, hắn hẳn là không thích nàng chạm vào những bông hoa khác thì phải...

Ninh Hi tò mò hỏi: "Khi đó Tiên tôn đã thích sư tôn rồi sao?"

"Chắc là không thể nào..." Từ Mạn Mạn bật cười nói, "Tiên tôn là nhân vật như thế nào, sao có thể để ý đến một kẻ mặt mày xám xịt, dung mạo bình thường như ta chứ."

"Tiên tôn đâu phải phàm nhân mắt thịt, người tự nhiên có thể nhìn thấy chỗ đáng yêu của sư tôn." Ninh Hi cong mắt cười, đôi mắt sáng lấp lánh lộ rõ vẻ ngưỡng mộ đối với Từ Mạn Mạn.

Trong mắt nàng, sư tôn là người đáng yêu thân thiết nhất trên đời, là người cho nàng sinh mệnh thứ hai, dạy dỗ nàng trân trọng bản thân, yêu thương chúng sinh. Từ khi sư tôn qua đời, nàng luôn chìm trong đau khổ. Lúc biết được thân phận thật của sư tôn, nàng vừa kinh hỉ vừa lo lắng, lại buồn bực vì không thể nhận nhau, cũng không rõ tâm tư của sư tôn, vì thế trong lòng chất chứa bao nỗi niềm. Mãi đến hôm nay sư tôn cuối cùng cũng tỏ rõ thân phận, nàng mới có thể không kiêng dè gì mà gọi người là sư tôn, quấn quýt bên người, tựa như thuở thiếu thời. Nàng hiện giờ tuy cao quý là chưởng giáo Tứ Di Môn, được nhiều người ủng hộ, nhưng vẫn hoài niệm nhất những ngày cùng sư tôn ngao du thiên hạ, ăn ngủ ngoài trời, mỗi ngày tìm niềm vui trong gian khổ.

Từ Mạn Mạn nhìn vẻ mặt Ninh Hi, nhịn không được khẽ cười, xoa đầu nàng: "Con nghĩ nhiều rồi. Khi đó Tiên tôn ghét bỏ ta lắm. Tư chất tu đạo của ta cực kém, mười bốn tuổi còn chưa khai mở Thần Khiếu. Sư tổ con lúc đó mới để ta cùng người học dược thảo, từ bỏ tu đạo. Bất quá Tiên tôn vẫn không từ bỏ, ngày ngày bắt ta rèn luyện thân thể trước. Ta mỗi ngày đều luyện đến sức cùng lực kiệt, tứ chi run rẩy, hắn lại lạnh lùng nói, còn không cho ta ăn cơm..."

Ninh Hi cả kinh: "Vì sao?"

Từ Mạn Mạn cười nói: "Hắn quên mất."

Khi đó Tứ Di Môn còn nghèo nàn, không rộng lớn đường hoàng như bây giờ, tổng cộng cũng chỉ có ba bốn gian nhà ngói, nuôi mấy sư huynh mỗi ngày chỉ muốn xuống núi. Niệm Nhất tôn giả tâm trí đều đặt trên dược viên, Tiên tôn liền mang nàng cưỡi mây đạp gió, rồi chọn những nơi hiểm trở để rèn luyện nàng.

Nàng tay nhỏ chân nhỏ, cõng tảng đá lớn leo núi, hắn liền theo sát phía sau. Nàng kiệt sức ngã xuống, hắn liền nhẹ nhàng phất tay áo, một luồng lực nhu hòa nâng nàng lên. Nàng kinh hồn chưa định, liền nghe hắn nhàn nhạt nói một tiếng: "Tiếp tục."

Nàng bị ném vào đàn ong yêu, chật vật chạy trốn, bị đốt đến toàn thân thương tích, vừa ngứa vừa đau, hắn cũng lạnh lùng nhìn, sau đó phất tay qua vết thương của nàng, linh lực thấm vào, nọc độc ong liền tiêu tan hết.

Nàng cũng từng bị bịt mắt, vật lộn với rắn, nghe tiếng phân biệt vị trí, còn phải phản ứng nhanh nhẹn. Tuy là rắn không độc, cũng cắn nàng đến mình đầy thương tích.

Nhưng dù bị trọng thương thế nào trong khi tu hành, Tiên tôn đều có thể dễ dàng chữa lành vết thương và nỗi đau.

Chỉ là có một chuyện, hắn quên mất, nàng là con người, phàm nhân chưa tích cốc, mỗi ngày còn phải rèn luyện vất vả như vậy, tiêu hao lớn như thế, sao có thể không đói bụng được.

Tiên tôn không nhắc đến, nàng cũng không dám nhắc, chỉ có thể chờ kết thúc tu hành một ngày, buổi tối về Tứ Di Môn mới được ăn no.

Mãi đến một ngày nàng thật sự không chống đỡ nổi, ngất xỉu trong lúc tu hành. Khi tỉnh lại, nàng đã ở Tứ Di Môn, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nghe thấy sư phụ đang trách mắng Tiên tôn.

"Mấy ngày nay ngươi không cho con bé ăn cơm sao? Ngươi còn có nhân tính không hả?"

"Ta là hoa, tự nhiên không có nhân tính."

"Ngươi..."

"Nàng mỗi ngày uống thuốc, chẳng lẽ còn không đủ sao?"

"Đương nhiên không đủ! Đó chỉ là phạt mạch tẩy tủy, rèn luyện tiêu hao cực lớn, phải ăn linh gạo linh thú mới có thể bù đắp tổn thất."

"Phàm nhân quá yếu ớt, hơn nữa còn phiền phức."

Nàng yếu ớt gọi một tiếng sư phụ, ngắt lời hai người.

Sư phụ vội vàng đi tới, quan tâm hỏi han, rồi bảo nàng dậy ăn cơm. Nàng vừa ngồi xuống uống một ngụm cháo, sư phụ lại chạy ra ngoài.

Nàng mờ mịt hỏi: "Sư phụ đi đâu vậy?"

Tiên tôn nói: "Hắn đi săn, để ngươi tẩm bổ thân thể. Không thể dùng thức ăn bình thường, phải bắt chút linh thú."

Mắt nàng nóng lên, cúi đầu khẽ uống bát cháo linh gạo nóng hổi.

"Ngươi buồn trong lòng, muốn khóc, vì sao?" Tiên tôn ngồi xuống trước mặt nàng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời gắt gao nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Cháo này khó ăn vậy sao?"

Nàng nhịn không được bật cười, cố nén nước mắt, khẽ nói: "Tiên tôn, ta không khóc, cũng không buồn."

"Không cần gạt ta, ta đều biết." Tiên tôn nhàn nhạt nói, "Ngươi tu hành mệt cũng chưa từng buồn như vậy, chỉ là một bát cháo, liền khiến ngươi muốn khóc, không phải khó ăn, thì còn vì cái gì?"

"Tiên tôn, ta thật sự không buồn, ta muốn khóc chỉ vì... sư phụ đối với ta rất tốt." Nàng dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Tiên tôn cũng vậy."

"Ta đối với ngươi rất tốt?" Tiên tôn rũ mắt nhỏ giọng hỏi: "Tốt ở chỗ nào?"

Nàng mỉm cười nói: "Tiên tôn nguyện ý bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực như vậy cho ta, chính là đối với ta rất tốt. Sư phụ cũng quan tâm ta hết mực, vì ta mua linh gạo, bắt linh thú, các người đều là người tốt nhất trên đời này đối với ta."

Tiên tôn suy tư một lát, nói: "Cho nên ngươi vừa rồi là vui mừng, nên mới muốn khóc."

"Là vui mừng, cũng là cảm động." Nàng cười cầm chén, thỏa mãn uống một ngụm cháo nóng, hương vị quả thật chẳng ra gì.

"Tình cảm phàm nhân thật phức tạp." Tiên tôn khẽ nhíu mày, đôi mắt toát ra vẻ khó hiểu, "Ngươi đói đến hôn mê cũng vui vẻ chịu đựng, vậy mà vui mừng cảm động lại sẽ rơi lệ."

"Phàm nhân chính là như vậy, cười trong giận dữ, khóc vì sung sướng, buồn vui trong lòng, rất khó hoàn toàn nhìn ra từ vẻ bề ngoài." Nàng nói rồi cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt thanh lãnh tuấn dật của hắn, khẽ nói: "Nhưng ngài là tiên nhân, không hiểu buồn vui của phàm phu tục tử cũng là bình thường, không cần cưỡng cầu."

"Nếu ta muốn hiểu thì sao?" Tiên tôn yên lặng nhìn nàng chăm chú, "Ta muốn biết, vì sao ngươi vui, vì sao ngươi buồn, ngươi đối với ta, không cần giấu giếm điều gì."

Giọng nói hắn như một lớp băng mỏng, thanh thanh lãnh lãnh, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng nhuộm màu sương trong veo, tâm không tạp niệm mà nói chuyện dễ dàng khiến người động lòng.

Nàng ngẩn ra một chút, vội vàng cúi đầu, không dám để hắn thấy sự hoảng loạn trong mắt mình.

"Biết, biết rồi..."

Nàng nghe thấy giọng mình khẽ run rẩy nói như vậy.

Từ sau ngày đó, mỗi lần Tiên tôn dẫn nàng tu hành, đều chọn một nơi có linh khí thơm ngát, tiện hái linh quả, săn linh thú nấu bữa trưa.

Cách nấu nướng của Tiên tôn so với sư phụ còn thô ráp hơn, chỉ là chặt đầu rồi để nàng ăn. Nàng dở khóc dở cười, nói với Tiên tôn không thể ăn như vậy.

Tiên tôn nhíu mày hỏi: "Sao lại không thể ăn?"

Nói rồi vươn tay về phía linh thú, trong không trung liền hiện ra những chiếc rễ hoa, đâm vào máu thịt linh thú, chỉ một khắc liền hút sạch thịt.

Nàng hoảng sợ, ngơ ngác nói: "Nhưng mà, ta là người, không có rễ..."

"Vậy ngươi muốn ăn thế nào?" Tiên tôn hỏi.

Sau đó Tiên tôn nhìn nàng nhóm lửa xẻ thịt, đun nấu gia vị, bận rộn gần nửa canh giờ mới làm ra một bàn đồ ăn ngon đủ màu sắc hương vị.

"Tiên tôn, đây mới là thức ăn người ăn, ngài thử xem." Trước khi hắn định vươn rễ ra, nàng ân cần đưa hắn một bộ chén đũa, mỉm cười nói: "Dùng đôi đũa này, gắp đưa vào miệng, mới có thể nếm ra mùi vị."

Tiên tôn chần chừ một lúc, thấy mắt nàng lộ vẻ chờ đợi, liền nhận lấy đôi đũa, vụng về gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.

Đã hóa thành hình người, liền có miệng lưỡi, đã có miệng lưỡi, liền có thể nếm được mọi hương vị nhân gian.

"Tiên tôn, hương vị thế nào?"

Mềm mại thơm ngon, hương thơm lưu mãi trong miệng.

Nhưng hắn không diễn tả được, chỉ gật đầu nói: "Ngon."

Nàng vui mừng khôn xiết, cùng hắn dùng bữa.

Hắn như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn nàng, lẩm bẩm: "Hóa ra ăn được đồ ăn ngon, lại vui vẻ như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi." Nàng cong mắt cười nói, "Vạn vật trên trời dưới đất sinh trưởng không dễ, vì sinh tồn bất đắc dĩ phải giết hại. Nghiêm túc nấu nướng, dốc lòng thưởng thức, sống thật tốt, mới không phụ lòng mỗi sinh mệnh chúng ta nuốt vào bụng."

Đáy mắt Tiên tôn khẽ rung động, dường như bị sự vui vẻ của nàng lây nhiễm, khóe môi cũng cong lên một nụ cười ấm áp nhu hòa.

"Tiên tôn, nếu ngài thích, sau này ta ngày ngày nấu cơm cho ngài, được không?"

"Được."

Chỉ là một câu tùy ý như vậy, nàng đã nấu cơm cho hắn cả trăm năm, cho đến khi nàng tu thành Kim Đan, tích cốc rời đi.

Giờ nhớ lại, trong những ngày ấm áp gió xuân đó, hắn dạy nàng trở thành một cường giả, còn nàng dạy hắn làm một con người.

Bình Luận (0)
Comment