Thiên La yêu tôn mấy ngày nay trong lòng không yên. Dịch trùng lây lan khiến hắn không thể phân thân làm nhiều việc, đã nhiều ngày không gặp Quần Ngọc phương tôn. Hắn thường xuyên nhớ tới biểu cảm của nàng trên Kì Thiên điện khi nhắc đến Bách Yên. Dù ký ức bị phong ấn, nhưng nàng vẫn có phản ứng tình cảm với cái tên này.
Bách Yên là ai? Là người phương tôn từng hận, hay là người từng yêu?
Thiên La yêu tôn trong lòng lo sợ. Hắn lo lắng phương tôn sau khi khôi phục ký ức sẽ nhớ lại mình đã từng thật lòng yêu một người. Hắn càng lo lắng rằng... Bách Yên đã chết kia, nếu phương tôn thật sự từng yêu hắn, vậy... nàng có thể tẩu hỏa nhập ma, thương tâm thành bệnh hay không?
Vấn đề này khiến Thiên La yêu tôn đau đầu. Hắn thậm chí cảm thấy việc mình không nở hoa đã không còn quan trọng nữa. Phương tôn không thích hắn cũng không sao, chỉ cần nàng bình an vô sự là đủ.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, hướng thành Thiên Đô liền truyền đến dị biến. Hương trận xuyên qua tầng mây dày đặc, sắc trời tối tăm chợt lóe lên ánh mặt trời. Một chùm ánh sáng chói lóa hướng sâu trong Đại Hưng cung, dường như đánh nát một vò rượu ủ lâu năm bị phong ấn vạn năm. Mùi hoa thơm ngào ngạt nồng nặc tỏa ra bốn phương tám hướng, quét qua toàn thành.
Sắc mặt Thiên La yêu tôn tức khắc biến đổi, không nghĩ nhiều liền nhắm hướng mùi hương bay đi.
Triều Anh và Vãn Đường vẻ mặt nôn nóng đứng ngoài cửa, muốn phá cửa vào nhưng lại không dám. Phương tôn đích thân hạ kết giới, há để các nàng dễ dàng phá vỡ. Thấy Thiên La yêu tôn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, Vãn Đường hiếm khi không lộ vẻ ghét bỏ, mà lập tức lao tới, giọng run rẩy: "Yêu tôn, người có thể xem giúp phương tôn chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thiên La yêu tôn sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt: "Là trạng thái nguyên thần dật tán. Nàng... có phải đã bóp nát 'Động minh thích tâm chú' rồi không?"
Triều Anh ảm đạm gật đầu: "Phương tôn đã quyết tâm, hạ kết giới không cho bất kỳ ai quấy rầy. Ta và Vãn Đường chỉ có thể canh giữ ở đây."
Các nàng đều hiểu rõ việc cởi bỏ phong ấn nguy hiểm đến nhường nào đối với phương tôn. Đã bao nhiêu lần khuyên can, nhưng cuối cùng phương tôn vẫn quyết tâm, không nghe ai ngăn cản. Các nàng buồn bã canh giữ ngoài cửa, đợi nửa canh giờ, lại phát hiện trong phòng phát sinh linh lực dao động bất thường, khiến các nàng gần như khó có thể tới gần, càng đừng nói đến phá vỡ kết giới.
Dù Triều Anh và Vãn Đường có khó chịu với Thiên La yêu tôn da mặt dày bám theo phương tôn bao nhiêu, gặp phải chuyện nguy hiểm thế này, các nàng lại theo bản năng tin tưởng chỉ có Thiên La yêu tôn mới thật lòng bảo vệ phương tôn.
Thiên La yêu tôn trầm giọng nói: "Các ngươi đều lui xuống!"
Linh lực Quần Ngọc phương tôn mất khống chế không ngừng tràn ra ngoài, tựa cuồng phong gào thét, bài trừ tất cả sinh vật tới gần. Mái tóc đen hơi xoăn của Thiên La yêu tôn bị gió mạnh thổi bay, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ sâu thẳm. Đôi mắt xanh thẳm ngưng trọng mà kiên quyết nhìn thẳng phía trước. Hắn không như Vãn Đường nghĩ, toàn lực đánh nát kết giới, mà từng bước bất chấp gió lốc tiến về phía trước. Hắn biết rõ, phương tôn đang trong tình cảnh nguy hiểm, nếu mạnh mẽ phá vỡ kết giới, tạo thành chấn động có thể sẽ tổn thương đến nàng. Hắn thậm chí không dùng linh lực bảo vệ bản thân, sợ khiến kết giới phản ứng mãnh liệt, chỉ dùng thân thể chống đỡ hương trận tàn sát bừa bãi, mặc cho linh lực hóa thành gió mạnh bao vây lấy mình. Vốn là linh phong vô hình dần dần nhuộm màu đỏ nhạt, như trong bão táp cuốn vào vô số cánh hoa, lấm tấm sao nhỏ, trong mùi hoa lộ ra màu máu tanh ngọt.
Vãn Đường mở to hai mắt nhìn, che miệng trước cảnh tượng trước mặt. Trong lòng nàng, Thiên La yêu tôn vẫn luôn hèn mọn lại vụng về, trước mặt phương tôn không hề có khí chất của chủ một cung. Bất kể phương tôn lời nói lạnh nhạt thế nào, hắn đều cười hề hề, chưa từng để trong lòng.
Chưa bao giờ có một khắc nào, như hiện tại khiến nàng cảm thấy hắn cao lớn đến vậy...
Hắn xuyên qua lớp chắn mạnh mẽ, cuối cùng mở cánh cửa ra, nhìn thấy một đạo kim quang bao phủ Quần Ngọc phương tôn. Nàng nhắm chặt mắt, rơi vào hôn mê, giữa mày lại gắt gao nhíu lại. Tứ chi nàng vô lực buông thõng, mặc cho kim quang bao vây lấy mình lơ lửng trong không trung, tựa như chìm nổi trong nước.
Thiên La yêu tôn vội vàng tiến đến ôm lấy Quần Ngọc phương tôn. Động tác hắn mềm nhẹ, cẩn thận vô cùng, nhưng vẫn không tránh khỏi để máu trên người mình dính lên chiếc váy áo không nhiễm bụi trần của nàng.
Hắn không biết nguyên thần phương tôn đang trải qua điều gì, mà khiến nàng sinh ra dao động kịch liệt như vậy, thậm chí có trạng thái rời rạc tan vỡ. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chậm rãi xuất ra linh lực nhu hòa, lục quang nhàn nhạt từng vòng bao lấy thân thể phương tôn, thu lại nguyên thần đang dật tán của nàng về cơ thể. Linh lực mất khống chế như cơn lốc bạo ngược, trong lục quang đấu đá lung tung, cắn xé gầm thét. Thiên La yêu tôn dùng nguyên thần chịu đựng công kích của đối phương, cực kỳ dịu dàng an ủi linh lực tàn sát bừa bãi kia, không dám sinh ra nửa phần ý đối kháng, chỉ sợ vô ý tổn thương đến nguyên thần của phương tôn.
Sắc mặt hắn dần dần trắng bệch, trong cổ họng một trận tanh ngọt. Hắn cố nén cắn chặt răng, hô hấp ngày càng nặng nề.
Đúng lúc này, Quần Ngọc phương tôn mở bừng mắt.
Hai tròng mắt lưu ly vô thần nhìn vào hư không, một tiếng than cực nhẹ tràn ra từ cổ họng: "Bách Yên..."
Ngay sau đó, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ vạt váy lụa.
Nhưng so với máu tươi, thứ còn nóng bỏng hơn là nước mắt.
Là nước mắt thuộc về A Hằng...
A Hằng vốn không phải tên này, nàng thậm chí không có tên. Bởi vì sinh ra trên mặt có vết đỏ xấu xí, nàng bị coi là điềm xấu, bị cha mẹ dùng giá năm chiếc màn thầu bán cho người môi giới. Càng lớn, nàng không những không xinh đẹp hơn, mà vết bớt trên mặt càng đậm rực rỡ, lớn như bàn tay trẻ con, chiếm nửa bên mặt, khiến người không dám nhìn kỹ. Cũng không biết vận khí tốt hay xấu, nàng vì xấu mà bị vứt bỏ, cũng vì xấu mà có được tự do.
Lúc bảy tám tuổi, nàng bị người môi giới ném vào một thôn trang, mặc kệ sống chết. Người trong thôn đều gọi nàng là A Sửu, A Sửu liền thành tên của nàng. Người lớn không cho con mình chơi với nàng, nói trên người nàng có bệnh, đến gần sẽ bị lở loét mặt, chảy mủ chân. Bọn trẻ ném đá vào nàng, chế giễu bằng những bài hát. Cũng có một hai ông bà già lương thiện, thấy nàng đáng thương cho nàng ít quần áo cũ và thức ăn.
Nàng cứ như vậy lớn lên trong thôn, lủi thủi ở một góc, không dám ra cửa dọa người. Thoáng cái mười năm trôi qua, người trong thôn đều biết, đầu thôn đông có một cô nương tên A Sửu, ra đường luôn che mặt, tính tình mềm như bông, người khác mắng nàng cũng không giận, nếu ai nhờ giúp đỡ, nàng nhất định sẽ giúp.
Nàng khỏe mạnh, tốt bụng. Trong thôn nếu ai cần giúp đỡ một chút, chỉ cần nói một tiếng, nàng liền vui vẻ đến đó. Bọn trẻ bắt nạt nàng dần dần trưởng thành, dần dần hiểu cô nương A Sửu chỉ là lớn lên xấu xí, không độc ác, cũng chưa từng làm hại ai. Nàng thậm chí còn lương thiện đáng yêu hơn bất cứ ai trong thôn.
Năm đó, trong thôn có một thanh niên đến, tự xưng là hành giả vân du tứ hải. Hành giả này không giống những hành giả khác, hắn búi tóc, lớn lên có vài phần anh tuấn, luôn mang theo nụ cười lười biếng, không nghiêm túc từ bi như những hành giả đứng đắn khác. Hắn nói lộ phí đã hết, ở đây hóa duyên, ngày ngày ngồi dưới bóng cây đầu thôn rao giảng truyền đạo. Nói là truyền đạo, nhưng cũng không giảng được đạo lý lớn lao gì, chỉ thích kể những chuyện kỳ lạ thú vị, chọc bọn trẻ vui vẻ. Đôi khi hắn kể những truyền thuyết quỷ hổ khủng khiếp, khiến bọn trẻ sợ đến mức trắng đêm không ngủ, người lớn chửi mắng hắn là tên giả hành giả, một cái màn thầu cũng không cho.
Giả hành giả cũng không để bụng, vẫn cười hì hì. Hắn đi mệt rồi, bao nhiêu năm trừ ma vệ đạo, giờ phút này chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Hắn cũng quên mất mình bao lâu chưa ăn cơm. Dù sao hắn sớm đã tích cốc, cũng không cảm thấy đói khát, chỉ thỉnh thoảng xin người qua đường chút nước uống. Người qua đường hừ một tiếng, mắng hắn vừa xấu tính vừa lười, bảo hắn tự đi múc nước uống.
Giả hành giả than một tiếng, buông lỏng tứ chi dựa lưng vào cây đại thụ, gối lên cánh tay ngủ thiếp đi. Bóng cây che khuất ánh mặt trời chói chang, phủ lên khuôn mặt anh tuấn của hắn một bóng mờ.
Một bàn tay lặng lẽ chạm vào miệng mũi hắn, tâm niệm hắn khẽ động, hô hấp ngừng lại.
Bàn tay kia đột nhiên run lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Một cái đầu tựa lên ngực hắn, ngay sau đó liền luống cuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, giọng run rẩy: "Ngươi, ngươi tỉnh tỉnh! Ngươi chết rồi sao?"
Giả hành giả nhịn cười giả chết, ngay sau đó liền có một đôi tay ấn lên ngực mình. Nàng rất hoảng hốt, nhưng sức lực lại không nhỏ, đột nhiên ấn mười mấy cái, rồi lấy ra một bầu nước, bóp miệng hắn rót vào.
Môi hắn có chút khô nẻ, được nước giếng mát lạnh liền dễ chịu, tức khắc thoải mái hơn nhiều.
Dùng sức nuốt mấy ngụm, hắn đột nhiên mở mắt, bắt gặp một khuôn mặt như hoa đào nở rộ.
"Ngươi sống lại rồi!" Ánh mắt nàng sáng lên, ngay cả đóa hoa bên mặt cũng trở nên sống động.
Phát hiện hắn nhìn mặt mình, nàng mới hồi thần, luống cuống tay chân cầm lấy khăn che mặt lại.
Nàng mơ hồ nói: "Ta thấy ngươi không nhúc nhích, tưởng rằng ngươi chết rồi..."
Giả hành giả nhịn cười nói: "Ta vừa rồi cũng cho rằng mình chết rồi."
Thiếu nữ trên mặt cứng đờ: "Ngươi không gặp quỷ, ta là người..."
Giả hành giả mắt mang ý cười: "Bằng không làm sao sẽ nhìn thấy tiên nữ?"
Thiếu nữ sửng sốt một chút, mặt đỏ lên.
Nàng nghĩ những lời đồn trong thôn là thật, người này chắc chắn không phải hành giả gì.
Hành giả sẽ không nói như vậy đâu.
Hành giả nói, hắn tên Bách Yên, là hành giả đắc đạo của Huyền Thiên Tự.
Nàng thầm cười trộm trong lòng, nói với hắn, mình tên A Sửu, không phải tiên nữ gì.
"Sao lại có người tên A Sửu được?" Bách Yên nhíu mày, "Cha mẹ cô đặt tên như vậy cho cô sao?"
A Sửu nói: "Ta không có cha mẹ, chỉ là người trong thôn đều gọi ta là A Sửu."
Bách Yên cười: "Nhưng cô một chút cũng không xấu mà, cô nhất định là hoa thần chuyển thế, mới có khuôn mặt đẹp như vậy."
A Sửu cúi đầu: "Ngươi không cần gạt người, ta chỉ là xấu, lại không phải mù."
Bách Yên nghiêm mặt nói: "Hành giả Huyền Thiên Tự chúng ta, chưa từng gạt người!"
A Sửu nói thầm: "Cho nên ngươi căn bản không phải hành giả Huyền Thiên Tự đi."
Bách Yên bật cười nói: "Ta không thích gọi cô là A Sửu. Nếu người khác gọi cô thế nào cô cũng đáp ứng, vậy về sau ta gọi cô là A Hằng."
"Tại sao?" A Sửu khó hiểu.
Bách Yên tùy tay viết xuống một chữ to tiêu sái phiêu dật trên mặt cát.
"Hằng." Bách Yên nghiêm túc nói, "Chữ này, là ý chỉ tiên nữ Nguyệt cung. Cô đã cứu mạng ta, trong lòng ta, tựa như tiên nữ."
Bách Yên luôn cười tủm tỉm, một bộ dáng không đứng đắn, khiến người khó phân biệt lời nào thật, lời nào giả.
Thật ra hắn không lâu trước đó đã chém giết với một đám tà tu, bị trọng thương, bất đắc dĩ chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương. Không phải hắn không muốn tự mình đi múc nước, chỉ là mỗi bước đi đều động đến vết thương.
"A Hằng, cô mỗi ngày đưa nước cho ta, ta kể chuyện xưa cho cô nghe, được không?"
Nàng gần như không bao giờ từ chối lời nhờ giúp đỡ của người khác, huống chi hắn nói đến khẩn thiết như vậy, hơn nữa... nàng thật sự thích cái tên mới của mình.
Cô nương nào mà không thích.
Mỗi ngày ba bữa, nàng đều mang theo nước và lương khô đến gặp Bách Yên. Tay nàng cực kỳ khéo léo, thậm chí giúp Bách Yên dựng một căn lều nhỏ, che mưa chắn gió cho hắn.
Bách Yên liền cười tủm tỉm dựa vào một bên nhìn, mặc cho người khác chỉ trỏ, nói hắn là kẻ lừa đảo, giả hành giả.
Hắn đi qua rất nhiều nơi, thuận miệng nói ra những hiểu biết cũng đủ khiến A Hằng dư vị vô cùng. A Hằng chưa từng ra khỏi thôn, biết chữ cũng không nhiều. Từ miệng Bách Yên, nàng dần dần hiểu được thế giới mình đang sống là như thế nào. Những người ngự kiếm bay đi, những đạo sĩ khí nuốt núi sông quá xa xôi với nàng, nhưng chỉ cần nghe Bách Yên miêu tả cũng đủ khiến nàng tâm hướng say mê, lóa mắt mê mẩn.
A Hằng là người nghe trung thành nhất của Bách Yên, dù hắn kể chuyện ly kỳ gay cấn đến đâu, nàng cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bách Yên cười hỏi: "Cô tin ta như vậy, không sợ ta là giả hành giả sao?"
A Hằng nhàn nhạt cười nói: "Ta lại có gì tốt để bị lừa đâu."
Bách Yên lặng lẽ nhìn nàng một lát, bỗng nhiên lấy ra từ trong tay áo một hộp nhỏ tinh xảo. Lúc mở ra, một vầng sáng nhàn nhạt tràn ra, bên trong là một viên hạt châu trong suốt như giọt nước.
"A Hằng, đây gọi là Vô tướng đan, là bí bảo của Huyền Thiên Tự. Sau khi ăn vào, có thể tẩy tủy phạt mạch, giải trăm độc."
A Hằng sửng sốt một chút, rồi nói: "Ngươi đến đây bán thuốc sao?"
Bách Yên tức khắc dở khóc dở cười, nhìn đóa hoa đào trên mặt nàng, nói: "Vết bớt trên mặt cô là độc tố còn sót lại từ trong bụng mẹ. Ăn Vô tướng đan xong, có thể loại bỏ độc tố, thậm chí có thể khai mở Thần Khiếu, khiến cô trở thành tiên nhân trong chuyện xưa, nhấc tay chuyển núi dời biển."
A Hằng nghi hoặc nói: "Lợi hại như vậy, trước đó ngươi bị thương sao không ăn?"
Bách Yên nhất thời á khẩu, nhìn ánh mắt nghi ngờ của A Hằng, ấp úng nói: "Viên dược này quá trân quý, vết thương trước đó của ta không nguy hiểm đến tính mạng, không cần thiết phải ăn."
"Vậy ngươi vì sao cho ta?" A Hằng khó hiểu.
Tim Bách Yên khẽ run lên, dường như có đáp án, nhưng lại không nói nên lời.
"Bởi vì cô đã cứu ta, cho ta nước uống." Hắn khẽ mỉm cười, "Hành giả Huyền Thiên Tự, ơn một giọt nước dũng tuyền tương báo. Cô đưa nước cho ta ba tháng, dựng lều cho ta, ân tình này, một viên Vô tướng đan cũng không đủ để báo đáp."
A Hằng nghiêm túc nhìn đôi mắt của Bách Yên. Đôi mắt hắn rất dễ nhìn, khóe mắt luôn cong cong, mang theo ý cười lười biếng. Đôi mắt phân trắng đen rõ ràng, trong trẻo không chút bụi bẩn, khiến người không thể rời mắt.
Hô hấp A Hằng khựng lại, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu quý trọng như vậy, ta không thể nhận."
Nàng tin lời hắn nói.
Bách Yên nhét Vô tướng đan vào tay nàng, nhẹ giọng nói: "A Hằng, chỉ khi cô nhận lấy, ta mới an tâm. Hành giả Huyền Thiên Tự, không thể nợ người nhân quả, nếu không không thể đắc đạo."
A Hằng bừng tỉnh hiểu ra, nắm chặt hộp, khẽ cười một tiếng: "Vậy ta cũng không thể chậm trễ ngươi chứng đạo."
Lúc này A Hằng mới hiểu, thì ra đối tốt với người khác, đôi khi sẽ tạo thành gánh nặng cho họ.
Thương thế Bách Yên lành hẳn, hắn có thể tự mình đi múc nước, thậm chí nói với nàng, hắn đã sớm tích cốc, không cần ăn ngũ cốc thông thường.
A Hằng cũng không đưa nước cho hắn nữa, chỉ thỉnh thoảng đi qua, sẽ ghé vào lều nhìn một cái, cùng hắn nhìn nhau. Hắn gật đầu mỉm cười, nàng cũng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng.
Vài ngày sau, gần tối, A Hằng ở bờ sông nhặt được một nam tử bị nước cuốn trôi. Nam tử bị trọng thương, môi tím tái, thân thể lúc nóng lúc lạnh, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. A Hằng bỗng nhiên nhớ tới viên Vô tướng đan Bách Yên cho nàng, có thể giải trăm độc, vội vàng lấy ra cho nam tử ăn.
Bách Yên không lừa nàng. Sau khi ăn Vô tướng đan, bệnh trạng nam tử lập tức chuyển biến tốt. Sau khi nhổ ra một ngụm máu tươi đen đặc, môi dần dần khôi phục huyết sắc, hơi thở cũng dần dần ổn định.
A Hằng thức trắng đêm chăm sóc hắn một ngày một đêm, phát hiện vết thương trên người hắn tuy khép lại, nhưng thần trí trước sau không rõ. Hai hàng lông mày hắn thỉnh thoảng có ánh sáng lưu chuyển, như là Thần Khiếu mà Bách Yên đã nói. A Hằng suy nghĩ mãi, liền chạy đến chỗ Bách Yên xin giúp đỡ.
Bách Yên nghe A Hằng kể xong, lập tức chạy đến phòng nhỏ của nàng, cẩn thận chẩn bệnh, dùng linh lực của mình ổn định nguyên thần dật tán bị thương của nam tử.
Nam tử cuối cùng giữ được mạng sống.
A Hằng dẫn Bách Yên ra ngoài cửa, nở nụ cười: "Bách Yên, ngươi vất vả rồi."
Bách Yên trầm mặc một lát, khàn giọng hỏi: "Cô dùng Vô tướng đan cứu hắn?"
A Hằng nhẹ nhàng gật đầu: "Hắn trúng độc, trông rất nghiêm trọng, không nhanh chóng giải độc sẽ chết."
Bách Yên thở dài: "Vậy cô bây giờ phải làm sao? Cô... chẳng phải vẫn luôn muốn xóa vết bớt trên mặt sao?"
A Hằng sửng sốt một chút, giơ tay sờ đóa hoa đào trên mặt, xinh đẹp cười: "Ngươi chẳng phải nói, nó rất đẹp sao? Hành giả Huyền Thiên Tự, không gạt người mà."
Bách Yên giật mình.
"Đây chỉ là một đóa hoa thôi, kia là một mạng người đó." A Hằng mặt mày dịu dàng, giọng mềm nhẹ, "Đan dược trân quý như vậy, nếu chỉ để ta xinh đẹp hơn một chút, thì quá đáng tiếc. Có thể cứu một mạng người, đó mới là ý nghĩa của nó."
Giọng Bách Yên khô khốc khàn khàn: "Cô thậm chí không biết hắn là người tốt hay người xấu."
"Nhưng hắn ngã ngay trước mặt ta." A Hằng nhẹ giọng nói, "Ta không thể trơ mắt nhìn chết mà không cứu. Tuy rằng ta không phải người tu đạo, nhưng mà... giống như ngươi, nợ người nhân quả, không thể chứng đạo. Mà ta thấy chết không cứu, sẽ hổ thẹn cả đời. Ta giải thoát không phải người khác, mà là chính mình."
Giọng A Hằng nhẹ nhàng, như một cánh hoa rơi vào tim Bách Yên, lại tựa như một trận gió mát thổi tan sương mù trong lòng hắn.
Có lẽ ý nghĩa sư phụ bảo hắn hành tẩu nhân gian, chính là ở chỗ có một ngày gặp được một người, khiến hắn giác ngộ, thoát thai hoán cốt.
Bách Yên thở dài một tiếng, chậm rãi nở một nụ cười ôn nhuận.
"A Hằng..." Trong mắt hắn hiện lên một gợn sóng nhợt nhạt, "Cô là nữ tử đẹp nhất thế gian."
A Hằng biết, những lời này hắn nói là thật lòng.