Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Chương 66

Tam tiễn liền phóng ra, đoạn đi ba đuôi của Bạch Đàn. Lê Anh mặt như sương lạnh, giương cung đối diện, lãnh đạm nói: "Buông bọn họ ra!"

"Ta không thể." Bạch Đàn nhẹ giọng nói, lắc đầu.

"Ta sẽ giết ngươi." Lê Anh nắm chặt trường cung, trường cung tức khắc sáng ngời, hai đầu sinh ra đuôi phượng, hỏa linh chi lực khiến Lê hỏa thần tiễn uy lực càng cường.

Bạch Đàn lẳng lặng nhìn nàng, nói: "Nàng không thể."

Mắt phượng Lê Anh chấn động, tim như bị đá thô ráp xẹt qua, nổi lên đau đớn dày đặc.

Tay nàng cầm linh tiễn thả lỏng, tức khắc Lê hỏa thần tiễn hóa thành phượng ảnh, một tiếng huýt sáo trong trẻo xé gió xuyên thủng trời cao, đốt mây dày thành một lỗ hổng, thanh quang rơi xuống, ánh trắng trên khuôn mặt tái nhợt của Bạch Đàn càng thêm nhợt nhạt, đầu mũi tên như mỏ chim, mổ xuyên đuôi dài, c ắm vào vai hắn.

Dây đàn phát ra âm rung.

Tay Lê Anh cũng run rẩy, nhưng nàng gắt gao nắm chặt, không để ai phát hiện.

"Đế Loan nhất tộc, có thù tất báo, kẻ khinh ta phạm ta, giết không tha." Lê Anh lạnh lùng nhìn hắn, "Bạch tiên sinh dựa vào cái gì cho rằng, ta không thể giết ngươi?"

Chỉ bằng mấy tháng hiểu nhau luyến tiếc sao?

Chỉ bằng nàng xác thật đối hắn có một chút động tâm sao?

Nhưng nếu thanh âm hài hòa của cầm tiêu là giả, ôn tồn triền miên là giả, vậy chút động tâm này liền có mười phần nực cười châm biếm.

Nàng tự xưng thông minh, lại là tự cho là thông minh, cho rằng nhìn thấu tình ý hắn cẩn thận che giấu, lại không biết dưới mặt nạ vẫn là mặt nạ, hắn từ lúc bắt đầu đã trăm phương ngàn kế tiếp cận, dụng tâm kín đáo mà lấy lòng...

Đuôi dài của Bạch Đàn tổn hại quá nửa, sắc mặt trắng gần như trong suốt, chỉ có khóe môi rỉ máu tươi đỏ chói mắt, chảy xuống cằm thon gầy, nhỏ giọt trên dây đàn, phát ra âm rung khẽ không thể nghe thấy.

Nhưng Lê Anh nghe được.

Nàng nhíu mày, đột nhiên thu cung phượng, khinh thân tới gần Bạch Đàn, ý đồ cướp lấy cây đàn ma của hắn.

Bạch Đàn ôm đàn lùi lại, năm ngón tay tái nhợt k1ch thích dây đàn, linh lực nhấc lên từng trận sóng âm, ngăn cản bước chân Lê Anh. Lê Anh vốn có đôi cánh, mạnh mẽ vỗ cánh, linh lực cường đại phá vỡ sóng âm, phượng ảnh kim hồng uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua, thẳng bức đến trước mặt Bạch Đàn.

Bốn chiếc đuôi dài màu trắng đánh úp về phía Lê Anh, che khuất tầm mắt nàng, trông như mềm mại nhưng lại cứng rắn không thua huyền thiết, liên tục giơ lên tấn công Lê Anh, nhân lúc nàng chưa chuẩn bị quấn lấy vòng eo thon chắc.

"Nàng am hiểu cung tiễn, vốn không cần gần người." Giọng Bạch Đàn bỗng nhiên vang lên, trầm thấp hư ảo, bị tiếng đàn che lấp, chỉ mình Lê Anh nghe rõ.

Lê Anh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi vốn có thể né tránh, vì sao không né không phòng bị?"

Bạch Đàn ngưng thần nhìn nàng, đôi mắt trầm tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng, cười như không cười.

"Nàng có phải còn ảo tưởng về lòng ta không, ảo tưởng ta đối với nàng có vài phần chân tình? Hay là... nàng đối với ta có vài phần chân tình?"

Lê Anh trong lòng đau xót, nghiến răng nghiến lợi, sâu trong mắt phượng bốc lửa, linh lực quanh thân bạo trướng, đôi cánh giận dữ vỗ mạnh, đẩy lui đuôi dài của Bạch Đàn, cúi người lao về phía trước, cánh chim như lưỡi đao sắc bén cắt qua không khí, bức lui đuôi dài gần người, trong nháy mắt đến trước mặt Bạch Đàn.

Bạch Đàn giữa một câu, năm dây đàn phát ra một tiếng leng keng, thoát khỏi thân đàn hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía Lê Anh. Lê Anh khó khăn né tránh, nhưng vẫn bị dây đàn cắt qua da thịt trước mắt, rỉ ra vài giọt máu, theo gió tan biến.

Lê Anh nâng tay trái nắm lấy bốn dây đàn, linh lực rót vào dây đàn sắc bén vô cùng, siết chặt vào da thịt, máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra, Lê Anh lại hồn nhiên không hay. Nàng mạnh tay kéo người về phía mình, tay phải ngưng tụ Lê hỏa thần tiễn, nhưng dây đàn thứ năm chợt bay về phía ngực nàng, gần trong gang tấc không kịp trốn tránh, nàng cắn răng chịu một kích vào ngực, đồng thời xuyên Lê hỏa thần tiễn vào ngực Bạch Đàn, thế đi chưa dứt, ghim hắn vào vách núi.

Máu tươi từ ngực Bạch Đàn chảy ra, nhuộm trắng thê lương thành một màu tươi đẹp, lê hỏa quấn lấy tâm mạch, khiến máu lạnh băng nháy mắt nóng bỏng.

Lê Anh ngạc nhiên cúi đầu, nhìn dây đàn đâm vào ngực mình, lại không cảm thấy đau đớn. Mà bốn dây đàn trong tay nàng cũng vào lúc này mất đi sự sắc bén, bốn đạo hư ảnh thoát khỏi dây đàn, bay vào ngực bốn người Lê Khước, còn dây đàn mềm mại dịu ngoan rơi xuống, dường như chỉ là dây đàn tầm thường, không một tia linh khí.

Đuôi dài phía sau Bạch Đàn dần trở nên trong suốt, tay cầm đàn cũng mất hết sức lực, vô lực buông xuống bên người.

"Ngươi..." giọng Lê Anh khàn khàn, thất thần nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt của Bạch Đàn.

"Lê Anh..." giọng Bạch Đàn nhẹ như tơ nhện, lê hỏa bỏng cháy khiến khuôn mặt tái nhợt ửng hồng, hắn khẽ nâng mi mắt, trong mắt ẩn hiện ánh sáng: "Ta đem tâm huyền... cho nàng..."

Hư ảnh hoàn toàn đi vào ngực nàng, dây đàn chậm rãi buông xuống, khoảnh khắc ấy tựa hồ có thứ gì mất đi mà tìm lại được.

Lê Anh bừng tỉnh nhớ ra, hắn rõ ràng có năm dây đàn, lại chỉ khống chế bốn con rối.

"Dây đàn thứ năm... là ta..." giọng nàng run rẩy.

Bạch Đàn suy sụp nghiêng người, dựa vào ngực Lê Anh, hơi thở yếu ớt tan đi, thân thể bị lê hỏa thiêu đốt vỡ nát, rồi nhanh chóng trở nên lạnh băng, nhưng trên người nàng vẫn ấm áp như vậy...

Hắn vẫn luyến tiếc biến nàng thành con rối, chẳng sợ sớm mấy tháng trước, khi hắn đọc được tâm tư của nàng, hắn đã gieo tiếng lòng trong tim nàng, bất luận lúc nào, chỉ cần hắn nhẹ nhàng gảy đàn, nàng liền mất đi bản thân, trở thành con rối của hắn, mặc hắn bài bố.

Nhưng hắn luyến tiếc...

Lê Anh minh diễm xinh đẹp như vậy, bẻ gãy đôi cánh, nghiền nát ngạo cốt, trở thành một con rối không cảm giác, nàng không biết đau, nhưng hắn sẽ đau.

"Lê Anh..." hắn cố gắng nâng tay lên, muốn nắm lấy chút hơi ấm cuối cùng, gian nan mở miệng, máu tươi không ngừng trào ra, "Ta cả đời này... thân bất do kỷ... nàng sinh ra cao quý... không cần... mặc người bài bố."

Đuôi dài tiêu tán, hơi thở dứt tuyệt, hắn dùng hết toàn lực, vẫn không chạm tới nàng, bàn tay tái nhợt vô lực buông xuống, dừng trên đất vàng, chậm rãi trở nên trong suốt hư ảo, cuối cùng hóa thành nguyên hình.

Con mèo trắng mảnh khảnh khép mắt, nửa thân tắm máu, cuộn tròn trên đầu gối Lê Anh.

Người đã qua đời, máu đã ngừng chảy, nhưng dư âm chưa dứt.

Từ khoảnh khắc rơi vào tay Huyết Tôn, cả đời này hắn đã định sẵn không được tự do. Quỷ lỗi sư, chẳng phải cũng là con rối trong tay người khác sao? Trùng sinh chín kiếp, nếm đủ gian khổ thế gian, mọi kiểu chết, linh hồn không được tự do, hắn cũng chỉ là một quân cờ bị Huyết Tôn điều khiển.

Hắn du tẩu ở U Minh, lấy hủ thi tử linh làm thức ăn, sinh ra ti tiện. Lê Anh khác biệt... nàng là Đế Loan huy hoàng như mặt trời, là vạn hoàng của Vũ tộc, không phải lễ tuyền không uống, không phải ngô đồng không dừng, nàng sinh ra cao quý, kiêu ngạo xán lạn, là hơi ấm hắn khát vọng tới gần, nhưng lại không dám nhìn thẳng ánh sáng rực rỡ.

Nhưng hắn biết, lửa cháy bỏng, giữa ngọn lửa lại là lạnh lẽo.

Đế Loan thần điểu, sinh ra trong nắng gắt, lưng cõng trời cao, bay lượn chín tầng mây, phải xứng đáng vĩnh viễn xán lạn. Chứ không phải sống tạm trong phế tích, cố thủ vinh quang ngày cũ, chỉ luận huyết mạch mà quên sơ tâm.

Nàng là Vũ Hoàng kiêu ngạo như vậy, không thể giống hắn, cả đời bị người quản chế.

Đây là kết cục Bạch Đàn chọn cho chính mình, nếu sinh không do mình, vậy hãy để hắn chọn cái chết của mình, để máu của hắn ấm áp trái tim nàng, quãng đời còn lại tự do, không bị ràng buộc...

Tốt nhất, nàng có thể mãi mãi nhớ đến hắn, không cần giống như kiếp trước quên mất hắn...

Tâm vỡ dây đứt, bốn người bị thao túng tức khắc mất đi tri giác, lâm vào hôn mê.

Lang Âm buông trói buộc cho Lê Khước, Lăng Chức, đem bốn người hôn mê giao cho Thiên La yêu tôn bảo vệ, rồi bay đến bên cạnh Từ Mạn Mạn, cùng nàng sóng vai chiến đấu.

Yến Già sau lưng đã ngưng tụ hư ảnh Pháp Tướng. Sau khi cắn nuốt vô số thanh khí, hư ảnh dần dần ngưng thực. Một khi tứ hồn thành hình, lực lượng của hắn sẽ trực tiếp uy hiếp thần minh. Dưới thần minh, toàn là giun dế, trước ý chí thần minh, tất cả đều là hư vọng.

Từ Mạn Mạn nín thở ngưng thần, đôi tay bấm niệm thần chú, kim quang giữa mày hiện lên, một luồng quang minh chính đại lấy nàng làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nâng nàng từ từ bay lên. Chỉ trong thoáng chốc nhật nguyệt tinh tú, trời đất vạn vật, trùng bay thú chạy tất cả đều thu vào trong cảm giác của nàng, nghe theo hiệu lệnh của nàng.

— Nàng muốn trấn áp khí vận của Yến Già!

Thời không bỗng nhiên trở nên đình trệ đặc quánh, xung quanh hết thảy dường như chậm lại.

Yến Già chậm rãi mở to mắt, lạnh lùng nhìn Từ Mạn Mạn đang đặt mình trong ánh sáng rực rỡ, nàng thánh khiết như một vị thần nữ.

Nàng cao cao tại thượng, mắt như trăng huyền, lạnh băng quan sát nhân gian — không, là quan sát hắn!

Uy áp đến từ thần minh khiến cả một phương thế giới này đều trở thành kẻ địch của hắn, tước đoạt khí vận của hắn, khiến hắn cảm giác mình đang không ngừng mất đi thứ gì đó, nhỏ bé hèn mọn như bụi bặm, trên cổ như đeo nặng vạn quân, khó khăn ngẩng đầu, khó khăn ngước nhìn, khó khăn vọng tưởng.

Thế gian hàng vạn người, hắn để ý, kiêng kị, chỉ có một mình nàng.

Chẳng sợ mất đi ký ức thần minh, chỉ dựa vào bản năng nàng cũng có thể cản trở kế hoạch của hắn.

Một chút hàn tinh đâm xuyên qua thời không đình trệ, Yến Già chưa kịp phản ứng, bóng kiếm đã đến trước mặt. Hắn nghiêng người, miễn cưỡng né tránh kiếm khí, nhưng mục tiêu của kiếm này lại không phải hắn, mà là Dịch vương trong lòng bàn tay hắn.

Hắn dốc lòng bồi dưỡng Dịch vương, chỉ trong thoáng chốc bị kiếm khí của Cự Sương kiếm chém làm đôi, thân thể trắng như tuyết run rẩy hai cái, hóa thành một vũng máu loãng.

Phải, nàng đem tất cả uy áp và địch ý đều trút lên người hắn, lại đem khát vọng thiên vị và dung túng bốn trăm năm của hắn dành cho một người khác!

Mắt Yến Già lộ ra hàn quang, nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Lang Âm gần trong gang tấc.

Hắn nghe thấy nhịp tim của mình trở nên chậm chạp, bốn hồn ngưng tụ chưa thành, Dịch vương lại đã chết. Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía hai viên huyết vụ Thần mạch còn lại.

Chuyện đến nước này, chỉ còn cách liều chết một phen.

Hắn nâng tay phải lên, thu lấy hai viên huyết vụ trong tay, rồi bóp nát, huyết vụ chui vào lòng bàn tay, theo huyết mạch chảy khắp tứ chi.

— Bùm! Bùm! Bùm!

Tiếng tim đập chợt trở nên trong như chuông lớn, mỗi lần chấn động đều mang đến đau đớn kịch liệt, như muôn vàn lưỡi đao sắc bén róc xương xẻ thịt, liệt hỏa đốt tim, biến đổi thân xác yếu ớt của phàm nhân. Loại đau nhức này cơ hồ bức người phát điên, nếu không phải nguyên thần cường đại căn bản không thể chịu đựng.

Dù là nguyên thần Pháp Tướng, khi hai luồng Thần mạch xâm nhập cũng sẽ bị tổn hại, chỉ có bán thần ngưng tụ tứ hồn, mới có thể duy trì linh đài thanh minh, thần trí không tan biến trong quá trình thoát thai hoán cốt.

Thần mạch của Vân Giao và Phụ Nhạc trong máu mang theo lực lượng núi biển bao la, kinh sóng lay trời. Hai cổ lực lượng nội chiến, giao hòa trong thân thể phàm nhân, dao động va chạm như sóng thần rời núi băng, linh lực bốn phía vì thế chấn động. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, khí cuồng bạo sóng trào lên trời, lấy Yến Già làm trung tâm lan tỏa ra, giải khai uy áp của Từ Mạn Mạn, kéo dài trăm dặm không dứt.

Không thể nhìn trộm thần minh! Không thể khinh nhờn thần minh!

Phảng phất một ngôi sao quật khởi, uy áp kh ủng bố tuyên cáo sự ra đời của thần minh. Từ Mạn Mạn ý đồ trấn áp, thần hồn bị Yến Già đột phá thời điểm linh lực chấn khai, lực lượng phản phệ gấp mười lần xông thẳng Thần Khiếu, như một đòn chẻ trời giáng xuống đầu, cơ hồ xé nàng làm đôi.

Nhưng lúc này, Liễm Nguyệt quan dường như cảm nhận được, tỏa sáng rực rỡ, một trận hương hoa nồng liệt đẩy ra, châu quang bắt mắt gánh chịu tám phần phản phệ chi lực, giúp Từ Mạn Mạn thoát khỏi nguy hiểm cận kề.

Nàng sắc mặt trắng bệch, từ không trung ngã xuống, được Lang Âm đỡ vào lòng.

Yến Già mắt lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, chậm rãi nắm chặt tay.

Trên người hắn tràn ngập lực lượng vô tận, thân thể được Thần mạch biến đổi mỗi tấc đều ẩn chứa sinh cơ bàng bạc, da thịt trắng như ngọc, lại có sự cứng rắn vô song của Phụ Nhạc nhất tộc, linh lực cuồn cuộn không dứt, tựa đại dương mênh mông gầm thét. Giờ khắc này, hắn rõ ràng biết, mình đã khác biệt với phàm nhân, hắn là thần minh, đủ để hiệu lệnh thần minh thiên hạ!

Ý chí thần minh, tức là Thiên đạo!

Hắn nói không sai, phàm nhân là có thể thành thần, đạo của hắn, chính là Thiên đạo!

"Khương Dịch, nàng nên vì ta vui mừng." Yến Già chậm rãi cười nói, giọng nói vang vọng khắp trời đất, "Là thành quả của nàng tạo ra một tân thần."

Từ Mạn Mạn hô hấp trầm trọng, trong đầu vù vù không dứt, thần hồn bị thương khiến khí huyết cuồn cuộn, khó có thể mở miệng. Một kích vừa nãy, nếu không phải một mảnh tâm hoa trong Liễm Nguyệt quan vì nàng chặn lại tám phần uy lực, nàng chỉ sợ đã như ba trăm năm trước lâm vào trầm miên...

Nàng như rơi vào hầm băng, lòng bàn tay lạnh buốt, không ngờ, thế nhưng lại khiến Yến Già thật sự dò ra con đường thành thần, lẽ nào... lại là nàng sai rồi sao?

Một kiếm đông tới, Phá Nguyệt khai thiên!

Kiếm khí Tạ Chẩm Lưu như trăng sáng ngàn dặm, tuyết phủ Thiên sơn, khí thế kinh người hướng thẳng đầu Yến Già đánh xuống. Yến Già khẽ nâng mắt, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ mà liền tiếp được Phá Nguyệt kiếm.

Hắn khinh miệt cười, hé mở môi mỏng, quát khẽ: "Toái!"

Trong phút chốc, tựa hồ pháp tắc phương thiên địa này đều vì một lời của hắn mà phát sinh biến hóa. Tạ Chẩm Lưu cảm giác được một lực lượng vô hình đánh úp về phía mình, muốn nghiền nát hắn thành bụi — đây không phải lực lượng đơn thuần, mà là pháp tắc.

Chính như mặt trời mọc ở phương đông lặn ở phương tây, ngày đêm luân phiên, pháp tắc thiên địa là sức người không thể thay đổi. Mà phương thiên địa này bài xích hắn, cùng hắn là địch.

Tạ Chẩm Lưu vội vàng lùi về sau trăm trượng, mới cảm giác được áp lực hơi giảm.

Mắt Lê Anh sáng như đuốc, trong mắt phượng hiện bi thống cùng phẫn hận, bảy mũi tên liền phóng ra, Cửu Dương Lê Hỏa hình thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, như thiên hỏa giáng thế, đốt trời diệt đất.

Yến Già cười, hắn dung hợp Thần mạch Ngao Thương, có được thủy linh chi lực tinh thuần nhất, sao lại sợ hỏa linh.

Tay áo rộng vung lên, chỉ trong thoáng chốc ngưng tụ lại sóng lớn như sông băng, chặn đứng Cửu Dương Lê Hỏa ở ngoài mấy trượng. Cùng lúc đó, vô số mũi băng như tên nhọn bắn nhanh về phía Lê Anh. Lê Anh kéo căng đuôi phượng cung, không bắn một tiếng, phát ra tiếng vù vù đinh tai nhức óc, khí sóng chấn vỡ tất cả băng nhọn, giữa không trung dâng lên một trận mưa rền gió dữ. Sóng gió bức bách nàng rời khỏi thế giới của thần minh.

Yến Già không hề để những người này vào mắt, hắn nhìn Từ Mạn Mạn, mỉm cười nói: "Hiện tại, nên theo ta trở về đi."

Ánh mắt Lang Âm lạnh thấu xương, chắn trước người Từ Mạn Mạn.

"Không phải đến lượt ngươi." Hắn lạnh lùng nói.

Yến Già cười lạnh liếc Lang Âm một cái, đầu ngón tay chỉ về phía hắn, ngạo nghễ nói: "Quỳ!"

Pháp tắc thiên địa tùy theo tạo áp lực, tựa hồ muốn bức bách Lang Âm quỳ xuống — hắn muốn trước mặt Từ Mạn Mạn làm nhục Lang Âm, khiến hắn ta hiểu rõ, hiện giờ thế gian này chỉ có hắn có tư cách sánh vai cùng nàng.

Nhưng Lang Âm lại không quỳ xuống như hắn dự đoán, gió nhẹ phất động vạt áo, ôn nhuận thuận theo, đối với hắn không hề có chút uy hiếp nào.

Sắc mặt Yến Già thay đổi, Lang Âm đã phi thân tiến lên, vô số mảnh vỡ từ dưới đất chui lên, chặt chẽ trói chặt hai chân Yến Già, Cự Sương kiếm mang theo thế sét đánh thẳng vào giữa mày Yến Già.

Pháp tắc chi lực không thể áp chế Lang Âm, Yến Già không dám sơ suất, linh lực ngưng tụ trước người, căng ra một kết giới mạnh mẽ, ngăn cản thế tấn công của Cự Sương kiếm.

Cự Sương kiếm bị cản trở, lại càng thêm kiên quyết, trong mắt Lang Âm hàn quang lạnh thấu xương, lưỡi kiếm từng tấc một ép vào bên trong kết giới, rồi ép kết giới nứt vỡ thành những vết rạn tinh mịn.

Yến Già hít sâu một hơi, nhớ lại ba trăm năm trước giao đấu với Lang Âm, hắn cường hoành vượt xa Pháp Tướng thiên hạ, đã là một cảnh giới khác.

Dưới thần, trên người, là vi tiên.

Lần đó hắn tự cho là tính toán vẹn toàn, mang theo cấp dưới mạnh nhất, nhưng vẫn chịu thất bại thảm hại. Tổn thương người tài, vẫn không giữ được một mảnh tâm hoa của đối phương. Lang Âm tiên tôn ngày ấy, thực lực thậm chí còn hơn xa hôm nay. Hắn vốn tưởng rằng mình tấn chức thần minh, có thể dùng pháp tắc chi lực nghiền ép Tiên tôn, lại bừng tỉnh nhớ ra hắn là hỗn nguyên chi khí biến thành, thân mang hỗn độn chi khí.

Trước có hỗn độn sau có trời, hỗn độn chi lực có thể chống đỡ ảnh hưởng của pháp tắc thiên địa.

Thủ đoạn thần minh, đối với hắn lại không có hiệu quả, bởi vì hắn sinh ra khác biệt.

Sinh ra nơi vực thẳm hỗn độn, tiên duy nhất ở chiến trường thần ma, người mang hỗn độn chi khí, có pháp tắc của riêng mình, không phải thần minh, cũng tựa thần minh, có được lực lượng gần như bán thần, cũng phải chịu đựng sự cô độc của thần minh.

Hắn sinh ra vô tâm vô tình, ba ngàn năm qua vô nghĩa mà nở rụng, chưa từng yêu người, cũng chưa từng yêu bản thân.

Sống có gì vui, chết có gì khổ, vô tâm vô ngã, vĩnh hằng chẳng qua một cái chớp mắt.

Lại có một người, cho hắn yêu thương và đau đớn, khiến hắn nở rộ có ý nghĩa.

— Hóa ra một cái chớp mắt cũng là vĩnh hằng.

Ma khí từ Thần Khiếu trào dâng, nhuộm dần bạch y, bao phủ lưỡi kiếm sương lạnh. Khí thế của Lang Âm đột nhiên biến đổi, liên tục tăng lên, mắt lạnh như sao, kiên quyết khó lay. Cự Sương kiếm hồng quang hiện lên, bộc phát ra khí tức kh ủng bố khiến lòng người run sợ, một áp lực mạnh mẽ giáng xuống, rồi không ngừng làm vỡ nát kết giới!

Thần nếu vô đạo, ta cũng giết thần!

Trong mắt Yến Già hiện lên kinh ngạc — Lực lượng của Lang Âm rõ ràng không bằng ba trăm năm trước, vì sao vẫn có thể gây ra uy hiếp lớn như vậy cho hắn?

Hắn sẽ không hiểu, một người không yêu bản thân, dù có được lực lượng lớn, dù đối mặt cường địch, cũng không thể dâng lên chiến đấu và khát vọng sống.

Mà lòng có tình yêu, có một người nguyện ý vì người mình yêu trả giá tất cả, toàn tâm bảo vệ, lại có thể kích phát mười hai phần chiến ý trong dòng máu.

Không tiếc hết thảy.

Yến Già không dám khinh thường, Thần mạch du tẩu khắp thân, hắn nhấc tay cứng rắn đỡ Cự Sương kiếm, dùng sự cứng rắn của Phụ Nhạc ngăn lại lưỡi kiếm Cự Sương.

Hắn có hai luồng Thần mạch chi lực, ngưng tụ bốn hồn, lại có thân thể bán thần, không tin không chặn được một kiếm của Lang Âm!

Hai luồng lực lượng bàng bạc cuồn cuộn đáng sợ giằng co giữa không trung, chấn động cơ hồ muốn xé rách phương thiên địa này, thời không vì thế vặn vẹo.

Mọi người chỉ có thể đứng xa quan sát, đây là chiến trường của thần minh, không còn là nơi phàm nhân có thể đặt chân.

Bỗng nhiên, mây đen dày đặc tan đi, kim quang đầy trời rơi xuống, tựa hồ cố ý trút xuống phía Lang Âm, trấn áp ma khí trên người hắn.

Ma khí bị ánh mặt trời thiêu đốt, Yến Già ý đồ dùng ánh mặt trời suy yếu Lang Âm. Tam khí bảy phần, không thể phát huy toàn bộ lực lượng hỗn nguyên chi khí.

Ma khí dưới ánh mặt trời như tuyết tan, nhanh chóng chịu đựng đau đớn thiêu đốt tâm thần, nhưng Lang Âm tựa hồ hồn nhiên không hay, thậm chí bộc phát ra lực lượng càng mạnh, buộc Yến Già từng bước lùi lại.

Bởi vì hắn biết mình không thể lui, phía sau hắn là Mạn Mạn. Nàng vừa bị thương, cần thời gian chữa lành, mà hắn buông bỏ mạng này, cũng phải vì nàng đổi lấy thời gian.

"Ngươi điên rồi..." Khóe mắt Yến Già muốn nứt ra, hắn cảm nhận được Lang Âm không màng thân mình, quyết tâm đồng quy vu tận. Giờ khắc này hắn không khỏi sinh ra hoài nghi, thân thể bán thần và thần hồn của mình, có thể ngăn cản được một kích liều mạng của Lang Âm hay không.

Hắn thiêu đốt sinh mệnh bản thân để đổi lấy sinh cơ cho Từ Mạn Mạn.

Mà Yến Già cũng đang kéo dài.

Mọi nơi ảm đạm, chỉ có Lang Âm sáng lên. Yến Già ngưng tụ ánh mặt trời, dồn tất cả ánh sáng lên người Lang Âm. Hắn phảng phất như kẹt trong biển lửa, liệt hỏa vô hình thiêu đốt nguyên thần, hắn chịu đựng đau đớn như thiên kiếp, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, nhưng tay vẫn không hề run rẩy.

Nhưng ma khí trên người Lang Âm vẫn từng chút tan rã, hơi thở hắn cũng nhanh chóng suy yếu.

Yến Già cảm nhận được sinh cơ của Lang Âm tiêu tán, cười lạnh một tiếng, tiến mạnh một bước về phía trước, hơi thở bạo trướng, bức lui Cự Sương kiếm, một chưởng mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực hắn.

Lang Âm tổn thương gần nửa, gắng gượng đỡ một chưởng toàn lực của Yến Già, tức khắc sắc mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được bay về phía sau.

Từ Mạn Mạn liều mạng thân thể chưa lành phi thân bay lên, đỡ lấy Lang Âm, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, muốn dùng linh lực chữa thương cho Lang Âm, lại bị Lang Âm nắm lấy cổ tay.

Giọng hắn khàn khàn suy yếu, nhưng vô cùng kiên định: "Không cần vì ta hao tổn lực lượng của nàng."

Yến Già thấy cảnh tượng trước mắt, đôi tay khẽ run chắp sau lưng, khóe môi lạnh nhạt gợi lên một tia ý cười mỉa mai, lãnh đạm nói: "Sinh tử tương hứa, thật đúng là cảm động sâu sắc vô cùng... Chính là Khương Dịch, nàng cho rằng hắn thật sự yêu nàng sao?"

Từ Mạn Mạn cảm nhận được tay Lang Âm chợt cứng đờ, không nhịn được ngơ ngẩn, nàng nhìn Lang Âm, lại nghe giọng trào phúng của Yến Già vang lên: "Nhìn dáng vẻ, nàng còn không biết chuyện ba trăm năm trước xảy ra. Ba trăm năm trước, hắn bị ta lập bẫy vây khốn, tuy rằng giết ra khỏi pháp trận, lại trúng huyết khế của Diệt Vận bộ. Người trúng huyết khế, nếu cùng người lấy máu lập khế ước, liền thành huyết nô, cùng khế chủ cùng buồn cùng vui, đồng sinh cộng tử. Ta cũng gần đây tra ra mới biết, Lang Âm tiên tôn trường lưu ở Tứ Di Môn ba trăm năm, chính là vì bảo hộ khế chủ đi."

Yến Già nhìn về phía Từ Mạn Mạn, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Nàng chính là khế chủ của hắn, hắn đối với nàng tốt, chẳng qua là vì huyết khế. Hắn liều mình bảo hộ nàng, cũng chẳng qua là vì nàng chết rồi, hắn sẽ không sống được."

Từ Mạn Mạn ngạc nhiên mở to hai mắt, theo bản năng tìm kiếm đôi mắt của Lang Âm, muốn tìm thấy đáp án trong mắt hắn.

Và ánh mắt hắn nói cho nàng — lời của Yến Già, đều là sự thật.

Cùng buồn cùng vui, đồng sinh cộng tử...

Thì ra là thế, hết thảy những lời nói việc làm không hợp lý, bỗng nhiên đều có một lời giải thích vô cùng hợp lý.

Lần đầu gặp mặt, hắn liền bón nàng uống linh huyết hai năm, vì nàng nghịch thiên cải mệnh, khiến nàng từ phàm nhân đoản thọ bước lên con đường tu đạo trường sinh.

Hắn rõ ràng vô tâm vô tình, lại luôn có thể nhạy bén nhận ra nàng buồn.

Hắn nỗ lực mà vụng về nghĩ mọi cách dỗ nàng vui vẻ.

Hắn phân ra ba cánh tâm hoa, bảo hộ nàng một đời bình an.

Hắn không tin nàng táng thân ở Phần Thiên bộ, bởi vì hắn còn sống.

Hắn nói chỉ có nàng trường lạc, hắn mới có thể vô ưu.

Sư phụ năm lần bảy lượt ân cần dạy bảo: Tiên tôn vô tâm, hắn nếu đối tốt với con, con không cần để trong lòng.

Hóa ra...

Là ý tứ này...

Yến Già chăm chú nhìn thần sắc thay đổi thất thường của Từ Mạn Mạn, mỉm cười nói: "Khương Dịch, nàng hiểu chưa? Những người bên cạnh nàng đối tốt với nàng, đều là hư tình giả ý. Lang Âm tiên tôn bất đắc dĩ, Ngao Tu là hư tình giả ý, Lê Khước là có cầu với nàng, chỉ có ta đối với nàng là thật lòng!"

Bình Luận (0)
Comment