Đặt bút ngày 01/08, kết thúc ngày 30/09, 356.000 từ, đúng hai tháng, hoàn thành tung hoa ~
Ở Đào Hoa, Tạ Tuyết Thần lòng mang thương sinh, Mộ Huyền Linh chỉ yêu một người.
Ở Phong Lưu, Từ Mạn Mạn lòng mang thương sinh, Lang Âm chỉ yêu một người.
Ở Đào Hoa, Tạ Tuyết Thần hy sinh bản thân, tiêu trừ Ma tộc chi hoạn, hóa giải mâu thuẫn Nhân tộc cùng Yêu tộc.
Ở Phong Lưu, chủ nghĩa anh hùng cá nhân vứt bỏ, chúng sinh không thể mang hy vọng đặt ở trên một người, càng không thể gửi gắm ở trên thân kẻ thượng vị, không có đồng cảm sâu sắc, sẽ không có sự cứu chuộc cùng đau buồn phát triển từ thật lòng, người cần phải tự cứu mình và sau đó thần cứu, đạo của Từ Mạn Mạn là đốt cháy lửa trong lòng người, vì chúng sinh thắp sáng đêm dài bằng ánh sáng mờ nhạt.
Cho nên tôi viết 《Thiên Đóa Đào Hoa 》định vị là câu hỏi về tình yêu, 《Thiên Cổ Phong Lưu》là một câu hỏi về đạo. Nhưng mà cảm tình trong《Thiên Cổ Phong Lưu》cũng là có kiểm soát, điều rõ ràng nhất là phương thức của Yến Già và Lang Âm đối với tình yêu. Tình cảm của Yến Già đơn giản mà nói chính là "Ta không cần nàng thấy, ta muốn nàng thấy".... mong muốn, liền không từ thủ đoạn có được, thậm chí nàng nghĩ như nào, có hay không bị thương, hắn không quan tâm. Hắn là ngạo mạn, ích kỷ, tàn nhẫn. Lang Âm vốn là không hiểu tình là cái gì, tình cảm của hắn khai sáng chính là Từ Mạn Mạn hóa thân thành phàm nhân, nếu như hắn gặp được là Khương Dịch, có lẽ cũng không khá hơn là mấy... cảm tạ Yến Già làm mối, để bọn họ ở thời điểm tốt nhất gặp được nhau.
(Yến Già: Ngươi là nhân tôm tim lợn mà!)
Chỉ có Từ Mạn Mạn nhân tộc ba hồn là ấm áp thiện lương, Lang Âm trên người nàng học được thích và động tâm, cũng vụng về mà học từ nàng cách yêu một người. Thích một đóa hoa, liền không nên mang hắn ngắt xuống, thích một cơn gió, cũng không nên cưỡng bách nàng ở lại. Những thứ "Thấu hiểu, tôn trọng, tác thành" mà Yến Già nhìn không thấy, vừa vặn là ở trên người Lang Âm khiến Mạn Mạn mềm lòng động tâm. Lang Âm thua ở nói ít, nhưng hắn vốn chỉ là một đóa hoa, sống cô độc ba ngàn năm, có lẽ trăm năm cũng nói không được vài câu, nhưng hắn vì Mạn Mạn làm tất cả, hoàn toàn là không có điểm dừng mà sủng nịnh.
Bản thân tôi có đôi khi cảm thấy Mạn Mạn có phải hay không không có thích Lang Âm như vậy, nhưng mà hồi tưởng một chút, có chút tình tiết chắc vẫn có thể biểu hiện cảm tình đặc biệt của Mạn Mạn đối với Lang Âm. Ví dụ như trên Nhàn Vân Điện, người khác nói nàng xấu xí nàng không quan tâm, Lang Âm nói nàng tướng mạo xấu, nàng liền không có vui vẻ. Lúc ở dược lư, nhìn thấy Lang Âm nhập ma, nàng lập tức không màng nguy hiểm bị bại lộ đi cứu hắn. Khi ở Vô Hồi điện, Lang Âm vì cứu nàng bị thương, đạo tâm của nàng đều loạn. Kỳ thực nàng vẫn luôn rất thích Lang Âm, chỉ là bởi vì căn dặn của Niệm Nhất, còn có nhận ảnh hưởng của tiếng lòng chúng sinh, rất dễ dàng lạc mất chính mình, rất nhiều lần đều là Lang Âm kéo nàng lại, bất tri bất giác trở thành neo đậu của Mạn Mạn.
"Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển, đều là khiến bản thân vui vẻ", cái này cũng là một loại cách khác xuyên suốt toàn văn. Vô luận là chính phái hay vẫn là phản phái, thực ra làm đều là bản thân cho rằng đúng, chuyện bản thân vui vẻ, chỉ là đạo bất đồng, nhưng mà tà đạo cũng có thể có thành tựu Pháp tướng. Mà Niệm Nhất chỉ bảo Từ Mạn Mạn "khiến mình vui vẻ" sớm nhất, liền là nhìn thấy nàng làm trái lòng. Khi đó nàng chưa trải qua nhiều, lấy lòng người khác chỉ là vì sinh tồn, mà không phải chân chính đối người khác tốt, mãi đến sau này hành tẩu thiên hạ, trải qua tai kiếp, mới chân chính hiểu rõ ý nghĩa "khiến bản thân vui vẻ ", tìm thấy đạo tâm giúp đời cứu người. Đối chúng sinh, là "bởi vì hiểu, cho nên thương xót". Đối bản thân, là "nhưng làm chuyện mình muốn, không thẹn với lòng". A Hằng cứu Mặc Vương, là vì không thẹn với lòng, đương nhiên chủ yếu còn là nàng vốn tâm thiện lương.
"Khiến bản thân vui vẻ" còn có một cái ý nghĩa khác. Tứ Hồn tộc có được chúng sinh nguyện lực càng lớn, càng dễ dàng bị chúng sinh ý chí quấy nhiễu, dần dần mất đi chính mình, bị chúng sinh ý chí nuốt chửng. Niệm Nhất và Lang Âm đều là hy vọng Từ Mạn Mạn có thể giữ vững bổn tâm của mình, đừng lần nữa trở thành Khương Dịch, thậm chí tan thành mây khói. Sau khi tiêu diệt Yến Già, Từ Mạn Mạn bị chúng sinh nguyện lực ảnh hưởng càng lớn, Ninh Hi cũng cảm nhận được nàng dần dần xa cách, mãi đến Lang Âm dùng cái chết bản thân và tình yêu dụ dỗ tâm miêu của Từ Mạn Mạn, bằng không nàng có thể cũng sẽ giống như tất cả người Tứ Hồn tộc quá khứ biến mất, tan biến ở trong chúng sinh ý chí.
Dàn ý của cuốn sách này đứt quãng phải mất gần một năm, phải mất hai tháng để viết xong, chắp bút và hố căn bản đều lấp xong, ngoài Lê Anh Bạch Đàn.... kỳ thật có rất nhiều lối suy nghĩ, nhưng mà quá mệt gòi, chưa viết xong, để lại khoảng trống tự mình tưởng tượng đi.
Có một manh mối chưa triển khai nhưng rất quan trọng, chính là miêu yêu chín mạng tám kiếp trước đều là mèo đen, cho nên Lê Anh gặp qua cũng không có nhớ.
Có lẽ so sánh đối với tiên, hiệp, đạo tìm kiếm, cho nên đối tình yêu miêu tả có chút thiếu, bao gồm rất nhiều manh mối đều là ở vài chương sau cùng mới hé lộ. Tình tiết đồng dạng, từ góc nhìn không giống lần nữa nhìn lại một chút, liền là cảm nhận không giống. Nếu có thời gian có thể đọc lại phần spoil, tin rằng sẽ có trải nghiệm khác.
Cuối cùng, cảm ơn các độc giả đã theo dõi và bình luận, ban đầu tôi muốn lưu lại toàn văn trước khi đăng, nhưng mà cảm thấy có chút cô đơn, có người giao lưu thảo luận sẽ cho tôi càng nhiều linh cảm sáng tác và nhiệt huyết. Bổn văn dừng ở đây, hẹn gặp lại ở cuốn sách tiếp theo ~