Suy nghĩ ở trong lòng là tốt xấu gì cũng phải cho tên tiểu tử này ăn một chút đau khổ, lại dùng một chút thủ đoạn khác moi ra 30 khối linh thạch kia, thế là khuôn mặt của hắn trở nên sắc lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Quý, trầm giọng nói: "Phương tiểu sư đệ, chúng ta đã sớm đàm luận tốt về cuộc mua bán này, một lời đã nói ra, tứ mã nan truy, bây giờ ngươi lật lọng, chẳng lẽ là muốn trêu đùa ta hay sao?"
Nói đến đây, ngón tay của hắn đã hơi câu lên.
Đây là dấu hiệu hắn muốn thi triển Tiểu Cầm Nã, Phương Quý còn nhỏ tuổi, hắn cũng không tiện trực tiếp đánh cho đối phương miệng phun máu tươi, nhưng lại chuẩn bị khiến cho đối phương ăn đau khổ không nhỏ, hắn đã tính toán kỹ ở trong lòng, phải đánh gãy một cánh tay của Phương Quý mới coi như là thỏa cơn giận.
Đến lúc này, mọi người đều nhìn ra Lương Thông nổi máu nóng, muốn động thủ, tất cả đều cảm thấy run rẩy.
Nhưng lúc này Phương Quý lại giống như nhắm mắt làm ngơ, thay vào đó, hắn còn bước đến gần Lương Thông, hét lên: "Bình thường ngươi ngang ngược bá đạo còn chưa tính, lúc này đã khiến cho nhiều sư huynh đệ bất mãn như vậy, thế mà bây giờ lại còn càn rỡ như vậy? Ngươi dám động thủ với ta ở trước mặt nhiều người như vậy?"
Lương Thông nghe vậy vừa cảm thấy bực mình vừa cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm tên tiểu tử này rõ ràng đã sợ, thế mà còn muốn dùng đám phế vật đứng ở chung quanh làm lá chắn, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng hắn có thể lợi dụng được những người này, những người này sẽ giúp hắn vào thời điểm quan trọng này hay sao?
Đám đồng môn đứng ở chung quanh nhìn thấy khoảng cách của hai người Phương Quý càng ngày càng gần, càng cảm thấy lo sợ bất an.
Dù sao thì bình thường Phương Quý cũng rất hào phóng, bọn hắn cũng nhận được không ít chỗ tốt của Phương Quý, cho nên cũng có một chút giao tình, lúc này hiển nhiên là Phương Quý đã chọc giận kẻ Lương Thông hống hách này, mình dường như cũng nên giúp đỡ một chút, nhưng dạng người bá đạo như Lương Thông, ai lại dám chọc hắn?
Cũng vào thời khắc đám đồng môn cảm thấy xoắn xuýt, Phương Quý cùng với Lương Thông đã không còn cách nhau bao xa.
Lương Thông híp ánh mắt lại, năm ngón tay khẽ nhếch, chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng cũng ngay vào lúc này, Phương Quý bỗng nhiên trừng mắt nhìn về phía sau lưng Lương Thông và hét lên: "Các sư huynh đệ, động thủ!"
Lương Thông nghe vậy, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Nếu như hắn coi Phương Quý là đối thủ, vậy thì bây giờ hắn sẽ tuyệt đối không bị phân tâm bởi lời nói này. Nhưng ở trong lòng hắn kỳ thật chỉ coi Phương Quý là một thằng nhóc, lại theo bản năng quay người nhìn ra sau lưng.
Lúc này hắn còn tưởng rằng ở bên trong đồng môn có kẻ dám liên thủ với Phương Quý đối phó với chính mình.
Nhưng vừa quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy ở trong vòng ba mét làm gì có nửa cái bóng người?
"Lương Thông, ăn một quyền của Phương lão gia!"
Thừa dịp Lương Thông xoay người, Phương Quý bỗng nhiên quát lên một tiếng chói tai, hai chân đạp mạnh vào đất, đánh một quyền ra ngoài.
Thân là tiểu Bá Vương trong thôn Ngưu Đầu, là trùm đánh lộn, Phương Quý đương nhiên là biết đánh nhau, hơn nữa còn là kéo bè kéo lũ đánh nhau, hắn chưa từng luyện võ nghệ, nhưng lại biết đánh nhau thì phải xuất kỳ bất ý, hơn nữa còn phải hung ác, tốt nhất chính là vừa bắt đầu liền cho đối phương một đòn hung ác, chiếm tiện nghi trước rồi lại nói!
Nhất là vừa rồi đã kiến thức qua võ công của Lương Thông, hắn càng là không có nửa phần khinh thường.
Vừa xuất thủ chính là một chiêu tàn nhẫn nhất của bản thân —— đánh vào mũi!
Chỉ là ngay cả chính hắn cũng đều không có ngờ được là, theo một bước hắn đạp ra ngoài này, linh tức trong cơ thể cũng đột nhiên bay lên, khiến cho huyết khí chung quanh hắn đều giống như lập tức thịnh vượng lên gấp 10 lần, ngưng tụ thành một loại lực lượng không cách nào hình dung trải rộng ra toàn thân!
"Đùng!" Bùn đất ở dưới chân đều bị hắn hất văng ra ngoài, xuất hiện một cái hố, mà thân thể nho nhỏ của hắn, thì giống như là như mũi tên rời cung "sưu" một tiếng bay ra ngoài, vào thời điểm Lương Thông còn chưa quay đầu lại, một quyền này đã đánh tới.
Vóc dáng của Phương Quý còn thấp, một quyền này lại nhanh, cũng không kịp đánh trúng mũi, chỉ là cứng rắn đánh vào giữa ngực và bụng của Lương Thông.
Lương Thông thậm chí là còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một nắm đấm mặc dù không lớn, lại rắn chắc dị thường đánh vào trên bụng của mình, linh tức trong cơ thể liền sinh ra phản ứng, lưu chuyển lên trên bụng để ngăn cản.
Lấy linh tức Dưỡng Khí tầng ba của hắn, đã là rất cường đại, coi như là tráng hán cầm chùy liên tục đập vào bụng, chỉ sợ cũng không thể khiến cho hắn bị thương tổn một chút nào, nhưng vào lúc này, hắn cũng không ngờ được khí lực ẩn chứa ở trên nắm đấm của Phương Quý lại mạnh như vậy, trực tiếp đánh cho linh tức Dưỡng Tức tầng ba của hắn tan rã, một cỗ cự lực xuyên vào ở giữa nội tạng.
"Bành..." Sắc mặt của Lương Thông đại biến, thân hình trực tiếp ngã bay ra ngoài.
Một lần bay này, thế mà bay thẳng ra ngoài hai, ba trượng, trực tiếp ngã vào trong đám người vây xem sau lưng, cũng không biết là đụng ngã bao nhiêu người, sau đó mới ngã xuống trên mặt đất, thân thể quay cuồng trên mặt đất, cày trên mặt đất tràn đầy đá vụn và bùn nhão ra một cái rãnh sâu.
"Tến khốn, ngươi..." Lương Thông vừa sợ vừa giận, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng xương cốt trước ngực đau nhức kịch liệt, thế mà giống như là gãy mất tận mấy cái.
Vùng vẫy một hồi, linh tức thế mà nhất thời không đề lên nổi, không thể bò lên.
"Các sư huynh đệ, có cừu báo cừu, có oán báo oán..."
Nhưng cũng chính vào lúc này, Phương Quý nhìn thấy Lương Thông thế mà còn muốn dãy dụa đứng lên, mặt mày không khỏi giật nảy một cái, không ngờ được Lương Thông thế mà lại có sức chịu đựng cao như vậy, chứ hắn cũng không biết là Lương Thông trên thực tế đã không bò dậy nổi, nghĩ thầm đánh rắn không chết sẽ bị cắn ngược lại, thế là lập tức xông tới, vừa xông tới vừa hô to, nhảy vào trong đám người dùng quyền đấm cước đá đối với Lương Thông.
Vóc người của Phương Quý tuy nhỏ, nhưng khí thế vào lúc này lại giống như là như lang như hổ.
"Đây...đây là đang xảy ra chuyện gì?"
Mà đệ tử Ô Sơn Cốc ở chung quanh, cho đến lúc này mới phản ứng lại.
Có người dùng sức dụi dụi con mắt, đến mức muốn vò tròng mắt ra, lúc này mới ý thức được là bản thân không hoa mắt!
Tên Lương Thông luôn luôn ngang ngược ở trong Ô Sơn Cốc, thế mà thật sự bị một quyền của Phương Quý đánh ngã?
Đây chính là Dưỡng Tức tầng ba, hơn nữa còn là kẻ hung hãn đã học công phu quyền cước từ nhỏ, ba đệ tử tiên môn cùng tuổi cũng đều không thể đánh lại hắn, thế mà lại bị Phương Quý vóc người nho nhỏ, chỉ mới gần 12 tuổi đánh cho một quyền ngã nhào, hơn nữa còn là đánh cho không thể đứng dậy được...
Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt tập trung lên trên người của Phương Quý, giống như là nhìn yêu ma vậy!