A Khổ sư huynh sầu mi khổ kiểm mà nói: "Đâu chỉ là khó đạt tới, ngươi cho rằng tại sao tiên môn lại định ra thời hạn ba năm ở Ô Sơn Cốc? Cũng là bởi vì tầng đại bình cảnh ở giữa Dưỡng Tức tầng ba cùng với tầng bốn này, đó vốn là một đường ranh giới, chỉ có vượt qua mới có cơ hội tiếp tục tu hành, nếu không qua được, cũng chỉ là một vị Luyện Khí Sĩ bình thường mà thôi!"
Thấy Phương Quý không hiểu, hắn liền giải thích một cách kỹ càng: "Dưỡng Tức sơ cảnh, chỉ là nuôi ra một đạo linh tức, có rất nhiều phương pháp, kiên trì thổ nạp cũng được, nuốt đan dược cũng được, đơn giản chỉ là vấn đề thời gian nhanh chậm, tóm lại là sẽ có thể tu luyện tới Dưỡng Tức tầng ba đỉnh phong..."
"Nhưng muốn đột phá cái cảnh giới Dưỡng Tức tầng ba đỉnh phong này lại là rất khó khăn, tầng bình cảnh này, so sánh với tài nguyên, tư chất càng quan trọng hơn, thậm chí là còn phải dựa vào vận mệnh, trong môn chúng ta đã có người nói qua, độ khó đột phá cái cửa ải này thậm chí còn khó hơn so với từ thân thể phàm nhân tu luyện tới Dưỡng Tức tầng ba, vị Lương Thông này dùng thời gian hai năm mới miễn cưỡng tu luyện đến Dưỡng Tức tầng ba, lại có thể nắm chắc được bao nhiêu phần sẽ đột phá tiếp trong thời gian một năm?"
"Thì ra lại còn có chuyện như vậy..." Phương Quý nghe vậy, trong lòng cũng bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều vấn đề của chính mình.
Con đường tu hành của hắn từ Dưỡng Tức tầng một đến Dưỡng Tức tầng ba có thể nói là xuôi gió xuôi nước, cơ hồ là không đụng phải trở ngại nào, nhưng hắn cũng tự biết rõ, đây đều là do linh đan cùng với "bảo tàng thần bí" ở trong cơ thể mình cho nên mới có tốc độ nhanh như vậy.
Mà bây giờ, tác dụng của Bổ Khí Đan đối với hắn đã không lớn, "bảo tàng thần bí" trong cơ thể cũng giống như đã tiêu hao sạch sẽ.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã cảm giác được rõ ràng tốc độ tu luyện của mình đang hạ xuống trên phạm vi lớn, ai biết được bản thân muốn tu luyện đến Dưỡng Tức tầng ba đỉnh phong còn cần phải mất thời gian bao lâu?
Đến lúc đó muốn đột phá tầng đại bình cảnh như thế, lại cần thời gian bao lâu?
Chỉ có thời gian một năm, vạn nhất không đủ dùng thì làm sao bây giờ?
Trong lòng càng nghĩ, càng cảm thấy không chắc, hắn đột nhiên hỏi: "A Khổ sư huynh, thí luyện Thập Lý Cốc mà ngươi nói lại là cái gì?"
"Thí luyện Thập Lý Cốc?" A Khổ nghe lời nói của Phương Quý, liền nhìn ra dụng ý của hắn, cười khổ nói: "Ngươi không thể thành công!"
Phương Quý trợn mắt trừng một cái: "Nói!"
A Khổ gật đầu, nói: "Thí luyện Thập Lý Cốc, chính là một cơ hội của đệ tử Ô Sơn Cốc chúng ta, bình thường cũng sẽ tổ chức sau khi đệ tử Ô Sơn Cốc nhập môn hai năm, nơi đó là một phương cấm địa của tiên môn, ở bên trong có cương phong, quỷ vụ, yêu ảnh, ma đằng, vô cùng hung hiểm, trong hàng đệ tử Ô Sơn Cốc, cũng có một chút người nổi bật cùng với người nắm giữ đạo tâm kiên định, những người nổi bật kia trong thời gian hai năm cũng đã đánh tốt cơ sở, lại ở bên trong Ô Sơn Cốc lâu thêm một năm cũng không có ý nghĩa, cho nên bọn hắn sẽ lựa chọn xông vào Thập Lý Cốc, một khi xông qua, liền có thể tiến vào Hồng Diệp Cốc sớm một năm, như vậy, cũng là vì khiến cho các đệ tử kỳ tài tranh thủ thời gian, không cần phải lãng phí một năm thời gian!"
"Có người thì cảm thấy thời gian ba năm không đủ dùng, có người khác lại cảm thấy ở trong Ô Sơn Cốc ba năm là lãng phí thời gian?" Phương Quý lung lay đầu, nghĩ thầm giữa người và người thật đúng là không công bằng.
A Khổ cũng không trả lời mà là tiếp tục nói: "Ngoại trừ những người nổi bật kia, đây cũng là một cơ hội của rất nhiều đệ tử có đạo tâm kiên định, kỳ thật là ở trong tiên môn, có rất nhiều đệ tử giống như Lương Thông, bọn hắn ở trong vòng ba năm, bởi vì trở ngại tài nguyên cùng với tư chất, muốn đột phá đến Dưỡng Tức trung giai là vô cùng khó khăn, nhưng lại một lòng hướng đạo, tâm tính cứng cỏi, bởi vậy bọn hắn cũng sẽ xông vào Thập Lý Cốc, chỉ cần có thể thành công, cũng sẽ có thể sớm tiến vào Hồng Diệp Cốc, mà sau khi tiến vào Hồng Diệp Cốc, ban thưởng cùng với tài nguyên của tiên môn đều sẽ nhiều hơn rất nhiều, đến lúc đó, lại đột phá Dưỡng Tức tầng bốn, sẽ có nắm chắc cao hơn!"
"Đương nhiên, Thập Lý Cốc cũng không dễ xông qua như vậy, là một tòa u cốc dài mười dặm, hung hiểm trùng điệp, nếu người bình thường tiến vào sẽ chết trong chớp mắt, cho nên người dám lựa chọn xông vào Thập Lý Cốc, ngoại trừ có tu vi tối thiểu đạt tới Dưỡng Tức tầng ba, thường thường cũng đều am hiểu võ đạo, pháp bảo, thậm chí còn có một số người nắm giữ nội công gia truyền, nói tóm lại, không có một chút tài năng là không được, giống như Lương Thông, chính là muốn ỷ vào một thân công phu quyền cước để liều một phen, người như vậy, cũng đều là nhân tài mà tiên môn sàng chọn, cho nên mới sẽ cho bọn hắn cái cơ hội này!"
Sau khi nghe A Khổ sư huynh giải thích kỹ càng, Phương Quý mới hiểu được.
Sau đó khi nghĩ đến tiến cảnh tu vi của mình, hắn cũng thực sự có một chút sầu muộn...
Mặc dù còn có một năm thời gian, nhưng trong một năm này, có thể tìm tới phương pháp gì khiến cho bản thân bảo trì tốc độ tu hành trước đây, đột phá Dưỡng Tức tầng bốn trung giai, hắn cũng không có niềm tin chắc chắn gì, nhưng nếu xông vào Thập Lý Cốc mà nói, hắn dường như ngoại trừ tu vi Dưỡng Tức tầng ba thì cái gì cũng không biết...
Đến cùng là nên tiếp tục làm đại gia thêm một năm tại Ô Sơn Cốc, từ từ tìm cơ hội, hay là xông vào Thập Lý Cốc một lần?
Phương Quý nâng cằm lên, châm rãi suy nghĩ một chút.
"Ngươi hãy tạm chờ ta một chút..."
Do dự khó quyết, Phương Quý bỗng nhiên hạ quyết tâm, chạy ra ngoài cửa.
Ở ngoài cửa, hắn lấy đồng tiền "Càn Nguyên Thông Bảo" treo ở trước ngực xuống, ngưng thần thì thầm vài câu, sau đó cong ngón tay búng ra, đưa mu bàn tay ra hứng, dùng bàn tay kia úp lại, sau đó cẩn thận nhìn thoáng qua.
Hướng lên trên, chính là bốn chữ Càn Nguyên Thông Bảo!
"Lão thiên cũng đồng ý, làm!"
Phương Quý hạ quyết định ở trong lòng, thầm nghĩ: "Khỏi cần phải nói, ta thế nhưng là hậu đại Tiên Nhân, sao có thể kém hơn những người kia, có thể tiến vào Hồng Diệp Cốc sớm một năm, nói không chừng là có thể tìm được lão gia Tiên Nhân trước thời gian một năm, nói trở lại, một kẻ phế vật như Lương Thông cũng dám đi liều một phen, ta thế nhưng chỉ dùng một quyền liền đánh ngã hắn, sẽ không có đạo lý sợ hãi..."
Sau khi tính toán xong, hắn liền trở về phòng nhìn về hướng A Khổ sư huynh, nói: "Ta quyết định rồi A Khổ sư huynh, ta cũng muốn xông vào Thập Lý Cốc!"
A Khổ sư huynh nghe vậy liền ngẩn ngơ, hỏi: "Phương Quý sư đệ, ngươi đã học qua pháp thuật chưa?"
Phương Quý nói: "Chưa!"
A Khổ sư huynh hỏi: "Vậy ngươi đã học qua võ đạo chưa?"
Phương Quý nói: "Chưa!"
A Khổ nghẹn họng nhìn trân trối hỏi: "Vậy ngươi biết cái gì?"
Phương Quý kiêu ngạo nói: "Cãi nhau, chạy trốn, cạy cửa..."
A Khổ lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Phương Quý sư đệ, còn sống chẳng phải là sẽ tốt hơn..."