Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 45 - Gốc Sâm Già

"Lão già nhà ngươi, ta luyện kiếm gần như liều mạng, ngươi lại không coi ra gì?" Phương Quý nghe thế liền nổi nóng, bắt lấy tay áo của A Khổ sư huynh, nói: "Đi vào rừng trúc với ta một chuyến!"

A Khổ sư huynh nghe vậy liền ngẩn ngơ: "Ngươi muốn đánh nhau với ta?"

Ở bên trong Ô Sơn Cốc mặc dù cũng không nghiêm cấm đệ tử tranh chấp tư đấu, nhưng các đệ tử đều tuân theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vào thời điểm tư đấu cũng không muốn để cho sư trưởng biết, bởi vậy thường thường đều hẹn ở trong núi rừng, cuối cùng đã tạo thành quy tắc ngầm...

"Cứ đi theo ta là được!"

Phương Quý đắc ý kéo A Khổ vào trong rừng trúc, phất tay một cái, Quỷ Linh Kiếm bay ra từ trong hộp kiếm.

Cười hắc hắc đối với A Khổ sư huynh, hắn bỗng nhiên phi thân nhảy lên trên phi kiếm, bay một vòng xung quanh rừng trúc, sau đó đứng ở trước mặt A Khổ sư huynh một lần nữa, nhảy xuống từ trên phi kiếm, đắc ý nói: "Thế nào?"

A Khổ sư huynh kinh hãi đến mức đôi lông mày hình tam giác ngược cũng đều chống lên, ánh mắt hiện ra vẻ kinh nghi, một hồi lâu sau cũng không nói nên lời.

Qua thật lâu, hắn mới từ từ hỏi: "Phương Quý sư đệ, ngươi đã làm như thế nào?"

Phương Quý đắc ý nói: "Luyện!"

"Chỉ đơn giản như vậy?"

"Đúng thế!"

Qua thật lâu, A Khổ mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi là thiên tài..."

Phương Quý gãi gãi bả vai, rất nhiều vết thương trong khi bay trong rừng trúc trước đó còn chưa có khỏi hẳn, chỉ vừa kết vảy, bây giờ còn đang ngứa, nhưng nghe lời nói của A Khổ, trong lòng hắn lại thoải mái giống như là ăn nhân sâm vậy, đắc ý nói: "Đó là dĩ nhiên!"

Vượt quá sự dự đoán của các đệ tử Ô Sơn Cốc, vốn cho rằng người tham gia thí luyện Thập Lý Cốc, chỉ có một ít con em thế gia sớm có danh khí trong môn, hoặc là có xuất thân bất phàm mới có tư cách tham dự, những người khác thì ngay cả ý tứ thử một lần cũng đều không có, dù sao thì bọn hắn đều biết rõ trình độ của bản thân, ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất để tham gia thí luyện Thập Lý Cốc là Dưỡng Tức tầng ba cũng đều không đạt được, cần gì phải đi vào trong nơi hung hiểm có thể chết người kia?

Kẻ duy nhất ở Tiểu Thạch Kiều có gan tham gia thí luyện Thập Lý Cốc đó là Lương Thông, đó còn là bá chủ một phương ở chỗ này!

Nhưng ra ngoài dự kiến của bọn hắn chính là, ở trong danh sách đệ tử Ô Sơn Cốc tham gia thí luyện Thập Lý Cốc, vào lúc được A Khổ sư huynh dán bảng danh sách lên, bọn hắn đã thấy được một cái tên không thể tưởng tượng ở bên trên bảng danh sách, lập tức trở thành một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, có không biết bao nhiêu người đến xem!

"Phương Quý sư đệ, lại có Phương Quý sư đệ..."

"Trời ạ, hắn mới bao nhiêu tuổi?"

"A Khổ sư huynh có phải là điên rồi hay không, Phương Quý sư đệ không hiểu chuyện, hắn thế mà cũng dám giúp Phương Quý sư đệ báo danh?"

"Ha ha, các ngươi cũng đừng quá buồn lo vô cớ, lúc trước Lương Thông không ai bì nổi như vậy, không phải là cũng bị Phương Quý sư đệ dùng một quyền đánh ngã hay sao, đừng nhìn thấy Phương Quý sư đệ nhỏ tuổi, nhưng xem ra hẳn là xuất thân bất phàm, nói không chừng lần này cũng có thể kiếm được mặt mũi cho Tiểu Thạch Kiều chúng ta!"

Đám đệ tử nhất thời nghị luận ầm ĩ, cái gì cũng nói.

Bất quá đại đa số người cũng đều lo lắng cho Phương Quý, mặc dù Lương Thông có dự định muốn tham gia thí luyện Thập Lý Cốc chính là bị Phương Quý dùng một quyền đánh cho nửa tháng không dậy nổi, nhưng mọi người đều rõ ràng ở trong lòng, đó là Phương Quý dùng kế, cũng không phải là thật sự dựa vào bản lĩnh quyền cước để chiến thắng Lương Thông.

Trước đó thấy Lương Thông tham gia thí luyện, mọi người còn có thể tiếp nhận, nhưng Phương Quý tham gia thí luyện thì lại có một chút hoang đường, nguyên nhân rất đơn giản, Phương Quý nhập môn rất trễ, tuổi tác lại nhỏ, coi như là tu vi của hắn cao hơn so với trong sự tưởng tượng của mọi người, vậy thì cũng chỉ vừa mới đạt đến tiêu chuẩn mà thôi, không biết võ đạo cùng với phù triện pháp khí, lại làm như thế nào để xông qua Thập Lý Cốc, Phương Quý sư đệ sẽ biết những vật này sao?

Giống như là vào một tháng trước có người nhìn thấy hắn luyện tập phi kiếm, nhưng cũng chỉ có một tháng thời gian mà thôi!

Mà ở trong một mảnh nghị luận ầm ĩ, đang có một người dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bảng danh sách kia, không phải là người bên ngoài, mà chính là Lương Thông mới khỏi bệnh không lâu, hắn nhìn chòng chọc vào cái tên cuối cùng ở trên bảng danh sách, qua thật lâu, mới chậm rãi đi ra khỏi đám người!

Qua thật lâu, hắn mới nặng nề quát khẽ: "Dựa vào cái gì chứ..."

"Nên đi tham gia thí luyện Thập Lý Cốc, nhận sự tôn sùng của đám người là ta..."

"Tiểu quỷ đáng giận, lừa gạt hãm hại ta, nếu ta gây ra náo động vào lúc này..."

Sau khi đám người rời đi, ở trong lòng của Lương Thông có vô số âm thanh rống to liên quan tới Phương Quý, hận đến mức nghiến răng.

Một tháng trước hắn bị đả thương, nằm trên giường trọn vẹn hơn mười ngày, mặc dù bây giờ có thể đứng dậy, nhưng gân cốt vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên cũng không có đầy đủ tự tin tham gia thí luyện Thập Lý Cốc, hắn vô cùng rõ ràng, dựa vào một thân công phu quyền cước của bản thân tham gia thí luyện Thập Lý Cốc chính là rất mạo hiểm, lúc này mới nhất định phải quyên góp đủ tiền tài, vô luận như thế nào cũng phải mua được một kiện pháp khí phòng thân.

Nhưng bây giờ hắn chẳng những không lừa gạt được 30 khối linh thạch của Phương Quý, trái lại còn vì trị thương đã tiêu tốn không ít linh thạch của bản thân, còn muốn mua một kiện pháp khí thích hợp đã là chuyện không thể nào, tăng thêm thương thế chưa hồi phục, tham gia thí luyện càng là muốn chết!

Vừa nghĩ tới bản thân vô duyên với cơ hội sớm tiến vào Hồng Diệp Cốc, tên tiểu tặc giảo hoạt kia lại nở mày nở mặt đi tham gia thí luyện Thập Lý Cốc, trong lòng của hắn liền tràn đầy cảm giác khó chịu, nguyên bản còn muốn chờ đến sau khi thương thế của bản thân khỏi hẳn lại nói, nhưng khi thấy được Phương Quý sắp tham gia thí luyện Thập Lý Cốc, hắn lại không kiềm chế được, vạn nhất tên tiểu tặc này thật sự dẫm nhằm cứt chó thông qua được thí luyện, vậy hắn phải làm sao để giải hận?

Trở về căn tiểu lâu của mình, hắn trầm mặc thật lâu, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một bao quần áo màu vàng.

Mở ra từng bộ quần áo, liền nhìn thấy một gốc sâm màu vàng, gốc sâm này không biết đã bao nhiêu tuổi, nhưng lại khác biệt với những gốc sâm ở dưới núi, ở phía trên thế mà ẩn ẩn xuất hiện một chút linh văn màu đỏ, hiện tại đã sớm khô cạn, nhưng vẫn mơ hồ còn chất chứa sinh cơ, bảo tồn cũng cực kỳ hoàn hảo, từng sợi từng sợi râu sâm rủ xuống, giống như từng sợi linh tơ.

"Đây là do cha không tiếc làm lại nghề cũ, cướp được từ một thương đội đến từ nơi xa, chính là một gốc sâm già mấy trăm năm mọc sâu trong núi, dược tính của nó còn tốt hơn so với linh dược bình thường, chính là thứ đáng giá nhất ở trong tay của ta, cha vốn là muốn để cho ta mượn nhờ lực lượng của gốc sâm này, nhất cử đột phá đến Dưỡng Tức tầng bốn, chỉ tiếc là cha cũng không hiểu, gốc sâm già này đúng là rất tốt, nhưng nếu không hiểu phương pháp luyện dược, coi như ta có nuốt toàn bộ nó vào cũng không tăng lên được bao nhiêu tu vi, nếu bán đi để lấy tiền, càng là sẽ bị tiên môn cắt xén rất nhiều..."

Bình Luận (0)
Comment