Dịch: Cửu Dao
Biên: VoMenh
---
Phương Quý vội vàng gật đầu, nghe theo lời lão bà, mình cũng bắt đầu dẫn mấy luồng khí nóng trong người bơi đi
Cứ như vậy, cũng đã trôi qua được một nén nhang, luồng hơi nóng kia mới nhạt dần, nhưng cũng không phải biến mất hoàn toàn mà phần lớn là bị áp chế. Chỉ còn dư lại một luồng khí mỏng manh khó mà nhận ra đang di chuyển theo đường đi lúc nãy, không cần Phương Quý dẫn dắt cũng có thể tự bơi chầm chậm theo quy luật, thật là thoải mái.
Nhìn dáng dấp Phương Quý ngồi xếp chân luyện công, Lão bà áo đen nói với Thị nữ áo xanh: "Không nghĩ tới tên tiểu tử ở nông thôn này lại có tư chất không kém, nếu được chăm sóc dạy bảo tốt, chắn chắn không thua kém đám gia nhân trong nhà.
Thị nữ áo xanh cười nói: "Ma ma truyền Thanh Hư Đạo Dẫn Pháp cho hắn đi!"
Lão bà áo đen nói: "Chút pháp thuật nho nhỏ này chỉ có thể giúp cơ thể thằng nhóc này cường tráng, khỏe mạnh hơn một chút thôi, chứ có phải pháp môn tu hành cao thâm gì đâu!"
Thị nữ áo xanh lại nói: "Ma ma cứ dứt khoát truyền Thanh Hư Chính Pháp cho nó đi!"
Lão bà áo đen lắc đầu rồi nói: "Thanh Hư Chính Pháp đâu phải như mấy quyển sách đơn giản, muốn truyền là truyền?"
Qua một lát, Phương Quý cũng đã luyện công xong, trực giác cho thấy tinh thần sảng khoái, cho dù đã mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không còn cảm thấy mệt mõi nửa. Thân thể nho nhỏ của hắn ở bên trong như được tiếp thêm chút xíu khí lực, một quyền cũng có thể đánh chết yêu sói, vội vàng từ dưới đất bò dậy, nói: "Lão bà bà, mới vừa rồi lúc ta ăn đan dược, đầu tiên là cảm thấy khó chịu, bây giờ lại hết sức thoải mái, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lão bà áo đen cười nói: "Ngươi là một đứa nhóc tham ăn, thấy đan dược là liền bỏ vào miệng nuốt ngay. Mặc dù đó là đan dược ở cấp độ bình thường thôi, nhưng dược tính của nó vẫn cao hơn sức chịu đựng của thân thể nhà ngươi. Nếu ngươi không biết cách dẫn dắt thì sẽ rất là khó chịu. Nếu không phải ta nhìn thấy thì bây giờ ngươi đã thành một đống thịt vụn rồi!"
"Chẳng lẽ đây chính là tiên đan trong truyền thuyết?"
Phương Quý lắng nghe mà trố mắt nghẹn họng, hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ. Bổng nhiên nhớ lại rồi nhìn về hướng tiểu cô nương, nói: "Vậy tại sao nàng không bị làm sao?"
Lão bà áo đen bật cười, nói: "Tiểu thư có công pháp gia truyền, cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, ăn linh đan như ăn cơm cũng không sao, bé con nhà ngươi sao có thể sánh bằng?"
Phương Quý ghi tạc lời này vào bụng, nhớ kỹ từng chữ.
Lão bà áo đen nhìn Phương Quý mấy lần, đúng là càng nhìn càng cảm thấy hắn là người thông minh lanh lợi, nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng, cũng không kịp hỏi hắn chuyện khác, chỉ hướng về phía chỗ tiểu nha đầu đang ngồi, nói: "Tiểu thư, bọn yêu nhân đó đã bị chúng ta giết hết rồi, có vài tên trốn thoát. Chắc mấy ngày tới bọn chúng cũng không đuổi tới được. Ta đã bày trận pháp ở ngoài ngôi nhà này, bây giờ chỉ chờ người nhà tới đón là có thể đi. Nhân lúc này, ta phải giúp Thanh nhi cô nương chữa thương, xin tiểu thư ở đây chờ mấy ngày."
Tiểu nha đầu không có đi theo bà lão, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái.
Lão bà áo đen lấy trong túi ra một sợi dây đeo màu bạc được chế tạo cực kì tinh xảo, từng then xích nối tiếp dính liền lại với nhau tương tự như một con rết màu bạc, phía trên ánh lên ánh sáng bạc như vật còn sống, lấp lánh dưới ánh nến rất linh động.
Bà ta đem món trang sức hình rết đeo vào tay Phương Quý, sờ một cái liền cười, nói: "Ngươi ngoan ngoãn như vậy, bà bà cho ngươi món đồ chơi này, mấy ngày tới ngươi không cần đi đâu hết, ở lại đây hầu hạ tiểu thư nhà ta, phải chăm sóc nàng. Nếu có phát sinh chuyện gì xấu thì gấp rút báo cho chúng ta biết, đợi đến lúc chúng ta quay về liền tặng cho ngươi chút linh đan và ngân lượng, được không?"
"Bà bà vừa cho ta đan dược, vừa cho ta bảo bối à...Thật là tốt quá!"
Phương Quý nhìn chiếc vòng tay con rết đeo trên tay mình liền gật đầu một cái, tỏ ra vui mừng vô cùng.
Lão bà áo đen cười, căn dặn tiểu cô nương và Phương Quý vài câu, nhắc nhở bọn họ nhất định phải ở trong này, tuyệt đối không thể tùy tiện chạy ra ngoài kia. Sau đó, lão bà đưa cho bọn họ một bình đan dược, dặn dò tiểu nha đầu nếu có đói thì ăn một viên rồi kêu hai đứa nhỏ đi ra khỏi phòng.
Tiểu cô nương biết bà ta phải chữa thương giúp thị nữ áo xanh nên đáp ứng hết mọi yêu cầu.
Tuy tuổi Phương Quý còn nhỏ, nhưng nhận thức được việc quan trọng nên cũng đồng ý với bà lão.
Để lại gian phòng cho bà lão giúp Thanh nhi cô nương trị thương. Phương Quý cùng tiểu nha đầu ra ngoài phòng khách, yên ổn ngồi đợi.
Tiểu nha đầu sau khi ra đến đó thì liền ngoan ngoãn ngồi yên ổn trên chiếc ghé thái sư, tay chống càm, ngẩn người nhìn thời gian trôi qua cũng không thèm nhúc nhích. Nàng ta giống như là có thể vĩnh viễn ngồi yên như vậy.
Phương Quý giờ phút này cũng yên tĩnh ngồi đó như đang có điều suy nghĩ, mà không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này, bên trong phòng, thị nữ áo xanh đang cùng lão bà áo đen vẫn chưa bắt đầu trị thương, cửa sổ đã đóng, nhưng động tĩnh của Phương Quý với tiểu cô nương kia thì bọn họ nắm trong lòng bàn tay. Thấy hai người họ đều yên ổn ngồi đó, họ mới phần nào yên tâm.
Một lát sau, thị nữ áo xanh nói: "Đem con rết bạc cho tên tiểu tử kia, có ổn không?"
Bà lão áo đen nói: "Nếu không phải không có hộ vệ, ta cũng sẽ không lấy tà vật đó ra. Tuy rết bạc là pháp bảo, nhưng mỗi lần sử dụng đều phải dùng máu tươi để tế. Suy cho cùng xung quanh còn nhiều nguy hiểm, mặc dù ta đã bày trận pháp nhưng cũng phải đề phòng ngộ nhỡ có kẻ xấu tấn công, con rết mượn máu của tên tiểu tử kia cũng sẽ giúp tiểu thư một tay. Ta cho hắn ăn đan dược, giúp hắn luyện công cũng là vì sợ hắn không đủ sức chống đỡ. Bất quá nếu không có kẻ xấu tới, ta sẽ liền lấy thứ đó lại.
Thị nữ áo xanh gật đầu, nói: "Cũng không còn cách nào khác, khi nào xong việc chúng ta bồi thường cho hắn nhiều một chút. Chúng ta dù sao cũng không phải bọn tà đạo."
Sau khi thương lượng xong, hai người mới cảm thấy yên tâm. Một người ngồi xếp bằng, người kia liền vận công giúp giải độc trị thương.
Lúc này Phương Quý đang trong sảnh đường phụng bồi tiểu cô nương, dần dần cảm thấy xung quanh đã yên tĩnh, trong lòng liền nghĩ: "Dế trong góc tường cũng không dám kêu, chắc bọn họ bây giờ mới thực sự bắt đầu vận công chữa thương!"
Hắn yên tâm, cười hiếp mắt nhìn về phía tiểu nha đầu: "Tiểu muội muội à, ta nhìn ngươi liền biết ngươi không phải là người bình thường....".
Trong mắt nàng thị nữ và lão bà bà, Phương Quý chính là một tiểu tử bần nông nhưng khá thông mình, lại thật thà. Hiện tại các nàng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, do đó vẫn phải đề phòng. Bên cạnh đó, thị nữ áo xanh vẫn còn bị độc thương chưa khỏi hẳn, phải chữa trị ngay, không được trì hoãn, bằng không nhẹ thì tu vi suy giảm, nặng thì mất mạng. Tuy thế, bọn họ lại không thể nào không ngó ngàng đến tiểu thư, do đó thuận nước đẩy thuyền chọn Phương Quý như một tên hầu cận của tiểu thư, để hắn trông coi nàng vài ngày.