Đó là một con gấu to lớn, toàn thân bao phủ bởi lông đỏ, móng vuốt nó cực sắc bén, chỉ chém qua một tảng đá thôi mà đã khiến thứ đó vỡ vụn thành từng mảnh. Hơn nữa, dù to lớn nhưng thân thủ của con gấu kia rất linh hoạt, khiến cho đối thủ của nó phải chật vật mà chiến đấu, bị áp chế thê thảm. Con gấu đó đã sắp bước vào giai đoạn trưởng thành, tương đương với một tu sĩ nguyên thần cảnh đỉnh phong.
Theo như Lăng Dạ Huyền nhớ, tên con gấu kia hẳn là Huyết Vũ Bạo hùng, thể xác vô cùng đáng sợ, ít có thiên địch tự nhiên, gần như vô địch cùng cấp mà thiếu niên mặc chiến giáp kia chỉ mới tiến cảnh vào nguyên thần thôi, không thể làm đối thủ của nó được. Hắn còn sống đến bây giờ tất cả là nhờ có bộ chiến giáp kiên cố kia mà thôi.
Sau khi đánh được một lúc, người kia phạm sai lầm, mà cái sai này có thể khiến cho hắn phải ôm hận cả đời. Thế nhưng may thay, một bóng người lao đến, mỹ thiếu niên áo trắng như tuyết, tay nâng một thanh ngọc kiếm vung lên.
CHENH
Lưỡi kiếm và móng vuốt va chạm tạo ra một âm thanh đinh tai nhứt óc, sau đó là bóng con gấu nhảy phốc ra sau. Còn Lăng Dạ Huyền quay ra đỡ người thiếu niên kia dậy, nó hỏi thăm người kia vài câu rồi quay sang nhìn chằm chằm con Huyết Vũ Bạo hùng. Lúc này, con gấu đỏ to lớn đang rất tức giận, nó gầm thét liên tục, vuốt trảo quét qua tứ phía khiến cho phạm vi mọi thứ quanh đó đều vỡ nát.
Sau khi phát tiết, con bạo hùng lại xông tới, lúc này cả hai người liên thủ lại với nhau, mặc dù người thiếu niên kia không mấy coi trọng Lăng Dạ Huyền với cảnh giới khai môn, nhưng hắn vẫn đồng ý hợp tác, dù sao cũng đỡ hơn phải gánh một mình. Thế nhưng hắn rất nhanh phải kinh ngạc rồi, thiếu niên thanh tú trước mặt lại có thân thủ rất linh hoạt, thậm chí còn hơn cả bạo hùng một bậc.
Mặc dù lực công kích không đáng kể, nhưng nó cũng khiến cho con hung thú phải phân tâm vài phần. Lăng Dạ Huyền vận hành thân pháp hóa hư, từng bước từng bước biến ảo khó lường, gần như không thể phòng bị. Thấy thế thiếu niên mặc chiến giáp cũng công tới, tay hắn xách chiến mâu chém ra mấy nhát. Không như Dạ Huyền, hắn là tu sĩ nguyên thần cảnh thứ thiệt, ngay lập tức hoa máu tung tóe, con bạo hùng bị thương rú lên thảm thiết.
Thế nhưng nhiêu đó là chưa đủ, sở dĩ gọi là Huyết Vũ bạo hùng không chỉ nói lên bộ lông đỏ rực mà còn là tập tính cuồng loạn sau khi bị thương của chúng. Con gấu gào thét liên tục, hai mắt nó hóa đỏ rực, lớp lông toàn thân dựng đứng, huyết khí tản ra khắp không gian, sát ý nồng nặc. Hai chân trước nó xoay lại, năng lượng tụ lại thành một quả bóng màu đỏ thẩm.
GRAO
Sau khi gầm một tiếng vang dội, con bạo hùng ném khối năng lượng hình cầu ấy về phía hai người với tốc độ cực nhanh, cả hai nhảy lên để tránh, nhưng cái thứ đó lại phát nổ. Xung kích chấn cho cả hai người ho ra máu, đồng thời bắn về hai phía. Ngay lập tức, con gấu xông đến, nó tính vồ lên người Lăng Dạ Huyền.
Thế nhưng lúc này một con báo đen lao ra, hai cánh nó phát ra kim quang sáng rực chém về phía bạo hùng. Con gấu bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, toàn thân nó bay ngược ra sau, máu phun lè phè.
Thế nhưng nó ngay lập tức xoay người trên không, thành công đáp xuống đất. Ở trạng thái cuồng loạn, chiến lực và phòng thủ nó đều tăng vọt, nhiêu đây chỉ đủ làm nó bị thương ngoài da. Hai mắt Huyết Vũ bạo hùng trừng về phía tiểu Hắc như một địch thủ đang cạnh tranh con mồi.
Phía xa, thiếu niên kia rất bất ngờ, đây là một con Kim Si Hắc Cực báo, là một trong số các tọa kị đỉnh cấp hiện nay, không ngờ mỹ thiếu niên kia lại có một con. Hắn đã từng mơ về một con tọa kị như thế này, chỉ cần có nó việc di chuyển sẽ vô cùng dễ dàng.
Nhưng giấc mộng của hắn nhanh chóng bị đánh tỉnh khi âm thanh chiến đấu lại vang lên. Lúc này, Lăng Dạ Huyền đã bắt đầu phản công, nó triển khai phong vân kiếm pháp thức đầu tiên. Sương gió luân chuyển, mây mù lượn lờ, kết hợp với hóa hư thân pháp khiến cho hành tung của nó như hòa vào màn sương mờ ảo.
Điều này khiến Huyết Vũ Bạo hùng bối rối, nó không tìm thấy con mồi, liên tục cào loạn vào không khí thế nhưng cũng chỉ để lại một lớp sương mù mờ mịt. Chỉ trong giây lát sau đó, một ánh kiếm lóe lên, nhìn như chậm rãi nhưng lại thành công tước đoạt đi một con mắt của hung thú. Điều này khiến tất cả đều vô cùng sững sốt, dù là bạo hùng hay thiếu niên mặc chiến giáp, thậm chí cả tiểu Hắc cũng bất ngờ.
Phải nói thiên phú của Lăng Dạ Huyền quá khủng khiếp, chỉ mới xem vị đường huynh của nó thi triển một lần mà nó đã học lỏm thành công. Dù không phải kiếm pháp hoàn chỉnh nhưng kết hợp với hóa hư thân pháp vẫn vô cùng hữu hiệu.
Con Huyết Vũ bạo hùng gầm lớn, thanh âm chấn động núi rừng, hết kẻ này đến kẻ khác xuất hiện, kẻ sau kì lạ hơn kẻ trước khiến nó cảm thấy rất bi phẫn. Thấy trạng thái cuồng loạn của bạo hùng có vẻ suy giảm, cả ba đồng loạt ra tay.
Thiếu niên mặc chiến giáp huy động chiến mâu, thần quang bùng lên, thi triển tuyệt học của riêng hắn đâm về phía trước. Bên kia, tiểu Hắc cũng bay lên, đôi cánh vàng rực bổ xuống thành hai ánh kiếm chữ X lướt về phía bạo hùng. Còn Lăng Dạ Huyền, nó thủ thế, thi triển phong vân kiếm pháp thức thứ nhất, lưỡi kiếm chém ra một nhát kiếm khí nhưng lại được huyễn hóa như mây mù thực khiến đối phương khó mà phòng bị.
Bạo hùng cũng không ngồi yên chịu chết, huyết khí phừng phừng, sát ý lẫm liệt. Nó há cái miệng to như chậu máu ra, từng cụm từng cụm năng lượng hội tụ lại rồi bắn ra như một chùm tia sáng. Ánh sáng đó nhắm thẳng về phía Lăng Dạ Huyền.
BÙM
Hai vụ nổ lớn đồng thời diễn ra, khói bụi mù mịt, muôn thú bị chấn động tỉnh giấc ngó về nơi đây. Huyết Vũ bạo hùng đã nằm bất động trên mặt đất, cuộc chiến kết thúc, thế nhưng tiểu Hắc nhìn về nơi của Lăng Dạ Huyền với vẻ mặt đầy lo lắng.
Còn thiếu niên mặc chiến giáp thì để ý đến mỗi tiểu Hắc, hai con mắt của hắn tỏa ra sự tham lam chiếm hữu mạnh mẽ, còn thiếu niên kia thì hắn cho rằng đã chết rồi. Tiểu tử này ăn trọn một đòn mạnh như thế, công lực đó mạnh gần bằng cả ba người ở đây cộng lại, sao có thể sống được chứ.