Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 13 - Lấy Oán Báo Ân

Thế nhưng sự thật lại khiến hắn vô cùng khiếp sợ, trong ánh lửa hừng hực, một bóng người ngoan cường đang chậm rãi đi ra. Mỹ thiếu niên tựa như trích tiên, dù trải qua một trận chiến khá căng thẳng, mái tóc rối tung rối bời cùng không làm suy giảm khí chất của nó, khóe miệng đang cười còn vương lại một vệt máu chưa khô, thế nhưng tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm về con thú nằm bất động đằng kia. Nó từng mơ ước về loại thịt của con thú này lâu rồi nhưng chưa có dịp thưởng thức. Dẫu sao loài này chỉ sống nơi rừng sâu, bình thường rất khó gặp.

Lúc này, những tiếng loạt xoạt ngày một gần, có vẻ như trận chiến này đã làm kinh động đến các hung thú khác, nếu chúng đồng loạt hướng về đây thì sẽ rất nguy hiểm, thế nên cả hai người quyết định vác Huyết Vũ Bạo hùng rời đi trước.

Tại hang động trống trải trong một hẻm núi, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên ba bóng hình trên vách đá. Lúc này, Dạ Huyền mới biết tên của người thiếu niên kia, hắn là Bất Phương Thành, cũng là kẻ xem như có danh tiếng một phương. Tốc độ tu luyện khá nhanh, chỉ mới 18 tuổi đã bước chân vào nguyên thần cảnh, cũng là một thiên tài tuyệt thế.

Dĩ nhiên, hắn cũng biết Lăng Dạ Huyền là ai , thiếu niên kinh tài tuyệt diễm nhất Lăng gia thế hệ này. Quả là danh bất hư truyền, dung mạo sắc xảo cùng thiên phú tu luyện kinh người. Điều đó đã được thể hiện hết qua chiến lực mà nó vừa thể hiện ra. Một tiểu tu sĩ khai môn cảnh có thể đánh với một hung thú ngang nguyên thần cảnh, chiến lực có thể ngang với một tụ đan cảnh đỉnh phong. Thế hệ này có mấy ai ở cảnh giới đó sánh lại nó.

Điều đó khiến hắn hết lời khen ngợi mỹ thiếu niên, cũng cảm ơn rối rít nếu nó không xuất hiện thì hắn đã gặp nạn. Không những thế người này còn nhiệt tình mời Dạ Huyền đồng hành đến một nơi tìm kiếm cơ duyên khác nữa.

Trong màn đêm yên tĩnh, một Bất Phương Thành đầy hồ hởi trò chuyện với một Lăng Dạ Huyền nho nhã. Cả hai không chỉ trao đổi nhau về chiến lực, kinh nghiệm chiến đấu mà còn đàm luận về hành trình tu hành của nhau rất nhiều.

Sau một đêm nghỉ ngơi, khi mặt trời vừa ló dạng, Bất Phương Thành lại lần nữa ngỏ lời mời Lăng Dạ Huyền cùng tiểu Hắc đến một nơi. Nơi đó từng là vị trí đại giáo của hắn được phân phó lục soát qua, nghe đồn ở đó vẫn còn tồn tại một số cơ duyên dành cho tu sĩ ở cảnh giới như bọn hắn. Vì muốn trả ơn cứu mạng nên hắn rủ Lăng Dạ Huyền theo cùng.

Lăng Dạ Huyền suy nghĩ một lát rồi cũng quyết định đi theo, bề ngoài thì giả bộ trầm tư ái ngại đồ thế nhưng thâm tâm tên nhóc hám tài kia nghe vậy thì bụng mừng như mở cờ, cả hai nhanh chóng ngồi trên lưng Kim Sí Hắc Cực báo rồi nhanh chóng bay đi.

Tên Bất Phương Thành kia ngồi trên yên nhưng luôn không ngừng vuốt ve tiểu Hắc, hơn nửa đường luôn ngoác mồm khen Kim Sí Hắc Cực báo nào là tốc độ nhanh, nào là sức bền tốt,... khiến con báo này vô cùng khó chịu, tên này nịnh cũng có thể thuận miệng tới vậy sao. Thế nhưng nó cũng không tiện phát tác ra, dù sao chủ nhân nó cũng không nói gì.

Sau khi bay qua mấy dặm, cả ba nhìn thấy một phiến phế tích không quá đổ nát, có thể nhìn thấy rõ đây từng là một cung điện tráng lệ. Phía bên dưới đã có một nhóm người khác đứng đợi sẵn.

Bọn họ đều là đồng môn của Bất Phương Thành, một tổ hợp năm người với 3 người là tụ đan đỉnh phong còn hai người kia đồng dạng là nguyên thần cảnh hơn nữa còn là đỉnh phong thậm chí có thể đã bước một chân vào Thiên anh cảnh rồi nhưng vẫn cố áp chế để tham gia đại hội này. Bởi vì họ chính là những người phụng sự bảo hộ cho các thiên tài trẻ ở đây, tuổi họ đều đã sấp xỉ 30 rồi.

Thấy Bất Phương Thành dẫn Lăng Dạ Huyền tới như vậy đầu tiên là khiến bọn họ rất bất ngờ, sau đó lại vô cùng hoan hỉ chào mừng. Cả 5 người bọn họ cùng nhau ăn ý thể hiện ra thiện chí với Lăng Dạ Huyền, nghe trình bày của Bất Phương Thành xong thì cả bọn nhất quán tán đồng sẽ chia cho Lăng Dạ Huyền một phần cơ duyên này nếu như tìm được. Không rõ là những người này có thiện chí thật hay có dụng ý gì khác nhưng thấy họ niềm nở như vậy nên nó cũng nhiệt tình lấy lễ mà đối đãi.

Sau khi chào hỏi nhau xong thì 7 người 1 thú nhanh chóng tiến vào bên trong, đến trước một tòa tế đàn khổng lồ. Trên đó lưu chuyển 7 luồng quang hoa với 7 màu sắc khác nhau. Lăng Dạ Huyền cảm thấy rất ấn tượng với 7 chùm sáng trên kia, nó gần như bị thu hút ngay khi vừa bước vào đây thế nhưng cũng không hề có dị động gì.

Cả bọn tiến lên đàn sau đó một người trong số đó tụng một đoạn chú ngữ. Tòa tế đàn phát sáng bao phủ lấy nhóm người rồi hướng lòng đất mà đi xuống. Một lát sau, cả bọn xuất hiện tại một tòa điện phủ khổng lồ dưới lòng đất.

Lăng Dạ Huyền cảm thấy rất kinh ngạc với toà điện phủ này, nó trang nghiêm oai vệ, toàn bộ tường đều làm từ đá hoa cương quý hiếm, ngoài ra nhiều nơi còn khảm rất nhiều tinh thạch, ánh sáng từ đó tỏa ra dìu dịu khiến toàn bộ tòa điện phủ này dù ở sâu dưới lòng đất nhưng không hề có vẻ tăm tối.

Mặc dù muốn nhanh chóng khám phá toà điện phủ này nhưng hiện Lăng Dạ Huyền không có tâm tư quan sát tiếp nơi này nữa bởi vì nhóm người Bất Phương Thành đang từ từ bao vây lấy nó. Tay người nào cũng lăm lăm thanh kiếm, ánh mắt bất thiện, không còn là vẻ nhiệt tình giống như lúc nãy nữa.

Thế nhưng trái ngược với vẻ sợ hãi kinh ngạc mà bọn chúng tưởng tượng, Lăng Dạ Huyền lại vô cùng bình thản, tựa như đã đoán trước tất cả mọi chuyện sẽ như thế này. Vẻ mặt của mỹ thiếu niên dần dần lạnh xuống, hai mắt không ngừng tỏa ra hàn quang thấu sương quan sát từng người một ở đây.

" Cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay rồi sao"

Thanh âm từ tốn của Lăng Dạ Huyền cất lên, nó trong trẻo và dịu dàng làm sao nhưng lại khiến những tu sĩ bên kia tim hẫn xuống một nhịp, tất cả bọn chúng đều cảm thấy thiếu niên này không đơn giản.

Bên cạnh, Kim Sí Hắc Cực báo cũng gầm gừ cảnh giác không kém, nó từ sớm vẫn luôn bảo vệ Lăng Dạ Huyền chặt chẽ, cảm thấy đám người này không có gì tốt đẹp, bây giờ thì lòi mặt chuột ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment