Lăng Dạ Huyền chậm rãi mở mắt, xung quanh là một mảnh hư vô ảm đạm, tăm tối và mờ ảo, không có lấy bất cứ thứ gì cả, chỉ có hắc ám vĩnh hằng bao phủ. Rồi đột nhiên, một thứ ánh sáng từ đâu không rõ bừng lên, xua tan đi một góc đêm tối, tựa như một con đường bằng ánh sáng.
Sau đó từ trong ánh sáng ấy, từng đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực không ngừng nở rộ giữa không trung, những cánh hoa diễm lệ như máu bay đầy trời. Chúng không ngừng nở ra, từng chùm, từng chùm rồi kết nối lại với nhau thành một con đường hoa đỏ rực rỡ. Con đường ấy trải dài dưới chân Lăng Dạ Huyền, dẫn lối cho nó đến một địa phương xa xôi nào đó không rõ trong không gian.
Mỹ thiếu niên khó khăn đứng lên, lúc này nó mới nhận ra y phục trên người không phải là của mình mà là một bộ váy lụa trắng tinh khiết, họa tiết kì lạ mà Lăng Dạ Huyền cũng chưa từng thấy bao giờ. Thế nhưng điều khiến nó chú ý nhất là trên ngực nó bây giờ lại có một chùm hoa máu loang lổ, ngẩn người một chốc, nó hết hồn khi nhận ra đây không phải là thân thể của mình.
Khi Lăng Dạ Huyền đứng ở một nơi tro tàn của Điện Viên lâm, nơi đó xuất hiện một ảo cảnh và đã cho nó nhìn thấy hai bóng người. Bóng người thiếu nữ đó y hệt với thân thể nó hiện tại, điều này khiến cho đứa trẻ này vô cùng kinh hãi. Nó không biết đây là đâu, thân thể này là ai, vì sao nó lại tỉnh lại trong hình dáng này. Hàng vạn câu hỏi không ngừng tuông ra trong cái đầu nhỏ của mỹ thiếu niên.
Lúc này, Lăng Dạ Huyền đột nhiên cất bước, bước một bước lên cây cầu bằng hoa bỉ ngạn, đây là di chuyển của thân thể, không phải của Dạ Huyền, rõ ràng thân xác này tự chủ chuyển động và Lăng Dạ Huyền không thể điều khiển được nó. Theo thời gian trôi, cỗ thân xác này đi mãi đi mãi, vừa đi vừa lẩm bẩm một cái tên, tựa như là chấp niệm phải khắc cốt ghi tâm.
Lăng Dạ Huyền biết, nữ nhân này hẳn là đã chết, mặc dù không biết vì sao linh hồn nó lại nằm ở đây nhưng hiện tại nó tựa như bị trói buộc với thể xác này, đành đi theo đến hết con đường này để có thể tỏ tường chân tướng.
Khi một bước chân nữa giẫm xuống, đột nhiên từng khối cầu bằng ánh sáng bỗng xuất hiện, trong những khối cầu đó là một khung cảnh đột ngột hiện ra, hình ảnh một người thiếu nữ xinh đẹp đang cất bước cùng một người thanh niên anh tuấn.
Cả hai tựa như một đôi trai tài gái sắc kinh diễm động lòng người, thiếu nữ ấy xinh đẹp đến độ hoa cũng nhường, mây cũng tan, nam thanh niên thì anh tuấn cao ngạo có khí chất vương giả, tư thái quân lâm thiên hạ. Tất nhiên, Lăng Dạ Huyền nhận ra, hai người đó chính là cha và mẹ của nó, Lăng Thục Minh và Dạ Minh Hằng.
Đến lúc này, Lăng Dạ Huyền bỗng nhiên ngộ ra một điều gì đó, trên trán nó sáng lên một vệt ấn luân hồi, rồi mọi thứ trước mắt đột nhiên lại tối sầm đi. Khi hai mắt Lăng Dạ Huyền mở ra một lần nữa, cảnh vật xung quanh dần rõ ràng hơn, không còn cái sự u tối và hắc ám thăm thẳm nữa, mọi thứ tựa như chỉ là một giấc mơ. Dù không nhớ rõ mọi thứ thế nhưng Dạ Huyền vẫn nhận ra có lẽ người con gái kia và nó có mối quan hệ nhân quả trong luân hồi.
Lăng Dạ Huyền muốn ngồi dậy, thế nhưng toàn thân thể trở nên đau nhứt khiến nó khẽ rên lên một tiếng. Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên khiến nó giật thót:
" Ngươi bị thương rất nặng, không cần cố gắng ngồi dậy".
Khi nhìn thấy người trước mặt, tim Lăng Dạ Huyền khẽ run lên một cái. Y là một thiếu niên anh tuấn, khoảng tầm 13-14 tuổi, dáng người cao ráo, mái tóc đen dài phóng đãng, làn da trắng sáng cùng đôi mắt chim ưng sắc bén khiến cho Lăng Dạ Huyền cũng phải than thở hắn là cái nam tử đẹp nhất mà nó từng gặp.
Dù y chỉ vận một thân y phục xám cũ nát nhưng cũng không thể làm suy giảm đi khí chất xuất chúng của mình. Nhất mà đôi mắt chim ưng kia, con ngươi của nó tựa như diễn sinh vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt tinh hà xoay chuyển. Ai nhìn sâu vào cũng bị hớp hồn trước đôi mắt đó, người này...hẳn là một chí tôn trẻ.
Đây là danh xưng dành cho các thiên tài tuyệt thế trăm vạn năm có một, có thể chất đặc biệt do thiên địa chúc phúc, thành tựu tương lai đều sẽ gây chấn động sơn hà, vang dội cổ kim, trải qua máu cùng loạn để đánh lên một truyền kì bất hủ.
Thiếu niên trước mặt có khí chất như thế, theo đánh giá của Lăng Dạ Huyền, người này rất mạnh, dù cũng chỉ mới khai môn cảnh, thế nhưng vẫn tạo cho Lăng Dạ Huyền áp bức nặng nề. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Lăng Dạ Huyền phải run sợ trước một tu sĩ cùng cấp.
Sau khi ngẩn ngơ một hồi, Lăng Dạ Huyền mới nhận ra mình đã thất lễ, thế nhưng khi để ý lại thì nó không khỏi hốt hoảng, toàn thân thể gần như không có một mảnh vải, nằm trơ trọi trên một chiếc giường đá. Mỹ thiếu niên kinh hoàng hét thất thanh một tiếng, bất chấp thương thế nhảy bật dậy, hằm hằm nhìn về phía thiếu niên kia.
"Ngươi...ngươi...ngươi dám lột đồ của ta" Gương mặt Lăng Dạ Huyền đỏ ửng, vơ vội tấm chăn trên giường quấn qua người.
"Nếu không lột đồ ra làm sao bôi thuốc"? Trái với vẻ mặt tức giận đến bốc hỏa của Lăng Dạ Huyền, thiếu niên kia lại vô cùng bình thản, mặt không đổi sắc buông một câu khiến cho đối phương á khẩu.
Người này không khỏi cũng tự nhiên quá đi chứ. Lăng Dạ Huyền rất tức giận muốn đánh cho y một trận, thế nhưng thương thế quá nghiêm trọng vừa vận công một cái đã bị phản chấn cho hộc máu, vô lực ngã xuống.
Thấy thế, thiếu niên kia chớp mắt đã nhào đỡ lấy Dạ Huyền vào vòng tay, điều này khiến nó không khỏi khiếp sợ, tốc độ này cũng phải ngang với nó khi dùng tới thân pháp đấy.
Sau khi đặt Lăng Dạ Huyền xuống, hắn từ tốn bảo: " Ngươi bị thương rất nặng, cần tịnh dưỡng vài ngày, nếu không sẽ để lại đạo thương, ảnh hưởng đến kết quả tu luyện trong tương lai."
Vì vết thương quá nặng, mỹ thiếu niên cao ngạo đành chịu để yên cho hắn chăm sóc, dù sao nếu là người xấu thì cũng không cần chờ nó tỉnh lại phải không. Lúc này, nó mới biết người kia tên Tiêu Thiên, là một tu sĩ tán tu, có xuất thân từ một ngôi làng cổ. Sau khi thâm nhập vào nơi này từ một địa phương khác thì gặp nhóm Lăng Dạ Huyền đang bị vây giết trong trận.
Bởi vì đám người kia chỉ tập trung vào trận nên y mới may mắn một chiêu giết chết nam tử cầm mắt trận và đánh đuổi đám còn lại. Nếu không với thực lực của y thì cũng chỉ có thể lưỡng bại cầu thương, dù sao đám người kia có đến 3 người là nguyên thần cảnh, 2 trong số đó còn là chuẩn thiên anh cảnh.