Lăng Dạ Huyền xác định phương hướng rồi tụng chú ngữ, ánh sáng từ những khối cầu bao bọc lấy hai người rồi xé nứt không gian mà đi.
Tại một địa phương khác cách xa trung tâm Điện Viên lâm, một đường hầm bảy màu xé nứt không gian xuất hiện, theo đó là hai bóng người xinh đẹp xuất hiện. Một mỹ thiếu niên toàn thân áo lụa trắng, gương mặt thanh tú và hồng hào. Một thiếu niên gương mặt cương nghị, vận một thân đạo bào cũ kĩ màu xám giản dị nhưng không giấu nổi vẻ đẹp rung động lòng người.
Cả hai đứng cùng một chỗ tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ, mặc dù Lăng Dạ Huyền là nam nhưng lại xinh đẹp hơn phần nhiều nữ nhân trên đại lục này nữa. Thế nhưng hai con người ấy bây giờ lại đang trưng ra một bộ mặt lạnh như băng hàn. Sát khí ồ ạt tuông ra khiến cho muôn thú xung quanh cũng phải run rẩy.
Cũng không lạ gì, vì trước mặt họ chính là nhóm người Bất Phương Thành. Hiển nhiên, cả hai đã lần theo dấu vết khí tức còn sót lại và tìm đến đây.
Ngay cả nhóm Bất Phương Thành cũng kinh sợ, một người tưởng chừng đã trọng thương đến chết lại còn sống khỏe mạnh cùng với một thiếu niên ma vương đầy đáng sợ một tay đánh tan tác bọn chúng. Không toát mồ hôi mới lạ.
Lăng Dạ Huyền nở một nụ cười lạnh lẽo: "Các ngươi chuẩn bị tinh thần rồi chứ?"
Dứt lời, nó ngay lập tức nhảy lên, tựa như một con chim ưng tung cánh, năng lượng tụ lại trong cánh tay bùng lên ánh sáng. Một đấm này, nó dùng toàn lực, không chỉ lấy sức mạnh của ngũ môn kết hợp, mà còn thêm vào thần thông phát ra từ khúc xương khiến nắm đấm nó phủ lên một tầng phù văn. Uy lực tăng phúc lên gấp ba lần, quyền đầu hạ xuống, thân thể nổ tung.
Đúng vậy, là một thân thể bị đánh cho nổ tung tại chỗ, điều này cũng khiến cho Lăng Dạ Huyền phải hết hồn, chưa bao giờ nó thấy sức nặng của nắm đấm mình lớn như thế, hơn nữa cũng rút đến gần phân nửa chân khí trong cơ thể.
Dư chấn của quyền lực khiến cho mặt đất nổ tung thành một cái hố, âm ba vang dội chấn động núi rừng. Chỉ nháy mặt một thiên tài tụ đan cảnh chết đến không còn miếng thịt, điều đó khiến những tên còn lại sợ mất mật, vội vàng tháo chạy.
Thế nhưng nào dễ như vậy, Tiêu Thiên hướng đến một tên áp chế giả. Y vung tay đánh xuống một chưởng, năng lượng hình bàn tay đỏ rực chấn cho tên đó văng xa mấy chục trượng, thân thể nát bấy thần hình đều diệt.
Còn Bất Phương Thành, sau khi đánh hạ thiên tài tụ đan kia thì Lăng Dạ Huyền dồn dập tấn công hắn. Phong vân kiếm pháp kết hợp hóa hư thân pháp khiến cho nó tựa như vô ảnh vô tung, đánh cho tên kia không kịp trở tay.
Quả thật Bất Phương Thành khá mạnh, có chiến lực ngang một nguyên thần đỉnh phong thế nhưng cũng không ăn thua gì, chiến lực của Lăng Dạ Huyền tăng phúc gấp bội, sớm đã đánh ngang với hắn.
Hai người lượt qua lượt lại, đánh đến thôn thiên địa ám, thế nhưng tăng phúc cũng có hạn hơn nữa tiêu hao quá lớn. Thời gian cho Lăng Dạ Huyền càng lúc càng eo hẹp hơn, nếu không thể giết hắn ngay lập tức thì nó sẽ kiệt sức và tạo cơ hội cho tên kia phản công.
Nghĩ vậy, Dạ Huyền quyết đón lấy ra một quả cầu nhỏ có khắc chữ sát cùng quả cầu thất sắc to hơn. Nó phát động trận pháp, khiến cho quả cầu chữ sát như một viên đạn bắn nhanh về phía Bất Phương Thành.
Kẻ này cũng không khoanh tay đứng nhìn, mũi giáo lạnh lẽo phát ra ánh sáng rực rỡ của phù văn đâm đến.
KENG
RẮC
Cây giáo gãy nát thành mảnh vụt trước sự va chạm với quả cầu "sát". Chỉ trong chốc lát, quả cầu đâm xuyên qua chiến giáp ánh bạc, xuyên thủng tim của hắn khiến kẻ này chết ngay lập tức. Cho dù là giáo hay giáp cũng chỉ như giấy vụn trước ấn ký của một vị đế giả. Kể từ khi Lăng Dạ Huyền tung ra tòa trận này thì Bất Phương Thanh cũng xem như hết đường sống.
Còn lại hai tụ đan cảnh tháo chạy kịp thời, thế nhưng Lăng Dạ Huyền không định bỏ qua, nó chọn một hướng rồi phi như bay. Tiêu thiên thấy thế cũng đuổi theo hướng còn lại, chỉ trong chốc lát lại đồng thời vang lên hai tiếng nổ.
Toàn bộ địch thủ đều bị tiêu diệt, chỉ với hai tiểu tu sĩ khai môn cảnh đỉnh phong, lại có thể một đường quét ngang tất cả kẻ thù, cho dù đối phương hơn hẳn nhưng một hai đại cảnh giới cũng vô lực phản kháng.
Đến khi gặp mặt nhau lần nữa, trên tay hai người là những chiến lợi phẩm từ cuộc đuổi giết. Hầu hết món nào cũng đều có giá trị, dù sao đám kia cũng là thiên tài của một môn phái khá lớn. Kể cũng lạ, đường đường là tiểu thiếu gia của một đại gia tộc lớn mạnh nhất nhì đại lục lại lấy trò cướp bóc kẻ thù làm thú vui, thấy bảo vật là con mắt sáng ngời.
Lăng Dạ Huyền và Tiên Thiên đã truyền tống đến rìa của Điện Viên lâm, chỉ cần chạy thêm mấy chục dặm nữa là có thể đến thánh địa, con đường cũng không còn quá xa nữa.
Khi thời hạn vượt qua Điện Viên còn hai ngày, đột nhiên một cơn địa chấn kinh hoàng bùng phát, mắt đất nức toát, linh khí sôi trào, cả một vùng đất tựa như bị sụp lún xuống. Từ bên trong rãnh sâu, người ta nghe được một tiếng rống vang trời, thanh âm chấn động núi rừng, tiếng gầm tạo nên âm ba vang dội, phá tan chân mây.
Khí tức nguy hiểm trùng điệp áp xuống khiến vô số muôn thú tê dại lòng người. Những tiểu tu sĩ cũng bị áp chế ngã quỵ, ngay cả người như Lăng Dạ Huyền cũng lòng dạ tê dại, bước đi lảo đảo không vững trước tiếng gầm rú kia.
Duy chỉ có Tiêu Thiên là vẫn bình tĩnh, y không hề hấn gì trước những chấn động kia, đôi mắt chim ưng hướng về nơi sâu trong rãnh. " Hắn sắp xuất thế rồi, có lẽ là trăm năm, vạn năm nữa thôi". Đây là lần đầu tiên Lăng Dạ Huyền thấy y có vẻ trầm trọng như thế.