Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 19 - Thần Dược

Lăng Dạ Huyền không biết "hắn" trong lời Tiêu Thiên kia là ai, nhưng hẳn là có liên quan đến rung chấn kinh khủng từ nãy đến giờ. Cả tiếng gầm kia nữa, tựa như một con dã thú đang muốn thức tỉnh, sức mạnh kinh hoàng này khiến nó không khỏi liên tưởng đến một số " tượng đá" đã lâu không động đậy trong gia tộc.

Đó đều là những tồn tại đứng đầu trên đại lục lúc bấy giờ, mỗi bước chân đều có thể rung chuyển núi non, chấn động đại địa.

Điện Viên lâm không hổ là một tuyệt địa xông vào phải chết đúng như trong lời đồn, chưa kể đến những lực lượng pháp tắc kì lạ chỉ có đại năng mới dám xông vào, riêng vô số thú vương, tồn tại thần bí đã đủ khiến cho tu sĩ ở đây chết trăm ngàn lần rồi.

Thế nhưng, đi kèm với nguy hiểm thì cũng sẽ có nhiều cơ duyên. Đầu tiên phải kể đến một số đại năng giả tuổi già vì muốn kéo dài tuổi thọ đã mạo hiểm xông vào cấm địa rồi quy tiên tại đây. Những truyền thừa hoặc bảo vật của họ đáng giá để vô số tu sĩ dưới cấp bậc đại năng phải đổ máu tìm kiếm.

Sau đó lại kể đến, vô số bảo dược trân quý gần như chỉ có thể tìm thấy ở Điện Viên lâm, từng có đồn đại rằng nơi đây còn có một cây thần dược vô cùng trân quý, có tác dụng cải lão hoàn đồng, khởi tử hoàn sinh khiến vô sô đại lão cạn kiệt thọ nguyên bất chấp mọi hiểm nguy cũng phải xông vào tìm kiếm.

Lăng Dạ Huyền không quan tâm đến những đồn đại kia cho lắm, thu hoạch đến hiện tại của nó đủ để làm chấn động thế gian rồi. Bây giờ mỹ thiếu niên chỉ có một mục tiêu đó là tiến về thánh địa, nơi đại hội tu sĩ chính thức diễn ra.

Thế nhưng đúng lúc này, một bóng đen từ dưới vực sâu vọt lên, tốc độ cực kì nhanh đến nổi Lăng Dạ Huyền cũng không thể nhìn thấy rõ hình dáng. Thế nhưng từ khi sinh linh kia xuất hiện, dược hương bay ngào ngạt, thơm lừng cả một vùng trời.

Khỏi nói cũng biết kia hẳn là một siêu cấp đại dược, Tiêu Thiên từng nói đại dược cũng có cấp bậc, một khi sinh ra linh trí sẽ có khả năng phi thiên độn địa, rất khó để bắt được chúng. Dù không rõ có phải là thần dược trong truyền thuyết kia không nhưng thứ này hẳn cũng rất bất phàm, đã gặp thì không thể bỏ qua.

Dù sao Lăng Dạ Huyền còn muốn chữa trị cho Tiểu Hắc và con Hỏa Diễm điểu kia, cả hai ngay lập tức lao lên đuổi theo. Nhưng nói thì dễ, đại dược kia quả nhiên rất khôn khéo, nó có thể thuấn di rất nhanh. Dù là Lăng Dạ Huyền đã dùng đến hóa hư thân pháp, rút lấy phân nửa chân lực thân thể để đi xuyên vào không gian nhưng cũng không bắt được.

Hai người họ tuy không bắt được nhưng đại dược kia cũng không thể cắt đuôi nổi hai tiểu quái vật, cuộc rượt đuổi cứ thế diễn ra một ngày đêm. Đến rạng sáng, cũng là ngày cuối cùng của khảo nghiệm thứ nhất, một tiếng gầm lớn lại vang lên, chấn cho mặt đất nứt toát ra, sóng âm khiến cả một vùng đại địa nổ tung.

Vô tình tiếng gầm đó đều khiến cho cả ba bị ảnh hưởng, đại dược kia cũng rung rinh vài cái. Ngay lúc này, Lăng Dạ Huyền tung cổ trận của Lăng đế ra, muốn vận chuyển toàn lực để phong tỏa không gian nơi đây.

Nhưng đại dược kia cũng không hề tầm thường, nó nhấp nháy phát sáng như đang suy nghĩ sau đó một phát lao thẳng về phía Lăng Dạ Huyền. Bùm một tiếng nổ vang, một cành lá của đại dược gãy ra và rơi xuống còn bản thân nó thì thoát ra khỏi trận pháp. Đùa sao, cả cổ trận của đế giả cũng không thể giữ lại nó á.

Dù muốn đuổi theo tiếp nhưng do nó phát động toàn bộ đại trận để phong tỏa không gian, với thực lực của một tiểu tu sĩ khai môn của mình Lăng Dạ Huyền bị hút suýt chết tại chỗ. Chưa kể đến nó bị gốc cây kia tập kích nên đã bị thương, bây giờ vô lực ngã xuống trong vòng tay của Tiêu Thiên.

Lăng Dạ Huyền không đành lòng chút nào nhưng nó cũng phải chấp nhận bỏ cuộc, thời gian không còn nhiều để la cà hơn nữa. Dù sao cũng đã lấy được một cành lá, nó nên biết đủ nếu không ông trời sẽ phẫn uất lắm mà giáng thiên phạt mất. Người gì mà may mắn thế không biết.

Sau khi nuốt một viên đan dược, Lăng Dạ Huyền tiếp tục mở pháp trận để truyền tống đi, chỉ sau hai lần, nó cùng Tiêu Thiên đã đến được trung tâm của dãy sơn mạch Nam Lĩnh.

Nơi đây, núi cao trùng điệp, cổ mộc từng cây đều phát ra những luồng ánh sáng dìu dịu, linh khí nồng đậm có thể nhìn thấy bằng mắt thường trông như những làn sương mù bồng bềnh trôi nổi.

Được biết, đây chính là nơi từng khai quật ra mỏ linh quáng khổng lồ kia. Sau khi để vuột mất nó, tứ đại thế lực đã chọn lấy nơi này làm thánh địa chung, không ngừng đem thiên tài địa bảo của tông môn tới đây để gia tăng tiềm năng phát triển.

Trước mặt Lăng Dạ Huyền và Tiêu Thiên là một dãy cung điện với nhiều kiến trúc đồ sộ, được chia thành 4 khu vực tương ứng với tứ đại tông môn. Chính giữa là một tòa tháp cao 16 tầng, quang huy vạn trượng - là biểu tượng cho thánh địa. Uy nghiêm mà nó tỏa ra khiến nhiều tu giả sinh lòng kính ngưỡng, không ngừng bái lạy.

Bình Luận (0)
Comment