Không chỉ một mình nó, một số thú vương khác cũng đã hành động, chúng nhanh chóng lao về phía nam tử nhân loại để có thể vồ lấy con mồi. Biến cục thay đổi quá nhanh, chỉ trong chốc lát gần trăm con man thú dữ tợn đều lao về phía nam tử kia. Toàn thân chúng không ngừng bùng phát quang hoa, muốn dùng thế công lôi đình để giải quyết con mồi.
Con thú vương từng mở miệng thầm thì là kẻ động thủ đầu tiên, nó là một con báo đen to lớn, toàn thân tựa như một ngọn núi nhỏ, lao đi như tên bắn. Chủng tộc nó vốn đã rất nhanh, lại xuất phát trước nên nó cũng là kẻ đến đầu tiên. Ngay khi móng vuốt sắp hạ xuống, báo ta mừng thầm nghĩ rằng mình sẽ đắc thủ. Thế nhưng tưởng tượng thì cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, "phanh" một tiếng, bàn chân trước vươn ra bị cắt làm đôi trước khi nó kịp chạm vào người kia.
Ngay cả một thú vương như báo đen còn chưa kịp hình dung chuyện gì thì chân nó đã bị chém đứt lìa, mọi chuyện chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt điều này khiến nó không thể tin nổi. Không phải cái nhân loại kia đang trọng thương sắp chết sao, sao lại có thể phát ra một kích quỷ thần kinh hãi như vậy.
Thế nhưng chưa hết, nháy mắt tiếp theo báo đen nhìn thấy một hình ảnh khác, hình ảnh một nam tử tóc trắng như tuyết, khí huyết sinh mệnh thập phần yếu ớt nhưng gương mặt y không hề thay đổi, vẫn trẻ trung như vậy, con ngươi đỏ rực lăng lệ ác liệt, sát ý tràn ngập. Nam tử đưa một tay lên chụp xuống đầu nó rồi bóp mạnh. "Bùm" một tiếng, đầu lâu của con báo đen nổ tung, não cùng máu tươi văng tung tóe. Ngay sau đó thân thể nó lung lay vài cái rồi đổ xuống.
Điều này khiến những con thú vương đang xông tới kinh hồn bạt vía phải thắng gấp, có con còn cắm thẳng mặt xuống đất. Chúng hoảng sợ muốn xoay người bỏ chạy thế nhưng đã muộn, trong phạm vi trăm trượng xung quanh, một cơn bão năng lượng màu đỏ đen bỗng hiện ra, phàm là thú vương nào đã lọt vào phạm vi này rồi thì đều bị cơn lốc xoáy xoắn nát ngay lập tức.
Sau đó cơn bão mau chóng được hấp thu bởi một vầng huyết nguyệt trên đỉnh đầu nam tử kia và mang theo vô tận năng lượng cùng sinh mệnh của các thú vương vào trong cơ thể. Sau đó, y phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, toàn thân tiếp tục thay đổi, thân thể bùng lên sinh cơ dồi dào, mái tóc đen bóng trở lại, từng tiếng răng rắc vang lên, cơ bắp rung chuyển, sinh mệnh chi lực vốn như ngọn đèn cạn dầu nay bùng lên hừng hực như lửa thiên. Y hấp thu đạo hạnh của những thú vương để chữa cho đạo thương của mình, dù vẫn còn tì vết nhưng nó vẫn giúp ổn định đến bảy phần thương thế đạo hạnh.
Xung quanh nam tử nhanh chóng trào dâng khí cơ mạnh mẽ, cả phiến phế tích đều rung chuyển không ngừng. Chỉ trong một khoảnh khắc y đã hấp thu hơn chục con thú vương, sát ý lẫm liệt tê dại lòng dạ những sinh linh còn lại, bọn chúng nhanh chóng cong đuôi tháo chạy, không một con nào dám ở lại nơi đây thêm nữa. Nam tử sau khi hồi phục cũng không vội đuổi giết chúng, y lấy một tấm khăn lớn từ đống phế tích quấn lên thân hình trần như nhộng của mình rồi biến mất tại chỗ.
Điện Viên lâm trải rộng mấy trăm dặm, có vô số cổ thú tồn tại, thậm chí có hơn trăm con thú vương cùng sinh sống nơi đây, nam tử một đường tiến lên, quét ngang từng dãy núi, diệt sát đi vô số thú vương, bất kì con nào từng nổi sát ý với y đều không thoát khỏi trường hạo kiếp, bị y tìm đến tận động phủ, không nhiều lời vung xuống một chưởng, động phủ sụp thành một bãi phế tích ngay lập tức, bản thân thú vương ăn được thì bị y bắt ra, không được thì hóa thành tro và bị hấp thu đạo hạnh ngay.
Chỉ trong một buổi, cả Điện Viên lâm hiu quạnh đi trông thấy, từng dãy núi có thú vương cư ngụ đều sụp đổ, hơn trăm con có mặt chỉ may mắn sống sót được chưa đến 20. Ngày hôm ấy, nhiều người nghe thấy trong cấm địa vốn khủng bố lại phát ra vô số tiếng gầm thê lương vang vọng. Thậm chí, hàng trăm con mãnh thú, hung cầm tháo chạy ra khỏi Điện Viên lâm, hình thành những đợt thú triều phá hoại khắp nơi, khiến cho vô số đại giáo quanh đó phải ra quân trấn áp, thiệt hại nhiều vô kể.
Phải ba ngày đêm sau, bạo động quanh điện viên lâm cùng những vùng lân cận mới hoàn toàn yên tĩnh, ai nấy cũng vô cùng hoảng sợ, không hiểu vì sao những con thú vương kia phát điên cái gì nữa, lại hình thành nên những đợt thú triều khủng bố như vậy.
Tuyệt không ai có thể ngờ nguyên nhân lại đến từ một cái nam tử vừa thức tỉnh kia, y không hề quan tâm đến những vấn đề bên ngoài mà đơn giản ngồi thưởng thức chiến lợi phẩm ngày hôm nay, không màng đến bất cứ thế sự gì đã diễn ra. Sau khi đã ăn gần hết 10 con cổ thú, y vỗ bụng đứng lên, mắt ngước lên bầu trời đêm đầy sao, gương mặt y chợt thoáng hiện lên một vẻ đượm buồn khó tả.
Xa xôi, một thiếu niên toàn thân áo trắng cũng đang ngước nhìn bầu trời sao, dường như nó có cảm ứng khó hiểu nào đó. Nhưng cảm giác đó cũng rất nhanh qua đi, đứa trẻ này đang trong thời khắc mấu chốt. Nó đang tiến hành trùng tu cảnh giới của mình nên không thể mất tập trung. Cả một toà sơn cốc được bao phủ trong sương mờ lung linh huyền ảo.
Chỉ còn một năm nữa là đại hội tu giả diễn ra, đây một lễ hội lớn dành cho tu sĩ được tổ chức mười năm một lần, một sự kiện lớn như thế Lăng Dạ Huyền bắt buộc phải tham gia, để kiếm chứng thực lực bản thân và tranh tài cùng người khác. Vậy nên Lăng Dạ Huyền phải nỗ lực tu luyện, không ngừng thúc đẩy tiềm năng của bản thân.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã đến lúc đại hội tu giả diễn ra. Đây là sự kiện thu hút đông đảo tu sĩ trên đại lục này tham gia, do những đại giáo và gia tộc lớn nhất đại lục cùng nhau tổ chức, mục đích để tạo nên một chỉnh thế thống nhất cho thế giới tu sĩ hiện nay, đồng thời cũng là để các đại giáo phô trương thế lực, lôi kéo các tán tu lợi hại về phe mình.
Dưới sự bồi dưỡng của họ, quán quân của đại hội và mười vị trí đầu bảng sớm muộn đều sẽ trở thành những cường giả danh tiếng vang dội cổ kim, trưởng thành đều có thể bễ nghễ tứ phương, xưng hùng xưng bá cai quản thiên hạ.