Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1142

Vệ sư gật gật đầu:

- Phía dưới Hóa Thanh trì thực ra là một ngọn núi lửa cực lớn, hội tụ linh khí thiên địa, lại trải qua núi lửa rèn luyện. Cho nên tự nhiên phẩm chất của linh khí sẽ khác biệt! Sau khi hấp thu, không chỉ có thể khiến cho linh hồn trở nên chắc chắn, mà càng quan trọng hơn là còn có thể khiến cho linh hồn tràn ngập thuộc tính dương hỏa, không e ngại lực lượng âm u!

- Ừm!

Diệp Vấn Thiên khẽ cười một tiếng:

- Ngươi nhìn linh khí sôi trào này lợi hại thế nào a, giống như là nấu nước sôi vậy, thiên chuy bách luyện mới đến chân kim, không trải qua ma luyện như thế, làm sao có thể khiến cho phẩm chất của nó tiến thêm một bước... Hả? Cái này, cái này... Làm sao lại có tình huống này chứ?

Ngay khi hắn đang cảm khái Hóa Thanh trì mạnh mẽ thì lại đột nhiên sửng sốt một cái, thanh âm phát run.

Nghe thấy thanh âm khác thường như vậy, Vệ sư cũng vội vàng nhìn lại, không kìm lòng được có chút ngây người.

Chỉ thấy ao nước mới vừa rồi còn đang sôi trào, giờ phút này lại giống như là bị người ta rót vào một thìa nước lạnh lớn, đã khôi phục bình tĩnh, không còn có chút rung động nào nữa.

- Không phải là... Sôi trào lâu, muốn yên tĩnh một chút đó chứ?

Nuốt một ngụm nước bọt, Vệ sư không nhịn được nói.

Sống hơn một trăm năm, số lần Hóa Thanh trì mở ra hắn cũng đã trải qua không ít. Thậm chí lúc trước đã từng tu luyện qua ở trong này... Dựa theo tình huống trước kia, ao nước chịu linh khí xung kích và địa hỏa xung kích, có lẽ phải luôn sôi trào, làm sao... Đột nhiên trở nên giống như nước giếng vậy chứ?

- Không có khả năng!

Vẻ mặt Diệp Vấn Thiên vẻ mặt trắng bệch:

- Chung quanh ao nước có trận pháp do Tiên Tổ bố trí, một khi khôi phục bình ổn đã nói rõ linh khí không đủ, dưới tình huống phản tác dụng, trận pháp sẽ tùy thời sụp đổ...

Ầm ầm!

Lời còn chưa dứt thì nơi đó đã lắc lư một hồi, hai người lập tức nhìn thấy trên Hóa Thanh trì xuất hiện một cái khe nứt to lớn, ao nước điên cuồng trào ra ngoài.

- Thật sự sập...

Vệ sư cũng cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Đây chính là trấn quốc chí bảo của Huyễn Vũ đế quốc, một khi sụp đổ, cường giả cao tầng sẽ giảm mạnh, chỉ sợ lòng người toàn bộ đế quốc sẽ bàng hoàng!

Tại sao lại như vậy cơ chứ?

Chẳng qua chỉ là mở ra bình thường... Người tu luyện tu luyện ở bên trong Trì Nhãn mà thôi, làm sao linh khí lại giảm mạnh, tạo thành tình huống trận pháp không ổn định, trực tiếp sụp đổ cơ chứ?

- Ta đi gọi đám người Lục công chúa đi ra, một khi ao nước chảy khô... Không áp chế nổi núi lửa phía dưới thì ẽ xong đời! Vệ sư, ngươi tranh thủ thời gian mời đám người Ngô hội trưởng Trận Pháp sư công hội tới đây, qua giúp đỡ tu bổ trận pháp!

Nhìn thấy ao nước tuôn ra như vỡ đê, Diệp Vấn Thiên bệ hạ vội vàng hô.

Hóa Thanh trì này do trận pháp cực lớn khống chế, cùng Thanh Tắc sơn, Long Lân hà và địa mạch chung quanh tạo thành một cân bằng đối lập. Hiện tại nó lại không chịu nổi vỡ tan, địa mạch phía dưới nhúc nhích, rất dễ tạo thành tình huống núi lửa bộc phát.

Một khi nổ tung, đừng nói là hắn, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đều sẽ hôi phi yên diệt.

Núi lửa cực nóng, chỉ cần không biết phi hành, nếu muốn chạy trốn sẽ không trốn thoát được. Một khi bị thôn phệ vào trong đó, ngay cả Bán Thánh cũng không sống nổi!

Thiên uy vô địch, trước mặt thiên nhiên chân chính, chỉ có trở thành Thánh giả chân chính thì còn có thể kéo dài hơi tàn. Những người khác, đều không tính là gì.

Núi lửa nổ tung, hắn gặp phải nguy hiểm cũng không có gì. Thế nhưng nếu đám người Lục công chúa xảy ra chuyện... Chuyện hắn có thể gặp sẽ là toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc sẽ bởi vậy mà diệt vong!

Vốn hắn cho rằng để công chúa tới tu luyện còn có thể thừa cơ lấy lòng, để địa vị của Huyễn Vũ đế quốc tăng lên một chút. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hóa Thanh trì rất vững chắc lại đột nhiên nổ!

Chuyện này là sao chứ!

Hóa Thanh trì đang yên đang lành, sao nói nổ là nổ đây?

Nếu như có người nói cho hắn biết, bởi vì Trương sư đến cho nên thứ đồ chơi này mới nổ thì nhất định hắn sẽ tức giận tới mức run người.

- Được! Ta sẽ đi mời người!

Vệ sư cũng biết chuyện này nghiêm trọng, hắn thét dài một tiếng, một đầu man thú phi hành lập tức bay tới. Hắn nhảy lên lưng thú, trực tiếp phóng đi về hướng Đế đô.

Nhất định phải lập tức làm cho trận pháp khôi phục, khống chế lại cục diện. Nếu không, địa mạch trùng kích vào, núi lửa sẽ bộc phát, chỉ sợ phương viên mấy trăm cây số chung quanh sẽ bị san thành bình địa, vô số sinh mệnh sẽ gặp phải tử vong!

- Ừm!

Thấy hắn đã rời khỏi, Diệp Vấn Thiên bệ hạ không dám do dự, vội vàng vọt tới vị trí Trì Nhãn của đám người Lục công chúa.

...

Lúc này Phi nhi công chúa đã từ trong tu luyện tỉnh táo lại, đang cùng với Lạc Thất Thất, đồng loạt nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt, bốn mắt nhìn nhau.

Động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ Hóa Thanh trì cũng không khác gì sắp nổ tung mà Trương sư này vẫn còn đang nhắm mắt tu luyện... Sao hắn lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ?

Tu luyện thực sự thì cũng thôi đi... Thanh Thần hương lơ lửng trước mặt vẫn dài như trước kia, nói cách khác... Đã trải qua qua bốn canh giờ, ngay cả một chút linh khí mà tên này cũng không có hấp thu!

Không có hấp thu linh khí thì tu luyện cái gì chứ?

- Trương lão sư...

Bây giờ không nhìn nổi nữa, Lạc Thất Thất không nhịn được hô một tiếng.

Phía đối diện không có động tĩnh chút nào.

- Hóa Thanh trì đột nhiên xảy ra chuyện, ta cũng không đuổi kịp ngươi, coi như ngươi thắng...

Phi nhi công chúa khẽ nói.

Đối phương đã tiêu hao được năm nén hương mà nàng bốn canh giờ không dám ngừng một chút nào. Thế nhưng cũng chỉ dùng không đến một nén, vẫn còn kém một mảng lớn, nhất định đã thua đánh cược.

Ta đã thua rồi thì ngươi đừng có giả bộ, tranh thủ thời gian đi đi!

Nói xong, mắt đối phương vẫn nhắm như cũ, không có động tĩnh gì cả.

- Hắn làm sao vậy?

Cho dù có ngốc hơn nữa thì hai người cũng nhìn ra được có điểm không bình thường.

- Ta đi xem một chút!

Sốt ruột, Lạc Thất Thất vừa tung người, nhảy vào Trì Nhãn của Trương Huyền, lại kéo một cái, phát hiện ra không có động tĩnh gì. Nàng không nhịn được sờ về phía cái mũi, vừa sờ qua, nàng lập tức giật nảy mình.

Chỉ thấy toàn thân người thanh niên này cứng ngắc, hô hấp đã đứt.

- Hắn... Hắn... Chết rồi!

Bờ môi phát run, vẻ mặt Lạc Thất Thất trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment