Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1150

- ...

Trước mắt Ngô hội trưởng tối sầm lại.

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì chứ!

Hắn mới vừa cảm thấy Hóa Thanh trì có thể bao dung linh khí, mọi người rót chân khí vào là có thể duy trì được một đoạn thời gian. Kết quả, chân khí bị thôn phệ, mới vừa nói xong chỉ cần Địa Tâm hỏa không đến thì cũng không tính là thất bại, ai ngờ Địa hỏa đã dâng lên...

Trời ơi, ngươi không đùa chết ta ngươi không bỏ qua hay sao?

Ầm ầm!

Trong lúc buồn bực, địa hỏa tuôn tới ao nước, Hóa Thanh trì lần nữa xao động không dứt, một trưởng lão rốt cuộc không khống chế nổi mà phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau.

Trận kỳ trước mặt hắn răng rắc một tiếng rồi bị cắt thành hai đoạn.

- Hết rồi...

Khuôn mặt tái đi, Ngô hội trưởng không nhịn được lui về phía sau hai bước.

Không có linh khí duy trì, trận pháp vốn không khống chế nổi, hiện tại lại có Địa Tâm hỏa vọt lên, có thể nói... Chuyện muốn ngăn cản núi lửa phun trào đã không có hy vọng gì nữa.

- Nhanh rời khỏi đây...

Khoát tay áo, Ngô hội trưởng thất hồn lạc phách.

Không ngăn chặn được núi lửa, như vậy chẳng khác nào toàn bộ Huyễn Vũ đế đô sẽ rơi vào tai nạn, vô số sinh mệnh sẽ bởi vì chuyện này mà chết đi.

- Thật sự không có biện pháp nào hay sao?

Diệp Vấn Thiên cắn chặt răng.

- Không có, trừ phi...

Nghĩ tới điều gì đó, Ngô hội trưởng lập tức lắc đầu:

- Chỉ là chuyện này không thể nào làm được!

- Trừ phi cái gì?

Diệp Vấn Thiên và Vệ sư đồng thời nhìn qua.

- Ài, không có cách nào làm được.

Vẻ mặt Ngô hội trưởng rất mất tinh thần.

- Nói ta nghe một chút, có lẽ mọi người có thể cùng nhau nghĩ biện pháp!

Vẻ mặt Diệp Vấn Thiên rất là sốt ruột.

Địa Tâm hỏa xông lên, mọi người đoán ngay cả ba phút cũng không kiên trì nổi. Nếu như có thể có phương pháp, cho dù là liều mạng liều một lần thì cũng không thể trơ mắt nhìn ức vạn sinh linh tử vong ở trước mắt bọn họ được.

- Thanh Tắc sơn, Long Lân hà và địa mạch, trước đó mượn trận pháp duy trì sự cân bằng mới có thể duy trì sự ổn định nhiều năm như vậy, nhưng... Dù sao trận pháp cũng là do sức người bố trí, coi là ngoại lực... Nếu như có thể tìm được chỗ ba loại lực lượng giao hội, tiến hành dẫn dắt, để cho bọn hắn tương sinh tương khắc... Cho dù không cần trận pháp duy trì thì cũng có thể duy trì sự ổn định!

- Chỉ là... Thời gian nhất định không còn kịp nữa rồi. Hơn nữa, chỗ giao hội này... Liên quan tới cả ngọn núi, toàn bộ sông và toàn bộ địa mạch, căn bản không phỏng đoán ra được. Mà một khi tính sai còn sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, dẫn đến phản phệ cực lớn...

Ngô hội trưởng nói.

Vệ sư và Diệp Vấn Thiên đồng thời im lặng.

Hai người đã rõ ý tứ của hắn.

Trước đó trận pháp ngăn chặn ba điểm lực lượng giao hội, hình thành Thánh địa tu luyện. Thế nhưng trên thực tế chính là dùng trận pháp duy trì một điểm cân bằng mà thôi.

Nếu như có thể tìm ra được điểm thăng bằng của ba cỗ lực lượng, để cho chúng tương sinh tương khắc. Như vậy cũng có thể đưa đến hiệu quả như vậy.

Chỉ là... Lúc này còn tìm thế nào nữa chứ?

Không nói tới việc Thanh Tắc sơn, Long Lân hà đều trải dài mấy vạn cây số. Chỉ nói tới địa mạch ẩn sâu dưới đất, người vào không được, không thể nào dò xét được. Như vậy làm thế nào để biết độ lớn nhỏ, mạnh yếu chứ?

Một khi phân tích có một điểm sai lầm, như vậy cũng không phải là tương sinh tương khắc, mà là lật úp... Đến lúc đó, tai nạn sẽ càng lớn hơn rấ tnhieuef!

Chuyện này rất giống như xếp chồng kim tệ vậy, chỉ cần lệch một chút thì sẽ dẫn đến sụp đổ... Mà cái gọi là điểm thăng bằng này thì căn bản không có khả năng khống chế!

Huống chi, hiện tại bọn hắn cũng không có thời gian!

Địa Tâm hỏa tuôn ra, chân khí mọi người rót vào bị thôn phệ, trận kỳ cũng đã bị hủy đi... Chỗ này không cần ba phút, chỉ sợ cũng sẽ biến thành phế tích, cái gì cũng không bảo tồn được.

- Nhanh bảo bọn hắn rời đi, càng xa càng tốt...

Ngô hội trưởng vẫy tay.

- Vâng!

Hiểu rõ ý tứ của đối phương, biết lần này thực sự không có biện pháp nào khác, Diệp Vấn Thiên vội vàng phân phó.

Rầm rầm!

Nghe thấy tiếng phân phó, Thuần Thú sư ở đây vẫy tay một cái, bảy, tám đầu linh thú phi hành bay thẳng tới bên này.

Biết rõ nguy hiểm, cho nên vừa rồi hắn cũng đã sai người đi chuẩn bị.

- Mọi người nhanh lên lưng thú...

Phân phó một tiếng, Diệp Vấn Thiên vội vàng gọi mọi người lại. Chỉ có điều, li còn chưa dứt lời thì phía trước đã lần nữa trở nên kịch liệt.

Ầm ầm!

Lần này chấn động càng lớn, ao nước giống như trong nháy mắt đã bị nhấc lên, một cỗ hỏa diễm nóng bỏng như cự long, rốt cuộc cũng không giữ nổi được nữa. Hỏa diễm từ phía dưới ao nước tùy thời có thể phun ra ngoài.

- Chúng ta cứ thế mà đi, như vậy Trương sư phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy sắp bạo tạc, Hồng sư không nhịn được nói.

- Không còn kịp rồi, đi mau...

Diệp Vấn Thiên rống to một tiếng.

Ầm ầm!

Thanh âm còn chưa có dứt thì Hỏa Long ở phía dưới đã phóng lên tận trời, mọi người chỉ cảm thấy gió nóng đập vào mặt, toàn thân sắp bị đốt cháy tới mức khét lẹt.

- Đã chậm... Đã không đi được nữa rồi...

Vốn cho rằng còn có thể kiên trì được ba phút. Thế nhưng không nghĩ tới mọi người còn chưa kịp nhảy lên lưng thú thì ao nước đã triệt để nổ tung, Diệp Vấn Thiên cảm thấy trái tim co lại, nhắm mắt chờ đợi cái chết.

- Không đúng, các ngươi nhìn xem, tại sao bên trên hỏa diễm lại có thể có người được chứ?

Chờ một chút, đồng thời cũng không có cảm thấy bản thân bị ngọn lửa thôn phệ. Trong lúc đang nghi ngờ thì đã nghe thấy trong đám người không biết ai hô lên một tiếng.

Diệp Vấn Thiên vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên Hỏa Long đang cuộn trào phun ra mãnh liệt có một bóng người đang đứng lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt như điện, lạnh lùng như băng.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy người này gỡ một cái giày xuống, lại tiện tay ném một cái.

Kẹt kẹt!

Hỏa Long lập tức uể oải, cục diện Thanh Tắc sơn, Long Lân hà và địa mạch xung đột lẫn nhau... Lập tức trở nên cân bằng.
Bình Luận (0)
Comment