Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 167

Trần phủ, bởi vì có một vị luyện đan sư chính thức trấn thủ cho nên ở trong Thiên Huyền Vương quốc cũng rất là nổi tiếng, được xem là danh môn vọng tộc.

Vốn loại gia tộc này sẽ không thiếu đan dược, chắc phải người người như rồng, vẻ mặt tự hào mới đúng. Mà tình cảnh hiện tại lại rất bi thảm, toàn bộ phủ đệ đều chìm đắm ở trong khí tức nặng nề.

- Được rồi, cứ dựa theo điều lệ này mà chấp hành, bất kỳ người nào cũng không thể dị nghị, nếu không, trực tiếp trục xuất ra khỏi gia tộc!

Bên trong đại điện khí phách tiêu điều, Trần Tiêu đan sư nhìn quanh một vòng rồi nói.

Vì mời một gia hỏa tên là Trương Huyền luận đan, kết quả đối phương một câu nói ra mạng hắn không còn lâu, cảm nhận sinh cơ trong thân thể suy yếu, cho nên trong lòng hắn tràn ngập thất lạc. Vừa về đến gia tộc đã bắt đầu sắp xếp hậu sự.

Hắn là luyện đan sư, khi còn sống, toàn bộ Trần gia có thể phồn vinh thịnh vượng, một khi hắn chết đi, tất nhiên các thế lực mơ ước gia tộc hắn sẽ vận dụng các loại lực lượng. Khi đó chuyện gia tộc suy yếu chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Vì lẽ đó, vì đề phòng chuyện như vậy xảy ra cho nên hắn mới định ra gia quy, để tộc nhân bán đi tất cả sản nghiệp, mai danh ẩn tích, rời xa Vương thành, sau này đừng trở về nữa.

- Gia chủ...

Nghe thấy hắn nói như thế, một mảnh tiếng khóc vang vọng.

Đang hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, đột nhiên phải rời xa gia tộc, xa cách nơi này, không ít người đều khó mà tiếp nhận được chuyện này.

- Được rồi, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì nữa. Trần Thông, đi làm đi!

Trần Tiêu đan sư nói xong lại vung tay lên.

Trần Thông là con trai của hắn, biết rõ thời gian không nhiều cho nên hắn đã bổ nhiệm nó làm gia chủ mới.

- Vâng!

Trần Thông gật đầu, lúc đang muốn rời đi thì đột nhiên một người thanh niên đi tới trước mặt hắn, ghé vào lỗ tai của hắn rồi nói gì đó. Sau khi nghe xong hai mắt hắn không nhịn được sáng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước rồi nói:

- Phụ thân...

- Làm sao vậy?

Trần Tiêu đan sư nâng chén trà lên, lông mày nhíu lên, trong lòng mang theo sự giận dữ.

Hắn vẫn cho rằng nhi tử mình biết nặng nhẹ, làm sao cũng không nghe lời như vậy chứ?

Chẳng lẽ nó không biết sở dĩ Trần gia hưng thịnh là bởi vì hắn là luyện đan sư chính thức hay sao? Nếu như không còn lực uy hiếp của hắn, những tiền tài đạt được bằng vào luyện đan những năm qua, chỉ bằng vào bọn họ, làm sao có thể bảo vệ được đây?

- Phụ thân, trong Vương thành có một vị danh sư mới tới, có lẽ... Hắn ta có thể giải quyết vấn đề trên người của người...

Nhìn ra trên mặt phụ thân có vẻ không vui, Trần Thông không dám do dự, trực tiếp mở miệng.

- Danh sư? Không phải tin tức giả đó chứ?

Trần Tiêu đan sư lắc đầu nói.

Nếu như thật sự là danh sư, hắn thân là luyện đan sư nhất tinh, làm sao ngay cả một chút tin tức cũng không đạt được?

- Thật giả hay không con không biết, ngày hôm qua con đã nghe được tin tức cho nên mới phái Trần Đào qua đó. Vị danh sư này tên là Dương Huyền, không những đã giải quyết bệnh tật của thê tử Lăng Thiên Vũ, ngay cả Đỗ Mạc Hiên của Đỗ gia cũng quỳ gối trước cửa, hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa, Đỗ Mạc Hiên đi vào không tới mười phút đã từ Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong biến thành cao thủ Thông Huyền cảnh.

Trần Thông vội nói:

- Quan trọng nhất chính là... hội trưởng Luyện khí sư công hội, La Trùng cũng tới bái phỏng, lúc đi ra, càng khen không dứt miệng, nói hắn ta là danh sư chân chính...

Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe một tiếng leng keng vang lên, chén trà trong tay phụ thân hắn rơi xuống đất, tiếp theo ánh mắt không còn lưu luyến với cuộc sống trở nên đỏ chót, chẳng khác nào có lửa đang thiêu đốt, hắn nói:

- Vị danh sư này ở đâu, nhanh dẫn ta đi gặp...

- Hiện tại mới đi? Con còn muốn bán của cải để lấy tiền mặt..

Trần Thông thầm nói một câu, hắn còn không phản ứng lại thì đã thấy tình cảnh bi thảm. Vị phụ thân cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở của hắn đã đi tới trước cửa, một mặt xua tay, một mặt hô to:

- Bán của cải lấy tiền mặt làm gì, động tác nhanh lên một chút...

- ...

Trần Thông.

- ...

Người của Trần gia.

Tiếng khóc vang vọng trong phòng trong nháy mắt im bặt, miệng tất cả mọi người há hốc giống như bị nhét vào một quả trứng gà, không nói thành lời. Mỗi một người đều nhìn về phía gia chủ đột nhiên thay đổi thái độ, cả đám trợn mắt há hốc mồm.

...

Tiền Các Lão ở trong Thiên Huyền Vương quốc không có bất luận thực quyền gì cả. Thế nhưng địa vị lại cực kỳ quan trọng, mỗi nửa tháng đều được Thẩm Truy bệ hạ gọi đến Vương cung, tự mình thỏi thăm.

Bởi vì hắn là con mắt của bệ hạ, tin tức lan truyền t trong vương quốc, ở bên ngoài đều được hắn thu nhặt rồi đóng thành sách, để cho bệ hạ tham khảo.

Có những tin tức này, Thẩm Truy bệ hạ mới có thể duy trì sự anh minh uy phong quyết đoán, khiến cho Vương quốc phát triển không ngừng, không bị cường địch vờn quanh.

Vì lẽ đó, dù cho là nhân vật chân chính nắm thực quyền trong Vương quốc cũng không dám đắc tội với hắn. Sợ bị hắn truyền ra tin tức không thật, dẫn đến bị vương quyền kiêng kỵ.

Ngày hôm nay lại là ngày thống kê tập hợp tin tức, trời vừa mới sáng hắn đã đến nơi chuyên môn làm việc.

Lúc này, trong phòng đã có vô số người, mỗi một người đều đang nghị luận sôi nổi.

- Cãi nhau còn ra thể thống gì nữa?

Nhìn những tên thuộc hạ này không đi làm việc, trái lại còn lớn tiếng cãi vã, Tiền Các Lão sầm mặt lại.

- Vâng!

Sắc mặt mọi người tức thì biến đổi, nhao nhao trở lại vị trí của mình.

- Các lão...

Một người trung niên đi tới.

- Ồ, mấy ngày gần đây có chuyện gì quan trọng xảy ra hay sao?

Tiền Các Lão ngồi xuống, mí mắt nhấc lên rồi hỏi.

Công việc của hắn chính là như vậy, hỏi dò các chuyện quan trọng, thống nhất tập hợp lại. Sau đó sẽ cân nhắc có cần báo lên bệ hạ hay không.

- Trong mười ngày này, chuyện nhất tinh có mười bảy, nhị tinh mười hai, tam tinh ba chuyện...

Người trung niên này do dự một chút, lại đưa tới một cái bảng.

Bên trên có rất nhiều sự kiện, có phân chia chủ thứ nặng nhẹ, khiến cho người ta tiện theo dõi và thống kê. Thông thường sẽ căn cứ vào trình độ quan trọng mà phân ra tinh cấp.
Bình Luận (0)
Comment