Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1746

Này giống như những Danh Sư lúc trước ở Vân Vụ Lĩnh hùng hồn chịu chết, vì kiên trì trong lòng, tính mạng gì gì đó cũng có thể không để ý.

Có lẽ đây mới là Danh Sư, mị lực chính thức khiến vô số người tre già măng mọc!

Địa phương chính thức làm cho người ta tôn kính.

Lắc đầu, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, lại không có phát hiện cơ quan hoặc cấm chế khác, lúc này Trương Huyền mới tiếp tục đi tới.

Không ngừng đi tới, xung quanh là huyệt mộ của Viện trưởng khác, phía trên đều viết cuộc đời và kinh nghiệm, xem một lát, Trương Huyền nhịn không được thở dài.

Những Viện trưởng quyền cao chức trọng này, lại có một bộ phận lớn không phải hết thọ nguyên mà hai tay buông xuôi, mà là trong quá trình cùng Dị Linh tộc đối kháng tử vong.

Thật giống như Mạc Lưu Chân Viện trưởng được xưng thiên phú đệ nhất, cũng là tiến nhập địa quật, lại không có trở về.

- Dị Linh tộc không phải rất hiếm gặp sao? Làm sao đều chết ở trong tay bọn hắn?

Trương Huyền trầm mặc.

Từ Thiên Huyền Vương quốc một đường đi tới, đã tiếp cận một năm, trong khoảng thời gian này, tổng cộng chỉ gặp qua một Dị Linh tộc còn sống, hai mươi Khôi Lỗi, cùng Ngoan Nhân nghiền nát không chịu nổi...

Cái chủng tộc này, không phải hoàn toàn bị đuổi đi sao?

Thấy thế nào tình huống của những Viện trưởng kia, hầu như đều là vì đối kháng bọn hắn mà chết?

- Trước lấy Lôi Minh Thạch rồi hãy nói! Mặc kệ chống lại Dị Linh Tộc hay không, cũng phải có thực lực mới được...

Lại nhìn mười cái mộ bia, phía trên không có giải thích, Trương Huyền biết rõ tạm thời cũng nghĩ không thông, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Mục Khải Mục sư, là Tổ Sư đời thứ nhất, ở trong cùng nhất của toàn bộ Viện Trưởng Lăng, hơn mười phút sau, rốt cuộc đi tới trước mặt.

Cái huyệt mộ này, thoạt nhìn đơn giản giống như những thứ khác, cung kính dập đầu mấy cái, lúc này mới lấy lệnh bài đặc thù ra, ngón tay búng, chậm rãi bay về phía trước.

Rặc rặc!

Lệnh bài đi vào trên không huyệt mộ, lập tức mở ra cấm chế nào đó, một tiếng nổ vang, một cái Không Gian giới chỉ từ dưới đất chậm rãi bay lên.

Ngón tay vạch ra, Không Gian giới chỉ rơi vào lòng bàn tay, chân khí của Trương Huyền tiến nhập trong đó, nhìn sang.

- Thật nhiều bảo vật!

Trong Không Gian giới chỉ, không thiếu khoáng thạch cùng bảo vật quý hiếm, bản thân cần Lôi Minh Thạch, thình lình cũng ở trong đó.

Có lẽ đều là Mục Khải Tổ Sư khi còn sống lấy được.

Sau khi chết chôn ở huyệt mộ, lưu cho hậu nhân, không cầu hồi báo, Danh Sư cao thượng, đủ thấy lốm đốm.

- Đa tạ!

Thu hồi lệnh bài cùng Không Gian giới chỉ, lần nữa cung kính thi lễ với huyệt mộ một cái, lúc này Trương Huyền mới đi ra ngoài.

Lôi Minh Thạch tới tay, cũng nên tu luyện trùng kích Tòng Thánh rồi.

Không lâu sau, trở lại trước mặt lối vào Lăng Bia.

Cổ tay khẽ đảo, Thanh Hồn Chung bay ra.

Lúc này Thanh Hồn Chung như trước đang không ngừng bồi dưỡng Linh Hồn, tuy hiệu quả không phải rất lớn, nhưng chỉ cần kết hợp lâu rồi, tất nhiên có thể hình thành ý thức độc lập.

- Sử dụng phương pháp Vu Hồn phân ly đi...

Biết rõ chia lìa ý niệm như vậy, không biết hao phí bao lâu, Trương Huyền lắc đầu, khoanh chân ngồi dưới đất, tinh thần khẽ động, Vu Hồn xuất thể.

Hồn phách cực lớn, cao tới hơn mười mét, dựa theo phương pháp lúc trước Mặc Hồn Sinh lĩnh ngộ, nhẹ nhàng nhúc nhích, rất nhanh một hồn phách giống nhục thân như đúc xuất hiện ở trước mắt.

- Chia lìa hồn phách, đối với bản nguyên tổn thương xác thực rất lớn...

Phân chia ra hồn phách mới, hồn thể lần nữa thu nhỏ lại đến mười thước, Trương Huyền cảm thấy mệt mỏi, nhịn không được lắc đầu.

Cho dù chỉ chia lìa một phần nhỏ, không bằng một phần mười bản thể, như trước khiến hắn có chút không chịu nổi.

Cổ tay khẽ đảo, ở Vân Vụ Lĩnh lấy được tàn hồn của Thanh Giác Long Thú xuất hiện ở trước mắt, hóa thành từng đạo khí lưu ấm áp, chậm chạp bồi dưỡng.

Dám trực tiếp vận dụng Vu Hồn chia lìa, không sợ làm bị thương Bản Nguyên, cũng bởi vì hắn có cái này làm chỗ dựa.

Cái tàn hồn này, đã bị Ngoan Nhân xóa tan ý niệm bản thân, có thể tùy thời hấp thu, không cần lo lắng lọt vào cắn trả.

Hắn hấp thu tàn hồn, khôi phục tổn thương tiêu hao, hồn phách tách ra thì thân thể nhoáng một cái chui vào Thanh Hồn Chung.

Cái hồn phách này, không có chỗ gửi thân, sẽ tiêu hao Bản Nguyên, trải qua Hồn Lực Ngũ Suy, cuối cùng tiêu tán.

Thanh Hồn Chung đúng là địa phương bảo tồn ý niệm, các thời kỳ Viện trưởng cũng như thế.

- Cả hai dung hợp, tiến nhập Lăng Bia, là được rồi...

Hồn phách cùng Thanh Hồn Chung dung hợp, Trương Huyền tách ra cỗ ý niệm này, nhẹ nhàng thở ra, tinh thần khẽ động, chậm rãi bay lên, thẳng tắp bay tới Lăng Bia trước mắt.

Ô...ô...n...g!

Thân thể cùng Lăng Bia tiếp xúc, lập tức cảm thấy một cỗ hấp lực cực lớn tuôn đến, thân thể nhoáng một cái, từ tại chỗ biến mất, sau một khắc, xuất hiện ở trong một cái phòng đóng kín.

Nói là gian phòng, còn không bằng nói là sơn động, ngay sau đó một cỗ ý niệm đặc thù nhảy vào trong đầu, khiến hắn kìm lòng không được da đầu run lên.

- Đây là... sát lục chi khí của Dị Linh tộc?

Đồng tử co rụt lại, cỗ ý niệm này của Trương Huyền không khỏi cứng ngắc.
Bình Luận (0)
Comment