Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1750

Sát lục chi khí nồng đậm như thế, tu vi không mạnh vô cùng dễ dàng mất phương hướng, mất đi bản tâm, biến thành cỗ máy giết người.

Một khi lan tràn ra Hồng Viễn Thành, thành thị hơn trăm triệu nhân khẩu này, vô cùng có khả năng trong thời gian ngắn biến thành phế tích, hoang tàn vắng vẻ.

Thiên Đạo chân khí vận chuyển, cảm giác sát lục chi khí áp bách biến mất sạch sẽ, lúc này Trương Huyền mới giương mắt nhìn bốn phía.

Cảnh sắc cơ bản giống nhau, đều là tối như mực, coi như sử dụng Minh Lý Chi Nhãn, cũng chỉ có thể chứng kiến trong phạm vị mấy trăm mét.

Khó có thể phân biệt phương hướng.

- Đi theo khí tức, nhất định có thể đi đến chỗ sâu...

Sát lục chi khí càng dày đặc, nói rõ càng tới gần chỗ sâu trong địa cung, đứng cảm thụ một chút, Trương Huyền tìm được phương hướng, thẳng tắp đi thẳng về phía trước.

Bốn phía không chỉ có sát lục chi khí, còn có một chút Ma Âm cổ quái, mê hoặc Linh Hồn, tâm cảnh không mạnh, nghe một lát chỉ sợ cũng sẽ lâm vào trong đó, không cách nào tự kìm chế, cuối cùng sinh tử cũng không tự biết.

- Khó trách Danh Sư yêu cầu tâm cảnh khắc độ nghiêm khắc như vậy, Võ Giả thực lực đồng dạng, đoán chừng ở chỗ này rất khó kiên trì lâu dài!

Cảnh giác nhìn xem bốn phía, Trương Huyền chậm rãi đi về phía trước.

Sát lục chi khí tràn đầy địa quật, không chỉ làm cho người ta muốn ngất đi, càng trọng yếu là, trong đó còn thổi lên Ma Âm đặc thù, tâm cảnh không mạnh, rất dễ dàng say mê trong đó.

Không nói cái khác, coi như là Bán Thánh, ở chỗ này thời gian lâu dài, cũng sẽ nổi điên.

Bất quá, mấy thứ này đối với hắn không có hiệu quả gì, Thiên Đạo chân khí vận chuyển, tâm cảnh rộng lớn, trống không, tinh thần không bị ảnh hưởng chút nào.

- Hả? Có dấu chân của Dị Linh tộc!

Đi về phía trước một lát, Trương Huyền nhướng mày.

Cách đó không xa, hiện đầy dấu chân rậm rạp chằng chịt, dài ngắn đều có chừng một thước.

Hắn gặp qua Dị Linh Tộc, hình thể bình thường cao lớn hơn nhân loại, những dấu chân này, ấn lên mặt đất sâu như vậy, lại lớn như thế, chỉ sợ đúng là bọn hắn lưu lại.

Chỉ là... ở chỗ sâu trong Địa cung không phải có phong ấn sao?

Nơi đây tại sao có thể có Dị Linh tộc?

- Còn có dấu chân của nhân loại...

Dọc theo phương hướng dấu chân xuất hiện đi về phía trước một lát, Trương Huyền thấy được dấu chân lẻ tẻ của nhân loại, tựa hồ còn có dấu vết chiến đấu lưu lại.

Xem ra, là có nhân loại cùng Dị Linh tộc gặp gỡ, hơn nữa chiến đấu.

Địa quật có nhân loại, điểm ấy hắn đã sớm biết, cơ bản đều là chút Danh Sư không cách nào đột phá, hoặc tuổi thọ đạt tới cuối, vì bước ra một bước cao hơn, mới bất kể sinh tử đi tới nơi này.

- Những dấu vết này, lưu lại thời gian không lâu, số lượng Dị Linh tộc rất nhiều, chiếm cứ thượng phong... Tốc độ nhanh mà nói, có lẽ còn có thể cứu người!

Minh Lý Chi Nhãn lập loè, xem dấu vết một lát, Trương Huyền nhướng mày.

Căn cứ dấu vết, có thể thấy được Dị Linh tộc chiếm cứ thượng phong rất lớn, Nhân tộc hẳn là bị đuổi theo đào tẩu.

- Bất kể như thế nào, đi nhìn kỹ hẵng nói...

Thân là Danh Sư, không có khả năng nhìn thấy nhân loại gặp nạn, mà khoanh tay đứng nhìn.

Vận chuyển Hồng Trần Đạp Thiên Bộ, nhẹ nhàng lơ lửng, dọc theo dấu chân tiến lên, thẳng tắp bay đi.

Tu luyện Phong Thánh Giải, chân khí trong cơ thể hắn hùng hậu đến cực điểm, duy trì phi hành tiêu hao đã cực kỳ bé nhỏ, có thể không đáng kể rồi.

Che lấp toàn bộ khí tức trên thân, ánh mắt Trương Huyền lập loè, tốc độ bay nhanh.

Địa phương lờ mờ như vậy, đổi lại Danh Sư lục tinh khác, khẳng định phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng với hắn mà nói, Minh Lý Chi Nhãn không chỉ có thể nhìn ra hoa văn, quan trọng hơn là nhìn xa hơn, coi như thật sự có Dị Linh tộc, cũng sẽ phát hiện ra đối phương trước.

Phi hành trọn vẹn nửa canh giờ, tuy như trước không thấy được bóng người, nhưng dấu vết trên mặt đất càng ngày càng dày đặc, chiến đấu cũng càng ngày càng mãnh liệt, chứng tỏ đã rất tiếp cận.

Lại đi về phía trước một lát, quả nhiên cảm thấy phía trước có khí tức kích động kịch liệt, ngay phía trước tựa hồ có chiến đấu phát sinh.

Càng đến gần, Trương Huyền càng bảo trì bình thản, phong bế huyệt đạo toàn thân, chậm rãi bay về phía trước, vượt qua một gò đất, quả nhiên thấy một đám Dị Linh tộc đứng ở phía trước.

- Cái này...

Nhìn thoáng qua, lông mi Trương Huyền nhảy dựng.

Bọn Dị Linh tộc này, chừng hai trăm tên, từng cái đều đạt đến Thánh Vực nhất trọng trở lên, thậm chí còn có mấy Thánh Vực nhị trọng.

May mắn hắn sớm ngăn chặn khí tức, không có bị phát hiện, nếu không, coi như trong Thiên Nghĩ Phong Sào có chín đại Vương giả, Tử Dương Thú, Kim Nguyên đỉnh, lâm vào trong đó, cũng chỉ có phần bị quần ẩu.

Dị Linh Tộc trời sinh cường hãn, là dân tộc chiến đấu, dưới tình huống đồng cấp bậc, mỗi một đầu đều cường đại như Thánh Thú, hai trăm tên... Đừng nói hắn, coi như là cường giả Thánh Vực tứ trọng tới đây, chỉ sợ cũng bị đánh bại.

- Tại sao có thể có nhiều như vậy?

Sắc mặt hắn khó coi.

Hơn hai trăm Thánh Vực nhất trọng, cộng thêm vài nhị trọng, tuy còn không cách nào làm được quét ngang toàn bộ Danh Sư Học Viện, nhưng nhảy vào Hồng Viễn Thành, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản, ít nhất Hồng Viễn hoàng thất khẳng định chống lại không được!

Từ đâu xuất hiện nhiều đồ chơi này như vậy?

- Đoán chừng trùng kích Lăng Bia, là những Dị Linh tộc này liên hợp tiến công tạo thành... nếu không, không có khả năng có động tĩnh lớn như thế, khiến hơn một trăm vị Viện trưởng, cùng nhiều Viện Trưởng Lệnh như vậy, cũng chống lại không được!

Trương Huyền hiểu được.

Hơn một trăm vị Viện trưởng ý niệm, phối hợp trận pháp cấp bảy, uy lực cường đại không nói, càng trọng yếu là còn có hơn một trăm viên Viện Trưởng Lệnh, ẩn chứa mấy trăm ngàn vạn học sinh đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ở dưới đại nghĩa như thế trấn áp, lại có thể chấn động, tùy thời vỡ tan!

Đoán chừng đúng là bọn Dị Linh tộc này làm.

- Cùng bọn họ chiến đấu là người nào?

Nhướng mày, nhìn vào bên trong.

Ngẫu nhiên thấy được một đám lão giả mặc Danh Sư bào, lưng tựa lưng làm thành một vòng, máu tươi đầy người, trong mắt từng cái mang theo thấy chết không sờn.

- Đều là Danh Sư lục tinh đỉnh phong...

Đều là Danh Sư lục tinh đỉnh phong, chừng ba bốn mươi người.

- Hả? Lục Phong?

Đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở ánh mắt.
Bình Luận (0)
Comment