Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1847

Đường kính của hòn đảo chừng trên trăm dặm, từ xa nhìn lại, xanh biếc, tràn đầy các loại thực vật cao lớn, dưới trận pháp bao phủ, linh khí nồng đậm, thỉnh thoảng có Thánh Thú lợi hại bay múa.

- Hòn đảo trên trăm dặm, có thể che giấu toàn bộ, người bố trí đại trận này, thực lực tuyệt sẽ không thấp hơn thất tinh!

Trong mắt tràn đầy khiếp sợ, Trương Huyền nhịn không được nói.

Bây giờ hắn là Trận Pháp Sư lục tinh đỉnh phong, muốn bố trí ra trận pháp lớn như thế cũng rất khó làm được, vị tiền bối thành lập Độc Điện ở chỗ này nên mạnh bao nhiêu?

- Tông Sư khai phái của Hồng Viễn Độc Điện, không chỉ là một vị Độc Sư thất tinh, càng là một vị Trận Pháp Đại Tông Sư thất tinh đỉnh phong, mặc dù là hắn, vì bố trí đại trận này, cũng hao tốn trọn vẹn hơn 50 năm!

Nhìn ra khiếp sợ của hắn, Hứa Trưởng lão cười nói.

- 50 năm?

Khóe miệng Trương Huyền co lại.

Từ khi xuyên việt đến bây giờ, tính toán đâu ra đấy cũng không đến một năm, 50 năm thời gian, chỉ vì một cái trận pháp, đánh chết cũng sẽ không đi làm.

- Đúng vậy, trận pháp này lấy núi lửa dưới mặt đất làm lực lượng, làm cho cả hòn đảo, giấu ở trong mặt biển bao la, nếu như tìm không thấy cửa vào, coi như là bay qua phía trên, cũng chỉ chứng kiến một mảnh đại dương mênh mông.

Hắn tràn đầy tự hào:

- Lúc trước có không ít Danh Sư thất tinh, thậm chí Trận Pháp Sư đi ngang qua nơi đây, cũng không có phát hiện! Nguyên nhân chính là như thế, Độc Điện mới giữ vững truyền thừa vạn năm, không có bị một lần công kích.

- Lợi hại!

Trương Huyền nhẹ gật đầu, hoa văn trong mắt nhúc nhích, nhìn sang đại trận trước mắt.

Không thể không nói đối phương xếp đặt thiết kế vô cùng tốt, mượn nhờ hòn đảo được trời ưu ái, cùng với hoàn cảnh chung quanh, trận pháp che giấu kết hợp hoàn mỹ. Coi như là Minh Lý Chi Nhãn, cũng chỉ chứng kiến đại khái, trong thời gian ngắn, không cách nào phân tích ra phương pháp phá giải.

Thật muốn phá giải mà nói, cần nghiên cứu ít nhất hơn mười phút thời gian!

Một trận pháp có thể làm cho hắn nghiên cứu thời gian dài như vậy, đã coi như cực kỳ nghịch thiên.

- Đi xuống đi!

Chứng kiến khiếp sợ trên mặt hắn, Hứa Trưởng lão cười cười, khống chế Thánh Thú phi hành chậm rãi bay về phía hòn đảo.

Hơn 10 phút sau, rơi xuống ở trên một đài cao thật lớn.

- Hứa Trưởng lão!

Mấy thanh niên tiến lên đón, chứng kiến từ trong phòng đi ra không phải Tiết Trưởng lão, mà là một trung niên nhân chưa từng gặp qua, tất cả đều tràn đầy kỳ quái.

- Vị Tôn độc sư này là ân nhân cứu mạng của ta, các ngươi an bài ở lại trước.

Hứa Trưởng lão quay đầu bàn giao:

- Hiện tại ta muốn đi gặp Điện chủ!

- Vâng!

Nghe được là ân nhân cứu mạng của Hứa Trưởng lão, mấy thanh niên lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, lộ ra vẻ kính sợ, đồng loạt gật đầu đáp ứng.

- Trương Độc Sư, ngươi trước theo bọn họ tìm địa phương ở lại, ta đi tìm Điện chủ trước, nói rõ chi tiết sự tình ở Tĩnh Viễn Thành thoáng một phát.

Đi về phía trước hai bước, Hứa Trưởng lão truyền âm cho Trương Huyền:

- Người Độc Điện có khả năng tính khí có chút không tốt, bất quá, tất cả mọi người bội phục thực lực mạnh, nếu như đến chỗ ở, có người tìm phiền toái, quyết không thể lưu tình.

- Ân!

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Một Trưởng lão bị giết chết, hoàn toàn chính xác nên báo cáo Điện chủ.

Còn có người muốn tìm phiền toái mà nói, hắn cũng không có ý định làm người thành thật.

- Ta sẽ bẩm báo Điện chủ chuyện của ngươi, sau đó giúp ngươi xin khảo hạch Độc Sư!

Nói xong, Hứa Trưởng lão vội vã đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát liền biến mất ở trước mắt.

- Tôn độc sư, mời qua bên này!

Thấy hắn rời đi, mấy thanh niên đi tới trước mặt.

Cũng không nhiều lời, Trương Huyền theo sau lưng mấy người này, đi nhanh tới.

Cách đài cao không xa, là một thành trấn thật lớn, các loại kiến trúc như rừng, thoạt nhìn có chút cũ kỹ, bảo trì hình thái vài ngàn năm trước.

Trên đường phố người đến người đi, làm cái gì cũng có, tựa như một thành thị thật lớn.

Trong lúc hành tẩu, ngẫu nhiên có thể chứng kiến trong phòng ven đường bay ra sương mù nhàn nhạt, mùi không tệ, nhưng ngửi một cái, sẽ khiến người cảm thấy đầu mê muội, hôn mê buồn ngủ.

Không cần nhìn đã biết rõ, bên trong tất nhiên ẩn chứa kịch độc.

Không chỉ có những thứ này, ven đường thỉnh thoảng bò qua độc trùng, độc xà, màu sắc tươi đẹp, sắc thái sặc sỡ, nhìn chằm chằm người đi đường, tựa hồ tùy thời có thể phát động công kích, nếu như không phải Độc Sư, lần đầu tiên chứng kiến những thứ này, cũng có thể bị dọa ngất đi.

- Yên tâm đi, những độc trùng này, sẽ không dễ dàng cắn người...

Nhìn ra sự lo lắng của hắn, một thanh niên cười giải thích, bất quá lời còn chưa dứt, chợt nghe phía trước có tiếng kêu thảm, một trung niên nhân chạy tới, mà trên mông của hắn còn treo một con độc xà, hàm răng sắc nhọn cắn vào trong thịt, chết sống cũng không buông ra.

- Ta *** bà ngoại ngươi, đây là rắn nhà ai? Không lên tiếng, hôm nay ta lấy về lột da hầm canh!

- Dám ăn rắn của ta, có tin hiện tại ta liền hạ độc chết ngươi hay không...

Ngay sau đó, lại một âm thanh gào thét vang lên, một bóng người lao ra, cùng gia hỏa vừa rồi bị rắn cắn đánh nhau.

- Cái này, cái này... Những độc trùng kia bình thường đều rất hữu hảo...

Vừa nói không cắn người, liền xuất hiện một màn này, thanh niên hơi lúng túng, vội vàng giải thích:

- Yên tâm đi, tuy độc trùng không quá đáng tin, Độc Sư chúng ta thông thường kính trọng lẫn nhau, sẽ không dễ dàng xuất thủ...

- Ân!

Nhẹ gật đầu, Trương Huyền còn chưa bước ra, chợt nghe trong đường đi có tiếng gầm gừ càng thêm to rõ vang lên.
Bình Luận (0)
Comment