Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1857

Chỗ phủ đệ của Điện chủ, Hứa Trưởng lão ngồi ở một bên, vẻ mặt mỉm cười.

- Ngươi nói lần này may mắn mà có một Độc Sư tên Tôn Cường, đại nhân đại nghĩa, bất kể nguy hiểm cứu ngươi, nếu không, khả năng liền không về được?

Một lão giả ở đối diện nhìn lại.

Bộ dạng sáu bảy mươi tuổi, vẻ mặt mỉm cười, khuôn mặt hòa ái, nếu như không phải biết rõ đây là nơi nào, khả năng nằm mộng cũng nghĩ không ra, người bộ dáng như thế dĩ nhiên là Hồng Viễn Độc Điện Điện chủ, Độc Sư thất tinh!

- Vâng, vị Tôn độc sư này, nhiệt tình vì lợi ích chung, hữu dũng hữu mưu, không có hắn mà nói, ta có thể đã giống như Tiết Trưởng lão, sớm chết rồi!

Nói đến Tôn Cường, Hứa Trưởng lão tràn đầy bội phục.

Ở trong tay cường giả Thánh Vực tứ trọng cứu hắn ra, chỉ bằng vào phần gan dạ sáng suốt cùng khí phách này, là không biết bao nhiêu người không cách nào bằng được.

- Một Tòng Thánh, đối mặt người mạnh như thế, có thể mặt không đổi sắc, thản nhiên ứng đối, đúng là nhân tài hiếm có, tốt, ta đồng ý hắn khảo hạch Độc Sư, gia nhập Độc Điện chúng ta!

Mỉm cười, lão giả vuốt râu.

- Đa tạ điện chủ!

Hứa Trưởng lão đứng dậy, nhẹ nhàng cười cười, mang trên mặt tự tin cùng chắc chắc:

- Yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ không hối hận quyết định của ngày hôm nay, Tôn Cường này, tuyệt đối là một bằng hữu đáng tin cậy, để người ta dựa vào!

- Có thể được ngươi khen ngợi như vậy, ta cũng muốn nhìn một chút vị Tôn độc sư này, rút cuộc là loại nhân vật nào...

Điện chủ gật gật đầu, đang muốn tiếp tục nói chuyện, chỉ thấy bên ngoài gian phòng một Trưởng lão vội vã đi đến.

- Điện chủ...

- Phong Trưởng lão, ngươi làm sao vậy?

Quay đầu nhìn lại, nhận ra được, đúng là một vị Trưởng lão của Độc Điện, Phong Bình.

Chỉ bất quá, lúc này Phong Trưởng lão không giống ngày xưa, mặt mũi bầm dập, trên thân đều là máu đen, giống như vừa mới trải qua sinh tử kiếp nạn, thảm liệt không nói ra được.

- Làm sao vậy? Ngươi còn không ngại nói làm sao vậy?

Chứng kiến Hứa Trưởng lão, Phong Bình tức giận không thôi, gào thét một tiếng, muốn xông lại cùng hắn quyết đấu.

Nếu không phải Hứa Du mang tên kia tới, Độc Điện bọn hắn còn sẽ thảm liệt như thế?

- Đường đường Trưởng lão, vừa đến liền muốn xuất thủ, còn thể thống gì? Phong Trưởng lão, xảy ra chuyện gì?

Nhíu mày, Điện chủ quát lớn.

- Điện chủ...

Nghe được quát lớn, Phong Trưởng lão ngừng lại, hàm răng cắn chặt, vẻ mặt bi phẫn:

- Độc Điện hai mươi vị Trưởng lão, bị người giết... mười bốn vị! Sống sót chỉ có sáu người, ngay cả Minh phó điện chủ cũng bị một kiếm chém rơi bả vai, nguy ở sớm tối...

- Cái gì? Trưởng lão bị giết mười bốn vị? Xảy ra chuyện gì?

Điện chủ mãnh liệt đứng dậy, đồng tử co rút lại.

Hồng Viễn Độc Điện, tổng cộng chỉ có hai mươi hai vị Trưởng lão, vừa nghe được Tiết Trưởng lão bị người giết... sao thời gian nháy con mắt, lại chết mười bốn người?

Những Trưởng lão này, không phải đều ở trong Độc Điện không có đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ có địch nhân giết vào?

- Là... Tôn Cường mà Hứa Trưởng lão mang đến kia làm!

Phong Trưởng lão nghiến răng.

- Tôn Cường? Xảy ra chuyện gì?

Thân thể Hứa Trưởng lão nhoáng một cái.

- Là như thế này...

Phong Trưởng lão nói kỹ càng chuyện lúc trước một lần, bao gồm Đoạn Nhân tìm phiền toái, Minh phó điện chủ giận dữ, cùng với... vây công Tôn Cường, bị hắn giết mấy người.

- Tại sao có thể như vậy...

Nghe xong giải thích, Hứa Trưởng lão choáng váng.

Ta đã từng nói qua, Độc Điện bội phục người thực lực mạnh, bảo ngươi không hạ thủ lưu tình, thế nhưng... Không có bảo ngươi giết mười bốn Trưởng lão của Độc Điện a!

Vừa cùng Điện chủ nói, đại nhân đại nghĩa, đáng tin cậy, liền làm ra cái này... Còn bàn giao thế nào?

- Đi tới nhìn xem!

Lạnh lùng nhìn hắn một cái, Điện chủ hất lên ống tay áo, vội vã đi theo Phong Trưởng lão ra ngoài.

Hứa Trưởng lão đành phải theo sau.

Không lâu sau liền đi tới chỗ ở của Trương Huyền, chứng kiến thi thể đầy đất.

Những người này, đều đạt đến Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, nghiên cứu độc thuật càng tinh thông tới cực điểm, ra bên ngoài, một người đơn đấu ba, bốn cường giả đồng cấp không thành vấn đề, mà giờ khắc này... Tất cả đều lạnh như băng nằm trên mặt đất.

Vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu sỏ gây nên Tôn Cường kia, như trước khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền tu luyện, giống như tất cả mọi chuyện cùng hắn không quan hệ.

- Hoàng Trưởng lão, Lý Trưởng lão, Lưu Trưởng lão...

Nhìn thi thể đầy đất, da mặt Điện chủ liên tục run rẩy, ánh mắt sắp chảy ra máu.

Những người này đều là lão nhân sống cùng hắn mấy trăm năm, không nghĩ tới, mười mấy cái hô hấp, đã bị gia hỏa này giết sạch!

Mấu chốt nhất là giết người xong, chẳng những không có sợ hãi, như trước khoanh chân ngồi tu luyện... Không khỏi quá không để Độc Điện vào mắt a!

- Điện chủ, ngươi nhất định phải giết gia hỏa này, thay chúng ta báo thù...

Minh phó điện chủ vội vàng đi vào trước mặt, gào thét một tiếng.

Thương thế của hắn đã băng bó kỹ, cũng phục dụng dược vật đối ứng, chỉ là quá nghiêm trọng, đã tổn hao Nguyên Khí, coi như chữa tốt, cũng kém không nhiều lắm phế đi.

- Đúng vậy, Điện chủ, gia hỏa này quá mức kiêu ngạo, cùng chúng ta chiến đấu, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra, quả thực không coi ai ra gì...

- Nhất định phải giết chết, nếu không, sẽ phụ lòng liệt tổ liệt tông của Độc Điện!

...
Bình Luận (0)
Comment