Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1859

Chín Ám Kim Độc Trùng này, là hắn hao tốn mấy trăm năm, không biết tiêu hao bao nhiêu tài phú, dùng không biết bao nhiêu máu tươi mới đào tạo thành, có thể nói còn thân hơn nhi tử, tuyệt đối là mệnh căn tử, thoáng một phát tất cả đều rơi trên mặt đất, không còn động tĩnh, không có ngay tại chỗ thổ huyết tử vong, coi như là tâm chí kiên định.

Chứng kiến bộ dáng của hắn cùng tình huống của độc trùng, chung quanh tất cả đều hai mặt nhìn nhau.

- Ám Kim Độc Trùng bị... Tôn Cường độc chết?

- Trên người hắn lại có độc lợi hại hơn, ngay cả độc trùng cũng không chịu nổi?

- Muốn độc chết hắn, ngược lại bị độc chết...

...

Làm rõ ràng xảy ra chuyện gì, từng cái tràn đầy phát điên.

Lấy nghiên cứu cùng thực lực của bọn hắn đối với độc, tự nhiên có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết của độc trùng... là bị kịch độc lợi hại hơn độc chết ngay tại chỗ!

Chín con bọ cánh cứng, từ đầu đến cuối, cũng chỉ dạo qua ở trên thân Tôn Cường, xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một khả năng, chính là trên thân hắn có độc, cực kỳ kinh khủng!

Chạy tới độc người, đối phương nhắm mắt không nhúc nhích... Liền hạ độc chết độc trùng của Điện chủ...

Tất cả người vây xem, đều cảm thấy sắp điên rồi.

Đây chính là Độc Điện, địa phương dùng độc đáng sợ nhất toàn bộ Hồng Viễn Đế Quốc, thậm chí Thanh Nguyên phong hào đế quốc, ở chỗ này hạ độc chết mệnh căn tử của Điện chủ... Đến cùng làm sao làm được?

- Ta muốn giết ngươi...

Đang kỳ quái, chợt nghe Điện chủ phẫn nộ gào rú.

Lúc này Điện chủ không còn nho nhã cùng trang nghiêm như lúc trước, hai mắt đỏ ngầu, để lộ ra cuồng loạn, tựa hồ hận không thể nuốt gia hỏa trước mắt.

Cũng khó trách.

Bản Mệnh độc trùng tử vong, không chỉ những năm này tích góp hủy hoại chỉ trong chốc lát, tu vi cũng bị hao tổn, lúc trước là Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, mà bây giờ có thể phát huy ra Thánh Vực nhị trọng đỉnh phong cũng không tệ rồi.

Ầm ầm!

Độc trùng bị giết, dùng độc khẳng định không được, Điện chủ ở trong tiếng gầm gừ, chân khí trong cơ thể kích động, trên không trung hình thành một bàn tay khổng lồ, thẳng tắp vỗ tới.

Bàn tay còn chưa tới trước mặt “Tôn Cường”, gia hỏa một mực khoanh chân ngồi kia mãnh liệt đứng lên, ánh mắt đóng chặt, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường thương xuất hiện.

So với Trịnh Dương lúc trước càng thêm đáng sợ, một thương lăng không, giống như một Cự Long phá mây mà ra, rong ruổi thiên hạ, bay lượn vạn dặm.

Rầm ào ào!

Hai cỗ lực lượng va chạm, ở trên không trung triệt tiêu.

Bị sóng khí trùng kích, Trương Huyền liên tục lui về sau hai bước, mãnh liệt đạp mạnh, sau đó nhanh như thiểm điện lao đến, người đang ở trên không trung, lại một thương đâm tới.

Lần này, Nhân Thương hợp nhất, dường như hắn chính là thương, thương chính là hắn, chân khí mãnh liệt, phối hợp nhục thân vô cùng cường đại, còn chưa tới trước mặt, đá xanh liền nổ tung, vị trí Điện chủ sụp đổ xuống dưới, xuất hiện một cái hố to.

- Đáng giận...

Gào thét một tiếng, Điện chủ lần nữa tiến lên đón.

Đổi lại bình thường, tuy lực lượng của đối phương cuồng bạo, nhưng mà bằng vào sức chiến đấu của Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, muốn nghiền giết còn là rất nhẹ nhàng!

Nhưng chín Bản Mệnh độc trùng vừa mới bị giết, vô luận thân thể hay Linh Hồn, đều nhận lấy tổn thương thật lớn, thực lực bản thân ngay cả một phần mười bình thường cũng triển khai không ra, cùng hắn cứng rắn va chạm, lại có chút khó có thể chống lại.

Đối phương... chỉ là Tòng Thánh a!

- Ta không tin giết không được ngươi...

Lần nữa la lên, lực lượng trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn, chân khí giống như nước sôi sôi trào, phát ra thanh âm ọt ọt ọt ọt.

Ầm ầm!

Mũi thương cùng chưởng ấn va chạm nhau, tiếng nổ vang cực lớn vang vọng khắp nơi, chân khí tản mạn mà ra, kiến trúc ở chung quanh vài trăm thước, toàn bộ thổi thành bột mịn, các Độc Sư lúc trước còn muốn xem náo nhiệt, cảm nhận được uy lực khổng lồ như thế, từng cái sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, không dám đến gần.

Phốc!

Điện chủ dùng ra toàn lực, Tôn Cường như trước nhắm mắt lại tựa hồ có chút không chịu nổi, phun ra máu tươi, bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.

Tuy Trương Huyền tu luyện Phong Thánh Giải, có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng cũng có hạn độ... lực lượng của Điện chủ quá cường đại, căn bản không phải đối thủ.

Đương nhiên, nếu như Vu Hồn không có ly thể, sử dụng Thiên Đạo Thư Viện, tra rõ ràng thiếu sót, chế định phương pháp chiến đấu, coi như thực lực đối phương mạnh mẽ, ai thắng ai thua cũng không nhất định, mà bây giờ... Chỉ có man lực cứng đối cứng, liền nguy hiểm hơn nhiều.

- Chết!

Đánh bay “Tôn Cường”, Điện chủ lần nữa bước ra một bước, theo sát mà lên.

Vừa rồi va chạm, hắn cũng kiểm tra xong thực lực chân chính của đối phương, so sánh với hắn, vẫn chênh lệch một chút, chỉ cần không cho cơ hội thở dốc, chắc chắn có thể chém giết!

Vù vù!

Cảm nhận được chiêu số của hắn nguy hiểm, “Tôn Cường” tựa hồ sợ hãi, trường thương trong tay thẳng tắp ném ra, quay người bỏ chạy.

Thời gian nháy con mắt liền thoát ra vài trăm thước.

- Trốn chỗ nào...

Không nghĩ tới tên này một chút nguyên tắc cũng không giảng, mới vừa rồi còn kiêu ngạo nhắm mắt lại cùng mình chiến đấu, hiện tại liền chạy mất dạng, Điện chủ tức giận gầm lên liên tục, nhanh đuổi theo, lần nữa chụp tới.

Ầm ầm!

Chưởng lực hùng hậu, ném ra một cái hố to, bất quá tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, tránh thoát.

- Ngăn hắn lại cho ta...

Thấy hắn càng chạy càng nhanh, biết bản thân mình bị trọng thương, không thể kiên trì quá lâu, Điện chủ quay đầu phân phó.

- Vâng!

Tất cả Trưởng lão không dám do dự, nhanh lao theo.

Bọn hắn đuổi theo nhanh, Trương Huyền chạy nhanh hơn, hơn nữa còn nhắm mắt lại chẳng có mục đích chạy loạn, những nơi đi qua, vô số kiến trúc bị cứng rắn đụng sập, trong lúc nhất thời toàn bộ Độc Điện bụi mù cuồn cuộn, kiến trúc cũ kỹ không biết bao nhiêu năm, không một may mắn thoát khỏi.

Chứng kiến cơ nghiệp tổ tông bị gia hỏa này hủy sạch, khóe mắt của Điện chủ muốn nứt ra, cổ tay khẽ đảo, một cái lệnh bài xuất hiện ở lòng bàn tay, chân khí quán thâu, chậm rãi lơ lửng trên không trung, như câu thông lực lượng đặc thù nào đó, phát ra tia sáng chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment