Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1966

Lôi Nguyên Châu xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

- Vu Hồn ly thể!

Tinh thần khẽ động, Vu Hồn bay ra, nhẹ nhàng cầm Lôi Nguyên Châu lên.

Lúc trước mượn nhờ Lôi Đình chi hải rèn luyện Linh Hồn, hiệu quả rất tốt, hiện tại luyện hóa Lôi Nguyên Châu, lại không vội tiến lên, vừa vặn tôi luyện một chút, để cho hồn lực tiến bộ nhanh hơn.

Lôi Đình giăng đầy trong viên cầu, hai tay Vu Hồn vươn ra nắm chặt, vận chuyển pháp quyết Thiên Đạo Vu Hồn tu luyện.

Xì xì xì xì...!

Từng đạo lôi điện từ trong Lôi Nguyên Châu lan tràn ra, tiến nhập hồn thể của hắn, liên tục rèn luyện.

Sau nửa canh giờ, Vu Hồn từ bảy mét thu nhỏ lại đến sáu mét, thực lực cũng đạt tới Tòng Thánh trung kỳ.

Một lúc lâu sau biến thành năm thước, Tòng Thánh hậu kỳ.

Hai canh giờ sau, chỉ còn bốn mét, Tòng Thánh đỉnh phong!

Tuy hình thể của hồn phách nhỏ đi, nhưng lực lượng lại càng thêm tinh thuần, nhất cử nhất động mang theo lực lượng lôi điện, làm cho người ta có cảm giác cường đại đến cực điểm.

Lấy thực lực bây giờ, chỉ bằng vào Vu Hồn, chỉ sợ cũng có thể thắng được cường giả Thánh Vực nhị trọng đỉnh phong.

- Hồn, thân thể, chân khí đều đạt tới Tòng Thánh đỉnh phong rồi...

Lại tu luyện một lát, biết rõ không có công pháp tiếp sau, tiếp tục rèn luyện, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề, Vu Hồn của Trương Huyền trở lại nhục thân, mỉm cười.

Tiến nhập di tích không đến một ngày, hắn liền tăng nhục thân, Linh Hồn lên tới Tòng Thánh đỉnh phong, giống như chân khí, có thể nói kiếm lợi lớn.

Nếu như ở bên ngoài, muốn làm được điểm ấy, còn không biết phải tiêu phí bao lâu.

- Lôi Nguyên Châu này, đối với tu luyện Linh Hồn có chỗ tốt thật lớn, ngươi cũng tu luyện một chút đi!

Hồn lực tăng cường, ném Lôi Nguyên Châu cho phân thân, lúc này Trương Huyền mới rời tổ ong, trở lại ở trước mặt mọi người.

Trải qua khoảng thời gian này điều chỉnh, thực lực của mọi người đều triệt để khôi phục, từng cái khí tức như rồng.

- Đi thôi!

Nói một tiếng, mọi người đồng loạt đi thẳng về phía trước.

Lôi Đình chi hải biến mất, vùng đất phía trước bằng phẳng, mới đi một lát, Ngô sư ngừng lại.

- Trương sư, nhìn xem có nhận thức thứ này không?

Nói xong đưa qua một vật.

Là một thanh trường kiếm, như bị cái gì chặt đứt, chỉ còn lại có một nửa, chọc ở trong đất bùn cách đó không xa.

Mặt đất có dấu vết chiến đấu, xem ra thời gian rất lâu rồi, bị gió cát vùi lấp không ít, nhưng vẫn có thể rõ ràng phân biệt.

- Không biết...

Nhìn thoáng qua, Trương Huyền lắc đầu.

Thanh kiếm này, tương tự như Băng Vũ Kiếm, đều đạt đến Bán Thánh khí, bất quá, vô luận hình dạng hay khí tức, đều chưa bao giờ thấy qua, chớ nói chi là nhận thức.

- Là binh khí của Chương Dẫn Khâu... Ta từng giao thủ với hắn, thấy hắn dùng qua...

Ô Thiên Khung đi tới.

Thân là Vân Hư Học Viện Viện trưởng, cùng Hồng Viễn Học Viện lão Viện trưởng gặp qua nhiều lần, biết rõ binh khí của đối phương là cái gì.

- Lão viện trưởng?

Trương Huyền sững sờ.

- Là đồ đạc của hắn!

Đám người Ngũ Nhiên cũng đi tới.

- Nếu như trường kiếm của hắn rơi ở đây, khẳng định đã đi qua nơi này, tiếp tục đi tới!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

Từ khi đi vào di tích, đã trải qua nhiều lần nguy hiểm, hiện tại cuối cùng phát hiện dấu vết người trước đi qua, tất cả đều tràn đầy kích động.

Đoàn người tăng thêm tốc độ, không lâu sau thì ngừng lại.

Phía trước bị phong bạo cực lớn bao phủ, đen kịt, còn chưa tới trước mặt, liền làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh.

- Đây là cái gì?

- Không biết...

Tuy không biết đây là vật gì, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được trong đó toả ra lực lượng khiến người ta hoảng sợ.

- Đây là Hắc Yên Trần Sa!

Phân biệt một lát, sắc mặt của Ô Thiên Khung khó coi mở miệng.

- Hắc Yên Trần Sa?

Mọi người nghi hoặc.

- Ân, là một loại cát bụi phong bạo cực kỳ quỷ dị, có lực lượng ăn mòn rất mạnh, vô luận là người hay vật, chỉ cần đi vào trong đó, đều bị ăn mòn, hóa thành tro tàn.

Chần chừ một chút, Ô Thiên Khung nói:

- Không tin, các ngươi nhìn...

Nói xong, lấy ra một thanh Linh Khí tuyệt phẩm, ném vào phong sa.

Xì xì xì xì...

Linh Khí mới vừa bay vào trong đó, lập tức phát ra tiếng két... xuất hiện vô số điểm lấm tấm, tựa như sắt thép bị mưa ngâm nhiều ngày, tràn đầy vết gỉ.

Bàn tay trảo một cái, Linh Khí bay lấy trở, ngón tay nhẹ nhàng búng.

Rặc rặc!

Linh Khí tuyệt phẩm vô cùng chắc chắn, tựa như khối băng hòa tan, vỡ vụn ở trên đất.

- Cái này...

Sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi.

Tuyệt phẩm Linh Khí, ở trong phạm vi đế quốc cũng cực ít, lại mấy hơi thở cũng không chịu được, bị ăn mòn vỡ vụn, Hắc Yên Trần Sa này không khỏi quá kinh khủng đi!

- Nơi này... Có thể đi vòng qua hay không?

Một Chiến Sư nhịn không được mở miệng.

- Chỉ sợ không thể...

Hàn Hội trưởng xem một lát, cười khổ lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment