Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1980

Phùng Huân vội vàng nói.

Giang Nguyên cùng hắn đều là Thiên phu trưởng, chung một chỗ chiến đấu, chung một chỗ đối địch, lại bị Thiên Diệp Vương đoạt xá, vô luận như thế nào cũng phải cứu ra!

- Ân, cứu khẳng định phải cứu, chỉ là trước mắt có hai chuyện nghĩ mãi mà không rõ...

Trương Huyền nâng cằm.

Song phương chiến đấu kịch liệt, thực lực như hắn không xen tay vào được, còn không bằng chuyên tâm suy nghĩ, hiểu rõ ràng tình huống trước mắt lại nói.

- Không có thời gian suy nghĩ, ta sợ tiếp tục nữa, đám người Ngô sư sẽ đánh nát nhục thân của Giang Nguyên, đến lúc đó, coi như cứu ra, cũng vô ích...

Phùng Huân thấy hắn ở thời điểm này còn đang suy nghĩ, nhịn không được nói.

Nghe được hắn gấp gáp như vậy, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn lại.

Lúc này Hàn Hội trưởng cùng Mộc sư cũng gia nhập vòng chiến.

Thực lực “Giang Nguyên” cường đại, Ngô sư căn bản không phải đối thủ, nhưng ba người liên hợp liền không giống, bắt đầu liên tiếp bại lui.

- Không nghĩ tới ba người bọn họ có thể thi triển ra trận pháp tinh diệu như thế...

Nhìn thoáng qua, Trương Huyền mắt sáng rực lên.

Ngô sư, Hàn Hội trưởng, Mộc sư, ba người đều từ Thanh Nguyên đế quốc đến, thực lực từng cái kém “Giang Nguyên” thật lớn, nhưng mà liên hợp chung một chỗ, liền bộc phát ra vượt sức chiến đấu qua ba.

- Bất quá, còn có chút không đúng, coi như Thiên Diệp Vương đoạt xá, nhục thân không tương xứng, thực lực sẽ yếu bớt một ít, nhưng cũng không đến mức yếu nhiều như vậy...

Cường giả Xuất Khiếu Cảnh đoạt xá, thực lực sẽ giảm xuống, nhưng mà dù vậy, cũng không phải đám người Ngô sư có thể chống chọi, bây giờ liên tiếp bại lui, để cho hắn càng xem càng kỳ quái.

- Là các ngươi muốn chết...

Lui lại mấy bước, “Giang Nguyên” đột nhiên ngừng lại, ánh mắt trở nên huyết hồng, gào thét một tiếng, Nguyên Thần mãnh liệt từ trong mi tâm nhảy ra ngoài.

Oanh long long!

Nguyên Thần vừa xuất hiện, linh khí xung quanh lập tức hội tụ, để cho nó biến thành Cự Nhân, giơ tay nhấc chân, đều mang theo lực lượng cùng khí thế hủy thiên diệt địa.

Vù vù!

Bàn tay khẽ bóp, ba người Ngô sư hình thành trận pháp đã bị đánh tan, ngay sau đó liên tục nhấn vài cái, ba người đều miệng phun máu tươi, bị thương không nhẹ.

- Dừng tay...

Thấy Nguyên Thần đánh trọng thương mấy người, còn muốn tiếp tục động thủ, Phùng Huân nhịn không được nữa, thẳng tắp bay đi.

- Hắc!

Thấy hắn bay tới, Nguyên Thần cười lạnh, ngón tay búng ra.

Bành!

Phùng Huân liền bay ngược ra.

Mặc dù hắn là Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, nhưng so với gia hỏa trước mắt, chênh lệch thật sự quá lớn, không thể so sánh nổi.

- Ta hiểu được...

Thấy Phùng Huân bị đánh bay, Trương Huyền nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vỗ đùi, quay đầu phân phó:

- Mọi người tiếp tục công kích...

Nghe được lời của hắn, mọi người gật đầu, lòng bàn tay có lực lượng cuồn cuộn, bao phủ về phía Nguyên Thần.

Mặc dù biết không phải đối thủ, nhưng nếu Trương sư nói như vậy, khẳng định có mục đích của mình, mọi người không dám dừng lại.

Không giống công kích của bọn hắn, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, đi thẳng tới trước mặt Giang Nguyên, một quyền đánh qua.

Bành!

Nguyên Thần ly thể, giờ phút này Giang Nguyên chỉ một nhục thân, căn bản ngăn không nổi, lập tức bay ngược ra.

- Trương sư...

Phùng Huân thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa thổ huyết.

Vừa mới nói Giang Nguyên còn chưa chết, đánh như vậy, ngươi đây là cảm thấy hắn chết không nhanh, muốn trực tiếp giết chết sao?

Bành bành bành bành!

Không để ý tới hắn la hét, Trương sư hung hăng đập tới cái ót của Giang Nguyên.

- Động tác này... sao có chút quen thuộc nhỉ?

Đang muốn xông qua ngăn trở, đột nhiên Phùng Huân sững sờ.

Động tác của đối phương, sao cảm giác có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết? Hơn nữa, mơ hồ cảm giác cái ót của mình cũng có chút đau đớn?

Bất quá, loại cảm giác này thoáng qua tức thì, không có thời gian suy nghĩ nhiều, sau đó liền chứng kiến Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương kìm lòng không được lắc lư, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Ngươi muốn làm gì?

Nguyên Thần gào thét, mãnh liệt lao tới Trương Huyền.

Bất quá, còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy người sau lại nện Giang Nguyên một quyền.

Nguyên Thần lắc lư, thiếu chút nữa từ không trung cắm xuống.

- Chẳng lẽ... Đối phó nhục thân của Giang Nguyên, sẽ ảnh hưởng Nguyên Thần của hắn?

Thấy một màn như vậy, Phùng Huân cùng đám người Ngô sư nhìn nhau, sắc mặt đều vui vẻ.

- Trương sư, ta tới cho...

Thân thể nhoáng một cái, Phùng Huân đi vào trước mặt, dựa theo địa phương vừa rồi Trương Huyền nện, đập tới một quyền.

Rầm ào ào!

Giống như phỏng đoán, Nguyên Thần như nhận lấy trọng kích, nhịn không được lung lay.

- Ngươi trước đối phó hắn, ta có chuyện muốn hỏi vị Thiên Diệp Vương này một chút...

Thấy hắn xông lại, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, đi tới trước mặt đám người Ngô sư, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Thần.

- Trương sư, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đám người Ngô sư tràn đầy kỳ quái.

Hắn và Hàn Hội trưởng đều tiếp cận Xuất Khiếu Cảnh, nhưng chưa từng nghe nói qua, Nguyên Thần xuất khiếu, công kích nhục thân sẽ chịu ảnh hưởng, mấu chốt còn là... nhục thân đoạt xá.

- Cái này lát nữa sẽ giải thích...

Trương Huyền khoát tay áo, không có trả lời, nhẹ nhàng cười cười:

- Thiên Diệp Vương... Ta có một số việc không rõ, vì sao ngươi tình nguyện trả giá lớn như vậy, cũng muốn giấu ở trong cơ thể Giang Nguyên?
Bình Luận (0)
Comment