Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1983

Bị đánh thảm như vậy, Giang Nguyên biết đầu sỏ gây nên, phiền muộn nghiến răng, không có chút do dự vọt về phía Phùng Huân.

Mặc dù mọi người đều rất nguy hiểm, nhưng nếu nhịn cục tức này, đường đường Chiến Sư, huyết tính sẽ không có, còn làm sao chiến đấu?

- Trương sư, Ngô sư... Cứu ta...

Thực lực của Giang Nguyên đột phá, đã đạt tới Nguyên Thần Cảnh, Phùng Huân tự nhiên không phải đối thủ, bị một hồi cuồng ẩu, nhịn không được vội vàng cầu cứu.

Đám người Ngô sư, Trương Huyền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đối phương, giả bộ như không nghe thấy.

- Trận pháp này hoàn toàn chính xác rất khó giải quyết!

- Đúng vậy, nếu có biện pháp thì tốt rồi...

- Hôm nay thời tiết cũng rất tốt a!

- Trời sáng khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu...

Cứu ngươi? Nói giỡn, vừa rồi thời điểm ngươi đánh người, cao hứng như vậy, để người ta phát tiết một chút đi! Nếu không thì không phải quá xin lỗi Giang Nguyên rồi sao?

Đánh một lát, lúc này Giang Nguyên mới tiêu tan tức giận.

Lúc này, đầu Phùng Huân đã đầy u cục, thê thảm không nói ra lời.

Chứng kiến bộ dáng của hắn như vậy, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, đột nhiên nhớ ra cái gì đó:

- Đúng rồi, sao ta không nhớ ra được... Chúng ta không cách nào phá trận, có thể để Hồng Diệp Vương giúp chúng ta phá nha...

- Giúp chúng ta phá?

Mọi người sững sờ.

- Không sai...

Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một đống trận kỳ.

Lần trước Hàn Hội trưởng cùng mọi người lấy ra trận kỳ cấp bảy, đến bây giờ còn không có sử dụng hết.

- Đi!

Một cái trận đồ hiển hiện ở trong đầu, quát khẽ một tiếng, trận kỳ thẳng tắp bay ra ngoài.

Bây giờ hắn có được năng lực Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, tuy thực lực không đủ, không cách nào bố trí ra trận pháp cấp bảy đỉnh phong, nhưng bố trí ra trận pháp cấp bảy bình thường là dễ dàng.

Trận kỳ rơi xuống đất, dạo qua một vòng, bàn chân mãnh liệt đạp mạnh.

Ô...Ô...n...g!

Trận pháp khởi động, lập tức một đoàn sương trắng bao phủ đám đông ở bên trong.

- Trương sư có ý tứ là... Chúng ta giấu ở trong trận pháp, dụ dỗ Hồng Diệp Vương đến?

Hàn Hội trưởng mắt sáng rực lên.

Lúc trước, bọn hắn bị nhốt trong trận, thuộc về địch tối ta sáng, rất dễ dàng bị động bị đánh, mà bây giờ bao phủ ở trong mê trận cấp bảy, đối phương không thấy mình, thành công che giấu, coi như là Hồng Diệp Vương muốn làm gì, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Thành công chuyển điều kiện bất lợi thành có lợi.

Bất quá, làm như vậy, thoạt nhìn rất đơn giản, không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật, nhưng là Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, mới biết rõ độ khó trong đó.

Ở trong trận pháp bày trận, phải rõ trận pháp chung quanh như lòng bàn tay, thậm chí rất nhiều biến hóa cũng phải hoàn toàn biết được, nếu không, đại trận của đối phương biến đổi, khí tràng chung quanh biến hóa, trận pháp của ngươi sẽ tự sụp đổ, lộ ra chân tướng.

Đổi lại những người khác, coi như nghĩ đến cũng làm không được, đoán chừng cũng chỉ có Trương sư mới có thể hoàn thành.

- Đúng...

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Nghe hắn xác nhận, tất cả mọi người đều hiểu được, mắt sáng rực lên, chỉ có Phùng Huân đứng ở một bên, đầu đầy sương mù: Xem ta bị đánh thảm như vậy, lại nghĩ đến cái này...

Trận pháp này cùng ta bị đánh có quan hệ cọng lông a? Ngươi là nghĩ ra như thế nào? Đến cùng não tưng tưng ra sao a?

- Đã có trận pháp ngăn cách, mọi người lại không cần lo lắng bị công kích, trước điều chỉnh thoáng một chút, khôi phục thực lực đi...

Trương Huyền bàn giao.

Từ sau khi đi vào Thiên Cung, mọi người một mực bị công kích, thể xác và tinh thần sớm đã mệt mỏi.

- Vâng...

Mọi người nhẹ gật đầu, riêng phần mình lấy ra đan dược, Linh Thạch khôi phục thể lực, khoanh chân ngồi dưới đất tu luyện.

Thấy tạm thời không có nguy hiểm, Trương Huyền cũng nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nghiệm chứng ý tưởng nào đó, liền ngửi được làn gió thơm bay tới, Lạc Nhược Hi đi vào trước mặt, nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp:

- Đa tạ!

- Không cần khách khí!

Biết rõ nàng là vì chuyện vừa rồi cảm tạ mình, Trương Huyền cười cười.

Đối phương vốn không phải Thiên Diệp Vương, chỉ nói sự thật mà thôi.

- Cảm ơn ngươi tin tưởng ta...

Lắc đầu, tựa hồ nữ hài nhớ ra cái gì đó, trên mặt có vẻ cô đơn, bất quá, rất nhanh hễ quét là sạch, xòe bàn tay ra:

- Nếu ngươi thật muốn phá trận mà nói, ta có thể giúp ngươi!

- A? Ngươi biết trận pháp này là cái gì?

Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.

- Ta không biết, bất quá, trận pháp này tầng tầng lớp lớp, một cái tiểu trận nối tiếp một cái tiểu trận, vô cùng vô tận, thật muốn đi qua mà nói, sẽ rơi vào trong tuần hoàn vô tận, vĩnh viễn không thể chạy ra... Trừ khi, nhảy ra trận pháp!

Lạc Nhược Hi nói.
Bình Luận (0)
Comment