Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2001

Bọn hắn nghĩ tới Trương sư sẽ bị Cổ Thánh giáo huấn, sẽ bị một chưởng đánh bay, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, kết quả hoàn toàn trái lại, vị cường giả đi theo Khổng Sư không biết bao lâu kia, lại bị một chiêu miểu sát.

Mấu chốt là gia hỏa miểu sát kia, mới tu luyện chiêu này tối đa một canh giờ!

- Ta lại đi so với hắn?

Vẻ mặt Phùng Huân như muốn khóc.

Vốn tưởng rằng lần này thua, trở về chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó có thể lấy lại danh dự, báo thù rửa hận, hiện tại xem ra, đối mặt biến thái như thế, nên tránh xa bao nhiêu thì tránh a!

Nếu không, sẽ một mực bị đả kích.

- Ngươi... Cái này thật chỉ là tiểu thành?

Giống như mọi người rung động, tượng đá bay lên, nhìn về phía gia hỏa trước mắt, cũng cảm thấy bối rối.

Hắn sáng chế công pháp, nghiên cứu không biết bao nhiêu năm, tự cho là không người sánh bằng, kết quả... bị đánh bay nhẹ nhõm, vì sao cảm giác uy lực của đối phương lớn như vậy chứ?

- Ân!

Trương Huyền chưa bao giờ dùng qua chiêu này, cũng không nghĩ tới uy lực lớn như vậy, một chưởng liền đánh đối phương như vậy, tràn đầy ngại ngùng:

- Lúc trước thiếu sót quá nhiều, ta hơi chút sửa đổi, không nghĩ tới uy lực lớn như vậy, thật có lỗi...

- Sửa chữa? Ngươi sửa đổi công pháp của ta?

Tròng mắt của tượng đá trợn trừng ra.

Ngắn ngủn ba canh giờ, gia hỏa này không chỉ hiểu công pháp hắn lưu lại, tu luyện đến tiểu thành, còn cảm thấy uy lực không lớn, thuận tiện sửa lại...

Ngươi đây là muốn nghịch thiên a!

- Ân, nói thật, bộ công pháp này cũng không tệ lắm, uy lực cũng không yếu, nhưng mà thiếu sót thật sự quá nhiều, chừng hai mươi bảy chỗ, đáng tiếc... kiến thức của ta quá nông cạn, chỉ sửa lại mười tám chỗ, còn có chín chỗ biết rõ vấn đề, nhưng nghĩ không ra phương pháp giải quyết...

Trương Huyền lắc đầu, vẻ mặt cô đơn.

Nếu có đầy đủ công pháp, ai sẽ tu luyện chưởng pháp nhiều thiếu sót như vậy... Ngẫm lại cũng cảm thấy phiền muộn.

Rầm ào ào!

Tượng đá đang hội tụ thân thể vỡ vụn lại, nghe nói như thế, lần nữa nhoáng một cái, thiếu chút nữa tiếp tục tan vỡ.

Kiến thức quá nông cạn... Còn vẻ mặt tràn đầy phiền muộn kia là cái biểu lộ quỷ gì?

Không trang bức sẽ chết sao?

Ta sáng chế công pháp, cũng không có sửa chữa được, ngươi chỉ nhìn một lát liền sửa xong, đây cũng gọi là nông cạn?

Ngươi nông cạn, ta phải không nên đi tự sát sao?

Võ kỹ cao nhất trong Thánh Phẩm trung cấp, ngươi tu luyện rõ ràng còn phiền muộn...

Ta mới phiền muộn đây nè!

Tâm thần dưới sự kích động, tượng đá càng tụ càng cảm thấy vết rách trên thân càng nhiều.

Vốn lưu lại di tích, là muốn tìm một hậu bối ưu tú, truyền thừa công pháp của mình, tuyên dương sự vĩ đại của mình... Kết quả, tiền bối không có cảm giác về sự ưu việt, ngược lại một mực bị đả kích...

- Ngươi sửa đổi mười tám chỗ nào?

Cố nén phiền muộn, tượng đá hỏi.

Cảnh giới giống nhau, chưởng lực của đối phương hùng hậu như vậy, nói rõ hoàn toàn chính xác sửa chữa thành công, hắn cũng muốn biết, chưởng pháp mình khổ tâm sáng chế, đến cùng có vấn đề nào.

- Ngươi muốn biết rõ? Ta có thể dạy ngươi a!

Trương Huyền nhìn qua.

Rặc rặc!

Lần nữa vỡ vụn một ít, tượng đá thấy ngực rất đau.

- Không cần...

Dù rất muốn biết rõ, nhưng nếu như đối phương lại để cho hắn bái sư, thực gánh không nổi mặt mũi a.

- Không cần khách khí, kỳ thật rất đơn giản, mười tám chỗ này hẳn là thời điểm chân khí vận chuyển tới Linh Hải trong cơ thể...

Trương Huyền giải thích.

Hành Giả Vô Cương, không có đủ công pháp dung hợp, chỉ biết thiếu sót, không cách nào sửa chữa, không biết nên trả lời đối phương như thế nào, mà cái này, công pháp chính xác đã xuất hiện, nói cũng không coi vào đâu.

Rặc rặc! Rặc rặc!

Nghe xong vài câu, tượng đá vỡ vụn càng lúc càng nhanh, tựa hồ bị khiếp sợ quá lớn, không chịu nổi rồi.

Khâu Ngô Cổ Thánh chỉ để lại một chút ý niệm, hơn nữa lại trải qua nhiều năm như vậy, đã sớm yếu không chịu nổi, giờ phút này liên tiếp bị đả kích, dĩ nhiên đạt đến biên giới tùy thời có thể sụp đổ.

Không phải ý niệm quá yếu, mà gia hỏa trước mắt này quá khoa trương.

Hai mươi bảy chỗ thiếu sót lại có thể giống Khổng Sư nói như đúc, lúc ấy Khổng Sư cũng không sửa chữa cho hắn, để cho chính hắn tìm kiếm phương pháp giải quyết... Bây giờ nghe đối phương nói, hiểu rõ mấu chốt ở nơi nào, có loại cảm giác bình minh sáng tỏ buổi chiều chết cũng được, tinh thần buông lỏng, rút cuộc không kiên trì nổi.

- ... Ta chỉ sửa lại mười tám chỗ này, còn dư lại chín chỗ, thật sự không sửa được...

Rất nhanh nói hết một lần, lúc này Trương Huyền mới tỉnh hồn, nhìn về phía tượng đá trước mắt, con mắt trợn tròn, cực kỳ hoảng sợ:

- A... Ngươi làm sao vậy?

Chỉ thấy tượng đá mới vừa rồi còn đang cố gắng khôi phục thân thể, giờ phút này đã bại liệt giống như bãi bùn nhão, coi như là đầu lâu lúc trước hoàn chỉnh, cũng như mạng nhện, vết nứt rậm rạp chằng chịt, giống như tùy thời sẽ tan vỡ.

- Thì ra là thế, thì ra là thế... lúc trước tu luyện đều sai rồi, khó trách nhiều năm như vậy không có đạt tới thành tựu cao hơn...

Không để ý tới câu hỏi của hắn, tượng đá như thất thần, vết rách càng ngày càng nhiều.

- Đa tạ chỉ điểm của ngươi, ngươi không chỉ nhìn ra bộ công pháp này, hơn nữa sửa chữa hoàn mỹ như thế, dĩ nhiên thông qua khảo hạch, có tư cách đạt được truyền thừa ta, truyền thừa của ta là, là...

Cảm khái xong, tượng đá lần nữa nhìn qua, lời nói mới phân nửa, chợt nghe thanh âm rặc rặc vang lên.

Rầm ào ào!

Vỡ thành một bãi bùn nhão.

Trương Huyền ngẩn ngơ, vội vàng đi vào trước mặt, đưa tay trảo một cái, lúc này mới phát hiện tượng đá đã vỡ thành bột phấn, ý niệm tồn tại trong đó, dĩ nhiên triệt để biến mất.

- Ngươi còn chưa nói... Truyền thừa là cái gì a...

Thân thể nhoáng một cái, Trương Huyền thiếu chút nữa thổ huyết.

Khâu Ngô Cổ Thánh này làm việc cũng quá không đáng tin cậy đi!

Không phải nói thông qua khảo hạch liền có được truyền thừa sao?
Bình Luận (0)
Comment