Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 203

Người bình thường bắt lợn mới sẽ dùng bao tải, gậy gỗ. Nghe thấy đối phương giúp mình thăng cấp mà lại dùng vật này, Trang Hiền chỉ cảm thấy máu dồn lên ngực, cơ thịt trên mặt liên tục run rẩy.

Nếu không phải là danh sư có hàm dưỡng rất cao, sợ rằng hắn đã sớm nổ tung rồi.

Bản thân chỉ điểm cho người khác, vài loại đơn giản, cải tiến công pháp tu luyện, tìm ra chỗ sai lầm khi tu luyện, dùng đủ loại đan dược... tên này thì tốt, bao tải...

Bao tải em gái ngươi a!

Ta muốn đột phá, bao tải có tác dụng quái gì cơ chứ?

Người khác ăn đan dược, ta ăn bao tải sao?

Hơn nữa, gọi mấy tên hộ vệ... đều nắm gậy gỗ...

Đối chiến dùng võ lực để kích phát tiềm năng, đây là một loại phương pháp đột phá, thế nhưng... hộ vệ trong đình viện này của ngươi cũng quá yếu a!

Ta là Thông Huyền cảnh đỉnh phong, người như vậy đừng nói là nắm gậy gỗ, coi như cầm đao kiếm thì đối với ta cũng không có nửa phần hiệu quả nào cả.

- Vâng...

Nghe thấy hắn dặn dò, Tôn Cường gãi đầu đi ra ngoài.

Thời gian hắn ở cùng lão gia không ngắn, biết hắn làm việc gì luôn luôn có ý tứ khác. Thế nhưng sau khi nghe thấy vậy đầu óc hắn cũng mơ hồ, không rõ vì sao.

Lão gia đang muốn làm gì?

Chỉ là, nếu như lão gia đã sắp xếp vậy, nhất định đã có dự định của người, bản thân hắn chỉ cần nghe theo là được.

Không lâu sau hắn đã tìm được bảy, tám tên hộ vệ, mỗi một người cầm gậy gỗ trong tay, vì đề phòng tình huống bất ngờ, bao tải cũng tìm tới bốn cái.

- Lão gia!

Đi tới trước mặt mấy người, cả bốn đồng thời cúi đầu.

- Vị Trang sư này muốn đột phá, hy vọng có thể được các ngươi trợ giúp.

Trương Huyền gật đầu nói.

- Có thể hỗ trợ cho danh sư, đây là vinh hạnh của chúng ta...

Mấy tên hộ vệ sững sờ, sau đó mỗi người đều mừng rỡ.

Khi Tôn Cường tìm tới bọn họ cũng đã nói mấy vị này đều là danh sư, vốn dùng thực lực bọn họ như vậy, đừng nói là tiếp xúc, ngay cả nhìn cũng không có tư cách. Hiện tại lại có thể hỗ trợ cho danh sư, trong lòng hưng phấn thế nào có thể tưởng tượng ra được.

Nếu như vị Trang sư này thật sự thành công đột phá sẽ nhớ ân tình của bản thân, vinh hoa phú quý sau này còn không dễ như trở bàn tay hay sao?

Đây chính là ân tình của danh sư a...

Nghìn vàng cũng khó mà mua được.

- Như vậy là được rồi!

Thoả mãn, gật gù một cái. Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Lưu Lăng, nói:

- Có khả năng còn phải làm phiền Lưu sư hỗ trợ niêm phong huyệt đạo trên người Trang sư lại. Để hắn không có cách nào động đậy được.

- Niêm phong huyệt đạo lại?

Trang Hiền hơi nhướng mày:

- Ngươi muốn làm gì?

Niêm phong huyệt đạo, kinh mạch, người không có cách nào động đậy được, không phải ngươi đang giúp ta đột phá sao? Niêm phong lại những thứ này, chân khí không có cách nào thông suốt, tu luyện thế nào đây chứ?

Những người khác cũng tràn ngập nghi hoặc nhìn sang.

- Muốn đột phá thì không nên để ý tới chuyện này, cứ nghe ta sắp xếp là được.

Khoát tay áo một cái, Trương Huyền dùng ánh mắt kiên định nhìn qua.

Nhìn thấy loại ánh mắt này, chẳng biết vì sao Tôn Cường ở bên cạnh không kìm lòng được run cầm cập một lúc.

Có vẻ như... Lần trước để Lăng Thiên Vũ đi đập sư tử đá cũng là loại ánh mắt này... Bản thân tin tưởng, kết quả hắn bị đánh cho suýt chút nữa đã mất mạng.

Không cần phải nghĩ, nếu như vị Trang sư này tin lão gia, nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Bản thân vị lão gia này chuyên môn hố người chết không đền mạng...

- Ta...

Trang Hiền còn muốn nói điều gì đó thì đã thấy vẻ mặt Trương Huyền ở phía đối diện nhìn sang, có chút hờ hững nói:

- Nếu như không muốn đột phá thì thôi, ta cũng chẳng muốn phí công phu với ngươi.

Nói xong, tiếp tục uống trà, yên tĩnh giống như một bức tranh.

- Được, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Thấy dáng vẻ này của đối phương, rất rõ ràng, ngươi không đồng ý thì thôi. Trang Hiền cắn răng một cái, lại quay đầu nhìn về phía Lưu Lăng:

- Lưu huynh, làm phiền ngươi.

Muốn cho ta biết khó mà lui? Nằm mơ! Để xem rốt cuộc ngươi làm sao giúp cho ta đột phá, nếu như không có cách nào thành công, ta sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt...

- Tốt!

Đối với tên lừa đảo này hắn cũng nửa tin nửa ngờ, Lưu Lăng gật gù đi lên phía trước, bàn tay vung lên, chân khí bắn ra, rơi vào trên người Trang Hiền, đem niêm phong tất cả huyệt đạo chủ yếu trên toàn thân hắn lại.

- Được rồi.

Sauk hi niêm phong tất cả huyệt đạo của đối phương lại, Trang Hiền không có cách nào động đậy nữa, lúc này Lưu Lăng mới nhìn sang.

- Được rồi!

Trương Huyền kiểm tra một chút, gật gù.

Vị Lưu sư này cũng không có ăn bớt, quả thực đã phong kín tất cả huyệt đạo trên người của đối phương lại.

- Một lúc nữa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, làm phiền hai vị không nên ra tay.

Sauk hi làm xong tất cả, Trương Huyền nhìn về phía Lưu Lăng và Trịnh Phi.

- Được!

Hai người không biết rốt cuộc trong hồ lô hắn bán thuốc gì nên gật đầu đồng ý.

- Bắt đầu đi!

Khẽ nở nụ cười, Trương Huyền không nhiều lời mà chỉ tiện tay tiếp nhận bao tải mà Tôn Cường đưa, đi hai bước tới trước mặt Trang Hiền, sau đó chụp bảo tải lên trên đầu của hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

Niêm phong huyệt đạo lại, Trang Hiền còn đang muốn xem đối phương giúp bản thân đột phá như thế nào thì lại nhìn thấy bao tải chụp tới, suýt chút nữa hắn đã phun máu ngất đi.

Ta là danh sư, là người có địa vị, ngươi nói rõ cho ta biết... Chụp bao tải làm cái quỷ gì vậy?

Không thèm để ý tới lời của hắn, Trương Huyền nhìn về phía hộ vệ rồi nói:

- Đến phiên các ngươi, không phải các ngươi muốn giúp Trang sư đột phá sao? Bắt đầu đi, dùng gậy mạnh mẽ đánh, tàn nhẫn mà đánh cho ta!

- A?

Rất nhiều hộ vệ đang mơ mộng muốn có được sự cảm kích danh sư, không biết nên làm gì, sau khi nghe được lời này, mỗi người đều lảo đảo, đồng thời xém chút khóc.

Lão gia, lời người nói chính là sự thật sao?

Đánh danh sư?

Nói là hỗ trợ, phải nhận được cảm kích mới đúng chứ?

Chúng ta còn cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp, còn muốn sống thêm một quãng thời gian nữa, chứ không muốn tráng niên mất sớm a...
Bình Luận (0)
Comment