Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 221

- Đây là bái thiếp của chúng ta, mong rằng Tôn quản gia đưa giúp một chút. Nhận được Dương sư triệu kiến, hai người huynh đệ ta nhất định sẽ cảm kích tình nghĩa ngươi thông báo.

Hình như nhìn ra được Tôn Cường kiêng kỵ, Lục Tầm mỉm cười, chắp hai tay ở sau lưng, lộ ra nụ cười tự tin.

Từ nhỏ đến lớn, hắn một đường xuôi dòng thuận gió, hơn nữa mấy năm nay đánh ra danh tiếng, hắn có tự tin và phong độ này.

Chỉ cần ở bên trong Thiên Huyền vương quốc, đưa ra cái tên “Lục Tầm” này, ai chẳng nhìn với cặp mắt khác, lễ độ thêm ba phần?

Nếu nói trước đây, dựa vào thân phận “đế sư” của phụ thân hắn, Lục Trầm đại sư, vậy bây giờ, “lão sư sao kim Lục Tầm” lại là danh hiệu do chính hắn đánh ra.

- Được rồi!

Tôn Cường gật đầu, cầm bái thiếp ở trong lòng bàn tay, không có dừng lại quá lâu, đi vào phủ đệ.

Tuy rằng Lục Tầm hiện tại chỉ là lão sư sao kim, nhưng dựa vào kinh nghiệm, trở thành danh sư là chuyện ở trong tầm tay. Vấn đề giữa các danh sư, hắn một quản gia nho nhỏ, cũng không muốn dính vào quá nhiều. Tất cả vẫn do lão gia quyết định.

- Cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Thấy người béo mập trước mắt nghe được tên, thái độ thay đổi lớn như vậy, xoay người đi vào, Vương Siêu hừ lạnh, vẻ mặt xem thường.

Tình hình về Tôn Cường, hắn đã sớm nghe được. Chỉ là ông chủ của một cửa hàng cho thuê mà thôi. Cũng không biết Dương sư nhìn trúng hắn về điểm nào, lúc này mới biến hóa nhanh chóng, có thân phận như bây giờ.

Hơn bốn mươi tuổi mới đạt tới Bì Cốt cảnh, mập mạp như lợn, không có bản lĩnh gì, còn dám la hét đối với mình. Nếu không phải là nể tình hắn là quản gia của Dương sư, khẳng định đã sớm ra tay dạy dỗ hắn.

- Nhân vật nhỏ mà thôi, Vương huynh không cần để ý.

Lục Tầm mỉm cười.

- Hóa ra là Lục Tầm lão sư và Vương Siêu lão sư. Vừa không nhận ra được, thất kính thất kính.

- Hai vị lão sư lại là nhân vật nổi danh nhất trong cả học viện, ta vẫn muốn tới thăm hỏi, không nghĩ lại gặp được ở chỗ này.

- Thực sự là may mắn ba đời. Sau đó có khả năng còn có chuyện phải làm phiền hai vị lão sư...

Trong tai nghe thấy lời nói chuyện của bọn họ, đám người xếp hàng ở phía sau không tức giận giống như trước nữa. Mỗi một người đều đặc biệt khách khí.

Sư giả chia ra làm hai tầng lớp lão sư bình thường và danh sư.

Lão sư bình thường phân ra ba loại lão sư sơ cấp, cao cấp cùng với sao kim.

Danh sư lại chia ra làm hai loại học đồ (cũng gọi là trợ giáo) và danh sư chính thức.

Lục Tầm, Vương Siêu tuy rằng vẫn dừng lại ở cấp bậc thứ nhất, nhưng dĩ nhiên đạt tới đỉnh phong, thu được tư cách đi tới danh sư. Chỉ cần lấy được sự tán thành của một vị danh sư, bọn họ có thể lập tức trở thành danh sư học đồ, thay da đổi thịt, gà mái biến thành phượng hoàng.

Loại thân phận này, cho dù những người chờ ở trước cửa mỗi người có thực lực không kém hơn, địa vị được tôn sùng, cũng không dám đắc tội.

Hơn nữa, hai người bọn họ hiện tại đang thăm hỏi Dương sư, nếu may mắn không chừng sẽ được coi trọng. Một khi thành học đồ của Dương sư, đến lúc đó mới nịnh bợ, có thể đã muộn.

Thấy thái độ mọi người như thế, hai người Lục Tầm đồng thời cười tươi, bàn tay bóp một cái, rất có cảm giác cao cao tại thượng, chỉ điểm giang sơn. Dường như giờ phút này, bọn họ đã biến thành danh sư học đồ.

Tuổi còn trẻ lại sáng tạo ra danh tiếng lớn như vậy, không phải là vì cái này sao?

- Hai vị cũng không cần tức giận với quản gia kia. Chờ các vị trở thành học đồ của Dương sư, nói vậy cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám nhiều lời.

Một người tu luyện nịnh bợ, cười nói.

- Đúng vậy, trở thành học đồ, chính là đệ tử đích truyền của Dương sư, tương đương với hậu bối. Hắn là một quản gia, người hầu mà thôi!

Lại một người nói.

- Các vị khách khí rồi. Trở thành học đồ khó khăn tới mức nào. Làm gì có thể dễ dàng như vậy được.

Ngoài miệng Lục Tầm nói lời khiêm tốn, trên mặt lại lộ ra dáng vẻ tươi cười, tự tin, ngoài ta ra còn ai nữa.

Cũng đúng. Trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc hắn được xem là người đứng đầu trong những lão sư sao kim lợi hại nhất. Nếu như danh sư thật sự thu học đồ, hắn khẳng định việc nhân đức không nhường ai, không người nào có thể so sánh.

- Lục lão sư khiêm nhường. Ta trước đó lại nghe nói Lưu sư đã sớm có ý thu ngươi làm học đồ!

- Ta cũng nghe nói. Chỉ có điều, ngay cả Lưu sư cũng muốn tới thăm hỏi Dương sư. Nếu như có thể trở thành học đồ của hắn, khởi điểm khẳng định càng cao hơn.

- Nếu thật sự trở thành học đồ của Dương sư, sợ rằng địa vị đã không thua kém gì danh sư nhất tinh. Đến lúc đó chúng ta khẳng định còn phải dựa vào hai vị lão sư nhiều hơn...

Mấy người lại nịnh nọt.

- Yên tâm đi, nếu như Dương sư thật sự thu ta làm học đồ, chắc chắn sẽ không quên các vị.

Hai người Lục Tầm đồng thời cười. Lúc đứng ở trước mặt mọi người, giống như hoa sen lộ ra khỏi nước bùn, cao quý không thể tả xiết, khiến người ta âm thầm cảm thấy mình dơ bẩn, không dám nhìn thẳng.

Két!

Nhưng vào lúc này, cửa viện “két” một tiếng mở ra. Tôn Cường lại đi ra.

Thấy hắn đi ra, hai người bước lên trước.

- Đã làm phiền Tôn quản gia thông báo, vẫn mong đi trước dẫn đường.

Vương Siêu khẽ cười, lông mày thoáng nâng lên, lại muốn đi về phía trong viện.

Còn chưa đi được hai bước, hắn đã bị một bóng người mập mạp ngăn cản ở phía trước. Chỉ thấy vẻ mặt cổ quái Tôn Cường nhìn qua.

- Lẽ nào Dương sư không để cho chúng ta tiến vào trong?

Sắc mặt Vương Siêu trầm xuống.

Không phải chứ? Trên bái thiếp hai người đã viết kỹ càng tỉ mỉ về thành quả dạy học trong mấy năm nay, tuyệt đối là lão sư sao kim. Làm sao có thể không được triệu kiến?

- Tiến vào trong? Ai bảo các ngươi tiến vào? Cho hai người các ngươi lựa chọn. Hoặc là xếp hàng, hoặc là... cút đi!

Tôn Cường vẫy bàn tay một cái.

- Ngươi...

Không nghĩ tới đưa lên bái thiếp, đối phương vẫn là bộ dáng này, Lục Tầm, Vương Siêu thiếu chút nữa tức nổ phổi.

- Đây là ý của Dương sư sao? Quản gia nho nhỏ, ngàn vạn lần không nên tự ý làm sai!

Lục Tầm bước lên trước.

Vừa rồi lưu lại uy phong cho mọi người, mình cảm giác hài lòng, cho rằng Dương sư nhất định triệu kiến. Kết quả đối phương lại muốn đuổi người đi. Nếu thật sự đi như thế, thanh danh của hắn tuyệt đối cũng sẽ lập tức quét ra rác, lại không ngóc đầu lên được.

- Tự ý làm sai? Người đâu, đuổi hai kẻ quấy rối này ra ngoài.

Tôn Cường lười để ý tới, ngoắc tay.

Ầm!
Bình Luận (0)
Comment