Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 23

Thành Thiên Huyền là kinh đô của Thiên Huyền vương quốc. Vị vương gia thành chủ ở đây chính là người đứng đầu một trong số bốn đại gia tộc lớn nhất nước, do đó thực lực của hắn rất mạnh.

Bởi vì Vương Đào có một gia tộc hùng mạnh, nên ngay cả viện trưởng Hồng Thiên học viện cũng phải nể mặt hắn vài phần. Vương Dĩnh cũng giống hắn, muốn tìm lão sư dạng gì mà chẳng được, thế mà lại đi nhận một lão sư kiểm tra được không điểm làm lão sư. Thật là mất mặt!

Quá nhục nhã rồi!

Hắn là học sinh cũ của trường nên biết rất rõ chuyện về Trương Huyền. Ngay cả những chuyện người khác không biết, hắn cũng biết rất chi tiết. Lão sư này đã từng dạy sai học sinh, làm người ta bị tẩu hỏa nhập ma, cũng làm các lão sư khác trong trường bị mang tiếng theo, mất hết thể diện.

Hắn ta chính là đề tài nói chuyện phiếm của hắn với bạn bè vào những lúc rảnh rỗi. Chính vì vậy có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được, người bị bọn họ lấy ra làm đề tài cười nhạo, lại chính là người muội muội hắn nhận làm lão sư.

Nếu như chuyện này đến tai những người bạn học cùng lớp, chắc chắn hắn sẽ trở thành trò cười cho bọn họ mất thôi!

Vương Đào càng nghĩ càng tức giận. Hắn bước thật nhanh về phía trước. Chẳng mấy chốc hắn đã đến trước cửa lớp học. Hắn nhìn thấy một người được băng bó chặt chẽ như xác ướp đang đứng ở đó. Người đó không ai khác chính là Diêu Hàn.

- Hóa ra là Vương Đào thiếu gia!

Vì Diêu Hàn là quản gia Bạch Ngọc thành nên cũng quen biết với rất nhiều người trong các gia tộc lớn. Hơn nữa Vương Đào vốn là một thiên tài nổi tiếng, lại là con trai của Vương gia, nên hắn đã quen biết với người này từ lâu.

- Ngươi là...

Nhìn thoáng qua “xác ướp” kia, Vương Đào nhướng lông mày hỏi.

Diêu Hàn bị thương rất nặng, dáng vẻ bề ngoài của hắn bị biến dạng đến nỗi ngay cả Triệu Nhã còn không nhận ra được chứ đừng nói tới Vương Đào.

- Ta chính là Diêu Hàn - quản gia Bạch Ngọc thành đây!

Diêu Hàn nói.

- Ồ, thì ra ngươi chính là Diêu đại quản gia. Nhưng sao ngươi...

Vương Đào ngạc nhiên.

- Là do khi luyện công, ta không cẩn thận để bị thương...

Diêu Hàn xấu hổ giải thích xong liền cố gắng chuyển chủ đề:

- Không biết Vương Đào thiếu gia tới đây để làm gì?

- Thật không ngờ muội muội ta lại nhận cái tên Trương Huyền vô dụng làm lão sư, nên ta tới đây để bắt nàng về. Sau đó ra tay dạy dỗ lão sư đáng ghét, thích coi trời bằng vung kia một trận!

Vương Đào giận dữ nói.

- Ôi! Muội muội của ngài sao? Vậy chẳng phải là tiểu thư Vương Dĩnh đó sao?

Vừa rồi, khi Diêu Hàn đi vào phòng chỉ lo để ý Trương Huyền nên vẫn chưa thấy Vương Dĩnh trong phòng.

Vương Đào gật đầu.

- Ta nghe nói tiểu thư Vương Dĩnh cũng có thiên phú rất cao, hơn nữa cũng không hề thua kém công tử ngài chút nào. Vậy tại sao nàng ấy lại chọn tên Trương Huyền vô dụng kia làm lão sư chứ?

Diêu Hàn khó hiểu hỏi.

- Muội muội ta từ trước đến nay chưa từng rời nhà đi đâu xa. Nàng rất ngây thơ và dễ tin người. Trong khi đó cái tên Trương Huyền này lại rất khéo ăn nói. Không biết hắn đã nói linh tinh cái gì với nàng khiến nàng đã tin tưởng và nhận hắn làm lão sư luôn rồi!

Nhớ đến lời Lưu lão kể lại, Vương Đào lại nổi cơn thịnh nộ.

- Đúng là cái đồ khó ưa! Cái tên Trương Huyền này đúng là một gã phiền phức. Tên lão sư đáng ghét, hư hỏng!

Nhớ tới tiểu thư nhà mình cũng bị Trương Huyền lừa gạt, Diêu Hàn phẫn nộ cắn răng nói:

- Vương Đào thiếu gia, ngài nhất định phải dạy dỗ cái tên đáng ghét kia một trận!

- Ừ!

Vương Đào đáp xong liền nghi ngờ nhìn qua:

- Đúng rồi, sao ngươi đứng đây vậy Diêu quản gia?

- Không nói thì thôi, càng nói lại càng tức. Tiểu thư nhà chúng ta cũng bị cái tên Trương Huyền này lừa gạt. Không biết hắn đã nói gì với tiểu thư khiến tiểu thư đã nhận hắn làm lão sư rồi!

Diêu Hàn khẽ nói.

- Người ngươi nói là Triệu Nhã tiểu thư sao?

Vương Đào ngạc nhiên hỏi.

- Đúng rồi!

Diêu Hàn gật đầu.

- Vậy... tại sao ngươi không xông vào đó vạch trần bộ mặt giả dối của cái tên khốn kia, còn đứng chờ trước cửa làm gì?

Vương Đào thắc mắc.

- Ta cũng rất muốn bay vào đó ngay tức khắc để vạch trần hắn, nhưng không thể được. Tiểu thư đã mắng không cho ta vào trong đó rồi. Ta chỉ có thể đứng bên ngoài đây đợi thôi. Vương Đào thiếu gia, ngài đến thật đúng lúc. Ngài có thể đi vào đó dạy dỗ cái tên đáng ghét kia một trận hay không? Sau đó vạch trần bộ mặt lừa gạt xấu xa kia của hắn trước mặt mọi người, để tiểu thư nhà ta nhận ra bộ mặt thật của hắn!

Diêu Hàn nói.

- Yên tâm, ngay bây giờ ta sẽ đi vạch trần tên vô sỉ kia, phơi bày tất cả chiêu trò lừa gạt của hắn cho mọi người biết.

Vương Đào gật đầu, cắn chặt răng để kiềm nén cơn giận, đá văng cánh cửa tiến vào.

.................

Tại căn phòng nhỏ trong lớp học, Trương Huyền đã chỉ dẫn xong hết khuyết điểm và cách giải quyết cho năm học sinh.

Cách đánh thương của Trịnh Dương có một số khuyết điểm, Trương Huyền giải thích chi tiết một lần cho hắn nghe. Trịnh Dương rất vui mừng vì thực lực của hắn kì này lại tăng mạnh hơn cả lần trước rất nhiều.

Còn về Viên Đào, bởi vì hắn ta không có kỹ thuật, cũng chưa từng luyện võ nên Trương Huyền đã sửa lại một số khuyết điểm trong cuốn sách Hồng Thiên Cửu Trọng quyết tầng một đưa cho hắn ta.Mặc dù Trương Huyền không sửa lại hết tất cả khuyết điểm trong quyển sách này, nhưng so với cuốn công pháp Thiên Đạo Viên Đào đang tu luyện, nó tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa nó cũng cao cấp hơn bản gốc của cuốn “Hồng Thiên Cửu Trọng quyết” ở thư viện trường nhiều. Viên Đào chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra sự vượt trội của quyển sách này, nên hắn vui mừng, phấn khởi đón lấy quyển sách. Hôm nay hắn hiểu được mình đã gặp được một người lão sư giỏi rồi.

- Được rồi, vấn đề trên người các ngươi, lão sư đã giải thích cặn kẽ một lần rồi. Các ngươi hãy cố gắng chăm chỉ, kiên trì luyện tập thật tốt...

Vừa trở về lớp học, Trương Huyền liền tập hợp năm học viên lại, nói sơ qua về vấn đề. Hắn đang tính giảng bài, lại nghe được một tiếng đạp cửa thật lớn.

Ầm.

Một tiếng động vang lên. Cửa phòng bị đá văng ra. Ngay sau đó một tiếng thét lớn vang lên.

- Trương Huyền, ngươi mau hủy bỏ khóa học của muội muội ta và tiểu thư Triệu Nhã nhanh lên. Nếu như ngươi không chịu hủy khóa, hôm nay ta nhất định sẽ đánh ngươi một trận.

Sau khi cửa bị phá, Vương Đào lập tức vọt vào, tức giận trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu dường như muốn giết người nhìn Trương Huyền.

- Ca ca...

Nhìn thấy bộ dạng này của ca ca mình, Vương Dĩnh giật mình, vội bước lên trước.

- Muội không cần để ý đến chuyện này!

Đẩy muội muội ra sau lưng, Vương Đào lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn Trương Huyền nói:

- Trương Huyền, trước đây ngươi hay nói dối, lừa gạt người khác ta cũng không thèm để ý. Thế nhưng ngay cả muội muội ta, ngươi cũng muốn lừa gạt, thật sự là đáng chết mà! Ta sẽ đếm đến mười, ngươi hãy mau hủy bỏ khóa học của muội muội ta và Triệu Nhã tiểu thư, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không cho dù ngươi có là lão sư đi nữa, cũng đừng trách sao ta không nương tay!

Ầm ầm!

Vương Đào hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vận công, thi triển sức mạnh toàn thân, lộ ra khí tức cường đại, mạnh mẽ.

Ồ, hóa ra Vương Đào đã đạt tới võ giả tứ trọng - Cốt Bì cảnh.

Trương Huyền nghĩ thầm:

“Hèn chi hắn ta được trưởng lão nhận làm học viên. Thực lực của hắn ta bây giờ mạnh hơn rất nhiều so với những lão sư thông thường khác”.

- Ta đang dạy học, mau đi ra ngoài!

Trương Huyền thản nhiên nói.

- Dạy học? Với cái trình độ kia của ngươi sao? Dạy cái con khỉ!

Vương Đào cười lạnh lùng:

- Ra ngoài? Ngươi bắt ta ra ngoài sao? Ngươi là cái thá gì mà ra lệnh cho ta hả? Gọi ngươi một tiếng lão sư là đã tôn trọng ngươi lắm rồi. Trình độ ngươi thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi chính là lão sư thấp kém nhất. Chỉ mới là võ giả Chân Khí cảnh mà bày đặt ra lệnh cho ta sao? Dù hôm nay ta có đánh ngươi tơi tả, ngươi cũng có thể làm gì được ta nào? Cùng lắm thì ta bị trưởng lão la vài câu thôi, đúng không?

Vương Đào nói không sai. Trong trường có một số học sinh là học viên của các trưởng lão, thực lực mạnh hơn nhiều so với các lão sư bình thường, địa vị cũng cao quý hơn nhiều. Do đó nếu họ đánh nhau với lão sư, cùng lắm cũng chỉ bị la vài ba câu thôi, không bị phạt cái gì cả.

- Ca ca...

Sắc mặt Vương Dĩnh trắng bệch.

Vị lão sư trước mắt này có trình độ ra sao nàng biết rất rõ. Căn bệnh khiến tất cả thầy thuốc giỏi trong Thiên Huyền vương quốc đều không trị được, hắn lại có thể chữa trị một cách dễ dàng, hơn nữa còn chữa trị bằng cách Huyền Không châm cứu. Người như vậy sao có thể là hạng người tầm thường được?

Đang tính giữ chặt người ca ca lỗ mãng của mình lại, Vương Dĩnh chợt nghe thấy một tiếng la thật lớn. Tiếp đó nàng nhìn thấy nét mặt bực bội của Trương Huyền.

- Cút ngay!

- Dám bảo ta cút...

Vương Đào thực sự không thể ngờ được lão sư vô dụng nhất trường kia lại dám hét lớn đuổi hắn ra ngoài. Đang tính chửi lại, hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đối phương.

Nhìn thấy ánh mắt này, hắn không tự chủ được, sợ hãi lùi về sau mấy bước, hai chân run rẩy như chú thỏ trắng yếu đuối bị hổ dữ nhìn. Hắn cảm thấy rất khó chịu.

Loại khí tức mạnh mẽ và đầy áp bức này hắn chỉ từng thấy trên người sư phụ. Nhưng làm sao nó lại có thể xuất hiện trên người một lão sư tệ hại như Trương Huyền chứ? Hắn ta chỉ mới là võ giả tam trọng Chân Khí cảnh thôi mà?

Một lát sau khi tỉnh táo lại, sắc mặt Vương Đào đã đen như đít nồi, cặp mắt đỏ hoe vì tức giận.

Trong mắt hắn, mặc dù Trương Huyền là lão sư nhưng trên thực tế người này chỉ là một người vô dụng. Thế mà khi nãy hắn lại bị cái tên vô dụng đó hét lớn đuổi đi, hắn còn sợ hãi lui về phía sau nữa chứ. Nếu việc này truyền ra, về sau hắn còn mặt mũi nào gặp ai? Danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ bị mất sạch!

- Muốn chết!

Vương Đào cảm thấy nhục nhã vô cùng. Hắn hét lớn một tiếng, bàn tay nhanh nhẹn rút ra thanh kiếm đeo bên hông.

Ầm!

Thanh kiếm sắc bén được Vương Đào điều khiển thuần thục, mạnh mẽ đâm tới chỗ Trương Huyền.

Rầm... rầm... rầm!

Người đạt tới võ giả tứ trọng - Cốt Bì cảnh sẽ sở hữu sức mạnh hơn năm trăm ki-lô-gam. Tuy Vương Đào chưa tới trước mặt Trương Huyền nhưng tiếng động liên tục phát ra trên không trung khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách vô cùng.

- Trương lão sư...

Thấy ca ca trực tiếp ra tay, còn đánh với tốc độ nhanh như vậy, gương mặt xinh đẹp của Vương Dĩnh trở nên trắng bệch.

Mặc dù lúc nãy nàng vô cùng bội phục lời chỉ dạy của Trương lão sư, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng chỉ mới là võ giả tam trọng thôi, chắc chắn sẽ không đánh lại được ca ca của nàng.

Lần này nếu hắn không tránh được, nhất định sẽ bị thương rất nặng.

Thét một tiếng lớn, Vương Dĩnh không đành lòng nhắm mắt lại.

- Điều này... sao có thể?

Ngay lúc Vương Dĩnh nghĩ rằng người vừa giúp nàng giải quyết xong vấn đề - Trương lão sư - sẽ bị chém một kiếm và bị thương nặng, bên tai nàng chợt vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc của đám người Triệu Nhã. Nàng nhanh chóng mở mắt nhìn qua. Khi nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt, nàng bất ngờ đến mức muốn rơi cả tròng mắt, đứng yên tại chỗ.

Nàng thấy ca ca dũng mãnh của mình đang bay trên không, tay cầm kiếm vẫn chỉ thẳng vào Lão sư Trương Huyền. Còn Trương lão sư chỉ dùng hai ngón tay để cản lại mũi kiếm.

Cây kiếm sắc bén như vậy, lão sư lại có thể dùng hai ngón tay kẹp lại!
Bình Luận (0)
Comment