Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2793

- Lần nữa ngưng tụ?

Hai người sửng sốt.

- Năm đó thời điểm tiên tổ lưu lại chữ Kiếm, tuy là lĩnh ngộ kiếm đạo tốc độ chân giải, nhưng lại không hoàn mỹ, cho nên từng lưu lại lời nói, chỉ cần hậu nhân có người ở tốc độ chân giải lĩnh ngộ vượt qua hắn, chữ viết sẽ tự động vỡ vụn, đổi thành lĩnh ngộ của đối phương... Chuyện này, ta cũng là nghe tộc trưởng nhắc qua một lần, không nghĩ tới lại là thật!

Trương Húc nói.

Tiên tổ lưu lại chữ Kiếm, để hậu nhân càng dễ học tập, nhưng Tiên tổ nhất định sẽ chính xác nhất sao? Chưa hẳn!

Cho nên chữ này, nói trắng ra chỉ là cung cấp một con đường có thể đi, cũng không phải chân giải chân chính, càng không phải chân chính hoàn mỹ phù hợp đại đạo.

Nếu không, cũng không có khả năng, gặp phải chân giải giao hòa sẽ trực tiếp xuất hiện vết rách lớn như vậy. Nếu như đại đạo là bảo tàng lớn nhất trong thiên địa, chân giải là lối vào, từ cửa vào đến bảo tàng, còn không biết có bao nhiêu đường phải đi.

Nhưng có cửa vào, chỉ cần cố gắng tiến lên, một ngày nào đó có thể tìm được... lúc trước Tiên tổ lĩnh ngộ, mặc dù là cửa vào, nhưng khá chật hẹp, một khi có người lĩnh ngộ cao hơn hắn, tự nhiên sẽ thay thế.

Rầm!

Thời điểm ba người nói chuyện với nhau, chữ Kiếm đã không chịu nổi, rầm rầm vỡ ra.

Ông!

Chữ này mới vừa vỡ vụn, một đạo kiếm ý mới xông thẳng lên trời, lần nữa chèn ép bọn họ không thể động đậy, ngay sau đó cả phòng phân tán kiếm khí, nhanh chóng ngưng tụ, thẳng tắp hội tụ trên mặt tường.

Xì xì xì xì...

Khí tức nhấp nhô, như là thủy triều, thời gian nháy mắt, bức tường vắng vẻ lần nữa xuất hiện chữ lớn, giống như vừa rồi, đồng dạng là chữ Kiếm. Từ xa nhìn lại, chữ này cùng chữ vừa rồi kia, hình thái, lớn nhỏ, khí tức, tất cả đều giống nhau như đúc, không sai chút nào.

- Chuyện gì xảy ra?

Trương Khâm vội vàng nhìn về phía Trương Húc, mặt choáng váng. Phá hư một cái, lại xuất hiện một cái, khí tức không có nửa điểm khác biệt, cái chữ này... Có thể vượt qua tiên tổ?

- Đừng có nhìn bằng mắt thường, mà dùng kiếm ý nhìn...

Thấy hắn không hiểu, Trương Húc nói.

- Dùng kiếm ý nhìn?

Trương Khâm cùng Trương Ngân liếc mắt nhìn nhau, có chút không hiểu.

- Là lấy kiếm ý cảm ngộ được trong cơ thể đi cảm ngộ kiểu chữ của đối phương!

Trương Húc tiếp tục giải thích.

- Ta thử xem...

Trương Khâm cái hiểu cái không, tinh thần nội thị, cảm ứng kiếm ý trong cơ thể, khống chế chậm rãi lan tràn ra phía ngoài, rất nhanh tiếp xúc mặt tường.

Trong tích tắc, cả người sững tại chỗ.

Chữ Kiếm trên vách tường, giống như trực tiếp khắc ở trong đầu của hắn, tuy cùng trước đó giống nhau như đúc, nhưng đã không còn lăng lệ như trước đó, ngược lại cho người ta một loại cảm giác càng thêm đơn giản, càng dễ dung hợp đại đạo. Đồng dạng trình bày tốc độ áo nghĩa, nhưng kiếm chữ này nhắm thẳng vào nội tâm. Hình như trong nháy mắt nhìn thấy, cả người biến thành tốc độ, vẫy vùng ở trong hải dương kiếm khí.

- Nguyên lai... Chúng ta lĩnh ngộ chân giải nhiều năm, lại nhiều sai lầm như vậy...

Thân thể Trương Khâm run rẩy, nước mắt chẳng biết lúc nào chảy ra. Sáng sớm nghe đạo, buổi chiều chết cũng được! Hắn hiện tại, liền có loại cảm giác này.

Nhìn thấy chữ trước mắt mới hiểu được, những năm này cố gắng, là buồn cười biết bao.

Nếu như tiên tổ lĩnh ngộ, lực lượng một cánh cửa hẹp cho 1 người đi qua, như vậy đối phương lĩnh ngộ, chính là một thông đạo rộng lớn có thể cho phép xe ngựa mạnh mẽ đâm tới.

Coi đây là trụ cột, tu luyện, sau này tốc độ tiến bộ, sẽ so với trước đó nhanh ít nhất gấp hai!

Một gia hỏa hai mươi tuổi, chỉ nhìn không đến mười phút, liền lĩnh ngộ sâu sắc... Thậm chí vượt qua tiên tổ... Còn là người sao? Lần nữa nhìn đối phương, chỉ thấy đầu thanh niên nâng lên, không biết nghĩ cái gì, trên người toát ra tịch mịch nồng đậm.
Bình Luận (0)
Comment