Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2836

- Dương Huyền?

Trần Nhạc Dao giật nảy mình:

- Ngươi, ngươi... Muốn mượn dùng tên tuổi Dương sư?

Dương sư Dương Huyền, người khác không biết, nàng là nghe qua. đệ nhất thái thượng trưởng lão của Danh Sư đường, địa vị cao, có thể xưng đương đại đệ nhất, thực lực lại càng không cần phải nói... xem như lão sư của mình cũng không thể mượn dùng như vậy...

- Bây giờ muốn làm cho đối phương đi ra, chỉ có thể mượn dùng... Triệu Nhã là đồ tôn của hắn, có lẽ sẽ không tức giận!

Ánh mắt của Trương Huyền thản nhiên.

Trần Nhạc Dao nói không ra lời.

Nói thật, vị trước mắt này, thật đúng là to gan lớn mật. Cưỡng ép lao ra Thánh Tử điện ngược lại cũng thôi, còn giả mạo sư phụ của mình...

Không bị phát hiện ngược lại cũng thôi, nếu bị phát giác, còn không trực tiếp nháo đến Tổng bộ Danh Sư đường? Đột nhiên có chút hối hận đồng ý đối phương muốn cứu Triệu Nhã. Vị lão sư vô pháp vô thiên này của thiếu cung chủ, làm như vậy, thật không biết sẽ gây ra động tĩnh gì.

- Yên tâm đi, không có việc gì!

Thấy nàng như vậy, biết lo lắng cái gì, Trương Huyền xua tay.

Giả mạo Dương Huyền, hắn sớm đã thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.

Tình huống hiện tại, tên của hắn quả thực không thể dùng, nhưng Tổng bộ Danh Sư đường Dương Huyền, có thể cho người khiếp sợ rất mạnh, có lẽ có thể tìm được Triệu Nhã dễ như trở bàn tay.

Dù sao vị Dương Huyền thật kia đang bế quan ở Trương gia, thẳng đến hắn rời đi, cũng không có xuất hiện, nói rõ cách đi ra còn không biết bao lâu, không cần lo lắng.

- Tốt!

Biết đã cưỡi lên lưng hổ, không có cách nào xuống, Trần Nhạc Dao đành phải lấy ra bái thiếp, chân khí du động, lưu lại tên ở phía trên.

- Không cần viết Danh Sư đường, chỉ viết hai chữ Dương Huyền là được!

Thấy nàng khắc ra chữ viết, Trương Huyền nói.

- Được!

Không biết vì sao dặn dò như vậy, nhưng biết đã yêu cầu như vậy, khẳng định có mục đích của mình, Trần Nhạc Dao không nói thêm lời, lần nữa lấy ra bái thiếp viết tên lên. Làm xong, lúc này mới đi tới trước mặt đại môn gõ gõ.

Kẹt kẹt!

Hộ vệ đi ra.

- Lão gia nhà chúng ta, muốn thăm hỏi gia chủ của các ngươi, mong đi thông báo!

Trần Nhạc Dao đưa bái thiếp tới, giờ phút này nàng cũng biết bản thân nên nói cái gì.

- Đã trễ thế như vậy, lão gia nhà chúng ta đã nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại đến!

Hộ vệ cau mày lắc đầu, không có tiếp thu.

- Ta khuyên ngươi vẫn là đón lấy bái thiếp cho thỏa đáng, một khi chậm trễ, không phải một hộ vệ như ngươi có thể chống lại!

Thấy hắn không thu, Trần Nhạc Dao nhíu mày, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một cái lệnh bài.

- Đệ tử hạch tâm của Băng Nguyên cung?

Hộ vệ không biết Dương Huyền là ai, nhưng cái lệnh bài này vẫn nhận ra được, giật nảy mình, vội vàng nhận lấy bái thiếp:

- Hai vị chờ một chút, ta đi thông bẩm ngay!

Đường đường đệ tử hạch tâm của Băng Nguyên cung, cũng phải gọi lão gia, nói rõ vị sau lưng kia, địa vị ít nhất cũng là trưởng lão, quả thực không phải một hộ vệ như hắn có thể đắc tội.

- Ừm!

Thu lệnh bài về, Trần Nhạc Dao trở lại sau lưng Trương Huyền, hai người chậm rãi đi vào viện, tại đón khách phòng ngồi xuống. An bài tốt nước trà, cầm bái thiếp, hộ vệ vội vã đi đến phòng gia chủ.

Tuy đã đêm khuya, nhưng vị gia chủ này cũng không nghỉ ngơi, còn cùng tộc nhân thảo luận sự tình gì đó, đi vào gian phòng, hộ vệ vội vàng ôm quyền:

- Tộc trưởng, bên ngoài có người cầu kiến!

- Lúc này ai tới tìm ta?

Hàn gia gia chủ Hàn Thủy Lưu nhíu mày hỏi.

- Đây là bái thiếp...

Không dám nói nhiều, hộ vệ đẩy bái thiếp tới.

Hàn Thủy Lưu nhận lấy, từ từ mở ra, chỉ thấy phía trên chỉ có hai chữ Dương Huyền, không còn chữ viết gì khác.
Bình Luận (0)
Comment