Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 40

- Đánh một quyền

Chủ quầy khó hiểu hỏi, hắn không biết thiếu niên này đang muốn làm gì.

- Đúng vậy.

Trương Huyền gật đầu.

- Ngươi giỡn mặt với ta hả?

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Huyền, chủ quầy tức giận, giơ tay đánh về phía hắn.

Từng gặp nhiều người điên nhưng chưa từng thấy ai điên kiểu như vậy, còn bảo hắn ta đánh một quyền. Được thôi, có tin ta đây sẽ đánh chết ngươi không chứ?

Chủ quầy vừa ra tay đã dùng hết sức lực toàn thân, tiếng gió thét gào giúp Trương Huyền nhận biết được tu vi của hắn ta, võ giả tầng ba, giai đoạn đầu của Chân Khí cảnh.

- Không tệ!

Trương Huyền cười nhẹ, thân thể khẽ cử động, dễ dàng tránh khỏi cú đánh ban nãy.

Hắn đã đạt tới thời kỳ đỉnh cao của võ giả tầng năm - Đỉnh Lực cảnh thế nên võ giả ở giai đoạn đầu tầng ba không thể đánh hắn bị thương được.

- Hả?

Cứ tưởng rằng thiếu niên này chỉ là một tên quấy rối, không có tu vi nhưng khi thấy hắn nhẹ nhàng tránh được công kích của mình, chủ quán liền biết được tu vi của đối phương còn cao hơn cả hắn ta. Chủ quán lập tức ngừng lại nhìn Trương Huyền với ánh mắt khó hiểu. Một người có tu vi cao hơn võ giả tầng ba, chắc chắn không phải là hạng người nghèo nàn đến nỗi chỉ có 8 đồng tiền vàng để mua đồ...

- Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi là người ở thị trấn Hạ Bình đúng không?

Thấy đối phương đã ra tay, Trương Huyền mỉm cười vì đạt được ý nguyện, sau khi xem sách từ Thiên Đạo Thư Đồ Quán, hắn nhẹ nhàng hỏi.

- Ngươi... Sao ngươi lại biết?

Chủ quầy sững sờ.

Thị trấn Hà Bình là một thị trấn nằm ở ngoại ô thành Thiên Huyền, diện tích không lớn, chỉ thuộc cấp bậc thị trấn. Cả thành chỉ có chừng 80 đến 100 người sống ở đó. Vậy mà cái tên này lại có thể dễ dàng nói ra quê quán của hắn như vậy, khiến hắn rất kinh ngạc, cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Chủ quầy nhịn không được cúi đầu nhìn lại bản thân mình. Trên người hắn cũng đâu có điểm gì đặc biệt để nhận ra điều đó đâu chứ.

- Đừng quan tâm đến việc tại sao ta biết được!

Trương Huyền ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn đối phương:

- Nửa năm trước trong rừng rậm Thiên Huyền, ngươi đã từng trải qua một lần gặp nguy hiểm, bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương. Mặc dù lúc đó chạy thoát, giữ được tính mạng nhưng ngươi lại bị tổn thương nghiêm trọng, nếu như ta không nhìn lầm... Vào thời điểm kia... ngươi thường gặp khó khăn trong việc... thể hiện sự mạnh mẽ của người đàn ông, có đúng không?

- Ngươi... ngươi...

Chủ quầy lui về sau hai bước, trừng mắt lớn đến nỗi như muốn rơi cả tròng mắt xuống đất.

Nửa năm trước, đúng là hắn ta đã bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương! Từ đó về sau... những gì hắn nói đều rất đúng.

Nhưng chuyện này ngoại trừ hắn ta và cô nương thanh lâu kia ra, chắc chắn không có ai biết được, vậy tại sao thiếu niên này lại biết chứ?

Chẳng lẽ hắn ta là thầy tướng số, biết đoán trước tương lai sao?

Chủ quầy nghi ngờ nhìn Trương Huyền.

- Sao vậy, ta nói không đúng sao?

Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Trương Huyền biết chắc rằng Thiên Đạo Thư Đồ Quán không bao giờ có sai lầm, vì thế giả vờ thương tiếc nói:

- Nếu ngươi cảm thấy ta nói không đúng, vậy dược liệu đó ta không cần nữa, hiện tại ta cũng sẽ rời đi ngay lập tức, thế nhưng... ngươi đã tự mình đánh mất cơ hội tốt nhất để chữa trị rồi! Ôi chao, về sau không thể làm đàn ông được nữa, cũng đừng trách sao ta không nhắc nhở...

- Ta... Công tử khoan đi đã!

Nghe đối phương nói có cách chữa khỏi, chủ quầy kinh ngạc vô cùng, vội vàng tiến lên phía trước một bước:

- Cậu... thật sự có thể chữa khỏi cho ta sao?

Đối với một người đàn ông, trên đời chẳng có chuyện gì thảm bằng chuyện mất đi khả năng làm đàn ông. Mấy ngày nay mỗi lần bạn bè gọi hắn ta đi ra ngoài, hắn ta đều không dám nhận lời, bởi vì sợ bọn họ biết được chuyện đó. Hắn ta luôn phải chịu đựng sự lo lắng và bất an, mặc dù đã từng đi khám với rất nhiều thầy thuốc nhưng kết quả nhận được chỉ có duy nhất một câu, đó là không trị liệu được, biện pháp duy nhất chính là cắt bỏ...

Không nghĩ tới việc gặp được một người tới mua đồ, chỉ nhìn sơ qua là có thể dễ dàng nói ra bệnh của mình, lại còn nói biết cách trị liệu nữa chứ. Việc này khiến hắn ta có chút khó tin.

- Ngươi có thể tin, cũng có thể không tin, tùy ngươi thôi, ta sẽ không ép buộc ngươi! Nhưng mà nếu ta đã có thể nhìn ra được bệnh của ngươi thì khẳng định ta cũng có biện pháp để trị bệnh.

Trương Huyền nói.

- Mong công tử có thể chữa trị giúp ta, chỉ cần có thể chữa khỏi... Đừng nói là một cây Hàn Dương thảo, dù công tử có muốn lấy đi hết tất cả các dược liệu này cũng chẳng sao!

Chủ quầy vội vã nhìn Trương Huyền khẩn cầu.

Thế giới này có rất nhiều người kỳ lạ cũng có rất nhiều người tài, đối phương nói không sai, nếu hắn đã có thể nhìn ra được vấn đề, vậy khẳng định hắn cũng đã có cách trị liệu.

Hơn nữa, dù chỉ có một chút xíu hi vọng, hắn ta cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì chuyện này có quan hệ đến hạnh phúc về sau của hắn...

- Ừm, ngươi đã bị rắn Lãnh Trúc cắn trúng rồi, loài rắn này trời sinh có tính hàn rất cao. Nếu bị nó cắn trúng, khí lạnh trong cơ thể nó sẽ xâm nhập vào trong cơ thể người bị cắn, dù dùng bất cứ dược liệu gì cũng không thể loại bỏ hết được, khiến cho năng lực của người đó dần biến mất. Ngay cả những Luyện đan sư cũng hết cách.

- Nhưng có một điểm kỳ lạ, đó là mặc dù toàn thân con rắn này đều lạnh lẽo nhưng mật rắn lại cực kỳ nóng. Do đó ngươi chỉ cần tìm một con rắn Lãnh Trúc, giết chết rồi lột da nó, lấy mật rắn nuốt vào, như vậy sẽ có thể loại bỏ được toàn bộ khí lạnh trong cơ thể, phục hồi chức năng của thận. Chỉ cần làm đúng như vậy là hắn đã có thể trở lại làm một người đàn ông “mạnh mẽ” như ngày xưa được rồi.

Trương Huyền nói.

Mặc dù thuốc giải cho độc rắn Lãnh Trúc có rất nhiều thế nhưng giải dược tốt nhất lại nằm ngay trên người nó. Mật rắn có thể giúp tiêu trừ sạch sẽ khí lạnh trong cơ thể.

Cách giải độc này được ghi lại rất chi tiết trong một quyển sách ở Tàng thư các của trường Hồng Thiên. Vừa nghĩ đến rắn Lãnh Trúc thì tin tức này lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

Cũng bởi vì như vậy nên hắn mới nhắc đến rắn Lãnh Trúc, còn bằng không thì hắn đã nói cái khác từ lâu rồi, Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể cho biết rất nhiều khuyết điểm của hắn ta, hắn chỉ cần tùy tiện nói đại một cái là được rồi, cần gì phải nói về rắn Lãnh Trúc!

- Ăn mật rắn Lãnh Trúc?

Chủ quầy hơi nghi ngờ hỏi.

Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?

Nếu thật sự là như vậy, tại sao hắn đã từng tìm rất nhiều thầy thuốc nhưng lại không có ai nói ra biện pháp này?

- Ở thương thành này chắc cũng có bán rắn Lãnh Trúc đó. Nếu không tin ngươi có thể mua một con về thử, đợi có kết quả rồi tai mới rời đi, thế nào?

Trương Huyền nói.

Thương thành Thiên Vũ này không chỉ có bán vô số dược liệu và đồ vật quý hiếm mà còn có bán rất nhiều loại man thú và động vật. Rắn Lãnh Trúc là một loại man thú cấp thấp. Mặc dù người nó mang kịch độc nhưng lại có thể dùng làm thuốc thế nên vẫn có người bán.

- Vậy được, ngươi chờ ta một lát...

Chủ quầy do dự một lát rồi xoay người rời đi. Không lâu sau, hắn ta cầm một chiếc lồng trở về, bên trong là một con rắn Lãnh Trúc đang nằm cuộn mình.

Là một võ giả Chân Khí cảnh, lại sớm có chuẩn bị nên đối với chủ quầy, việc giết một con rắn Lãnh Trúc là không có gì khó khăn cả. Chỉ một lát, hắn ta đã lấy mật rắn ra, không do dự liền nuốt luôn.

- Hả?

Lát sau, ánh mắt chủ quầy sáng lên.

Cái này có hiệu quả hay không, bây giờ hắn ta hiểu rất rõ.

- Cám ơn công tử đã giúp đỡ, tất cả cây Hàn Dương thảo này ta xin tặng hết cho cậu.

Chủ quầy vui mừng đến nỗi hai mắt đều sáng lên, suýt chút nữa là quỳ xuống để tạ ơn luôn rồi.

Chuyện này đã trở thành tâm bệnh của hắn ta từ rất lâu, có một khoảng thời gian rất dài thậm chí hắn ta còn không muốn sống nữa. Mấy năm nay hắn ta cũng đã để dành khá nhiều tiền để chữa bệnh. Thế nhưng có nằm mơ cũng không thể ngờ được, bệnh đã được trị khỏi một cách dễ dàng như vậy!

- Ta đã từng nói ngươi chắc chắn sẽ tặng cho ta mà, vậy là ta không có gạt ngươi nhé!

Thấy đối phương tặng đồ, Trương Huyền cũng không khách sáo, hắn nhanh nhẹn cầm cái rương đựng Hàn Dương thảo.

Tri thức cũng là tiền, hắn giúp đối phương chữa khỏi bệnh, thu một ít quà cũng là điều hiển nhiên thôi.

- Công tử nói đúng, là ta có mắt mà không biết nhìn người... Xin công tử thứ lỗi.

Chủ quầy vò đầu, vẻ mặt hối hận nói.

Mới vừa nãy hắn ta còn mạnh miệng thề thật lớn rằng nếu như hắn ta tặng Hàn Dương thảo này cho đối phương thì sẽ gọi hắn ta một tiếng gia gia. Thật không ngờ đối phương lại có thể làm được.

- Không có gì!

Trương Huyền phất tay, trong lúc hắn xoay người tính rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một đám người đang gấp gáp chạy về phía trước, ai nấy cũng kích động đến nỗi đỏ mặt.

- Nhanh lên, Mặc Dương đại sư đến rồi!

- Nếu được Mặc Dương đại sư chỉ điểm thì đó chính là niềm vinh dự lớn nhất của ta rồi, lần này nhất định không thể bỏ qua được.

- Nếu lần này Mặc Dương đại sư có thể giúp ta xem xét bảo vật, dù vật đó có giá bao nhiêu, ta cũng sẽ mua hết.

- Đúng đó, lần trước lãng phí cơ hội, thật đáng tiếc...

..................

Đám người vừa rầm rập chạy vừa xôn xao bàn tán.

- Đó là gì thế?

Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của đám người kia, giống như là sắp gặp được thần tượng vậy, Trương Huyền khó hiểu hỏi chủ quầy.

- Là Mặc Dương đại sư, Mặc Dương đại sư đến rồi!

Chủ quầy cũng vui vẻ hô, ánh mắt tỏa sáng nhìn theo đám người kia
Bình Luận (0)
Comment