Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 67

Đây là sùng bái xuất phát từ nội tâm, trong suốt sáng sủa, không có chút ngụy trang nào.

Ánh mắt này thể hiện sự bội phục tuyệt đối từ nội tâm, không lẫn lộn bất kỳ tạp chất gì.

Chỉ liếc mắt nhìn, Mạc Tường trưởng lão liền biết, Lưu Dương đã sùng bái vị Trương lão sư này, tuyệt đối không phải thủy tinh bị hỏng!

- Câm miệng!

Biết những này, Mạc trưởng lão sầm mặt lại, trong mắt lộ ra ý lạnh:

- Thủy tinh vấn tâm có thể tra xét nội tâm, đưa ra lựa chọn chính xác nhất, chưa bao giờ xuất hiện vấn đề, không thể hỏng! Nếu tiếp tục nói nhảm, có tin ta ném các ngươi ra ngoài hay không!

- Ta...

Thấy Mạc trưởng lão tức giận như vậy, Thượng Bân, Tào Hùng cùng câm miệng, không dám tiếp tục nhiều nói nhảm nửa câu.

- Ngươi... Làm như thế nào?

Trầm Bích Như đứng bên cạnh nhìn thấy cái thành tích này, nàng sợ hãi che miệng, có phần không dám tin tưởng.

Độ tín nhiệm sáu mươi bốn, cho dù là những lão sư minh tinh trong Hồng Thiên học viện, dẫn dắt học viện mấy năm cũng không có tín nhiệm lớn như thế.

Thiếu niên trước mắt, từ hôm qua đã bắt đầu làm nàng ngạc nhiên, không nghĩ tới hôm nay lại có kinh hỉ to lớn hơn!

Chẳng trách không có sợ hãi, xem ra đã sớm biết sẽ thắng!

- Nếu ta thắng, cũng nên thực hiện trừng phạt, khai trừ tư cách lão sư của Tào lão sư, thuận tiện đánh hắn một trăm sát thần côn?

Trương Huyền nhìn sang.

Nếu muốn gây phiền phức cho mình, đương nhiên phải có giác ngộ bị giáo huấn.

Ca là người hiện đại mang theo gói quà lớn xuyên việt, còn có thể bị người cổ đại bắt nạt hay sao?

- Chuyện này...

Thượng Thần trưởng lão tỏ ra vẻ xoắn xuýt.

Hắn lần này là dự định giúp tôn tử hả giận, kết quả... giận không xả, lại bị làm mất mặt, để hắn cũng lúng túng, không biết nên làm gì.

- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Trương lão sư, nếu ngươi đã thắng, để Tào lão sư nói xin lỗi ngươi, chuyện trừng phạt, ta thấy quên đi.

Một lát sau, Thượng Thần trưởng lão nói.

- Quên đi? Nếu như ta là người thua, sợ rằng Thượng Thần trưởng lão sẽ không nói như thế!

Trương Huyền hơi cau mày.

Nếu người thua hôm nay là hắn, có thể tưởng tượng, vị chủ nhiệm này sẽ đuổi cùng giết tận, không khai trừ không bỏ qua!

Chính mình thắng, lại nói một câu quên đi nhẹ nhàng… Nói đùa gì thế!

- Làm càn!

Thượng Thần trưởng lão tối mặt:

- Chú ý thân phận của ngươi, một lão sư sơ cấp nho nhỏ mà thôi, không biết gặp phải vận khí gì có thể làm độ tín nhiệm học viên tăng cao, chỉ là may mắn, có gì mà đắc ý? Nếu thật sự có bản lĩnh, ngươi tăng tu vi của bọn họ lên rồi nói sau! Chỉ được một người tín nhiệm, đáng là gì?

- Không sai, Trương Huyền, trời sinh có bản lĩnh đầu độc, độ tín nhiệm cao có ích lợi gì! Nếu ta đoán không sai, học viên tẩu hỏa nhập ma lần trước cũng bởi vì quá tin tưởng hắn, lúc này mới che đậy, cuối cùng dẫn đến hối hận cả đời!

Nghe quát lớn, Tào Hùng lão sư phản ứng lại, vội vàng nói.

Độ tín nhiệm chỉ là một trong các tiêu chuẩn phán đoán lão sư cao thấp mà thôi, cũng không thể đại biểu năng lực chân chính.

Thể hiện tài nghệ lão sư chân chính, chỉ có một, đó chính là giúp thực lực của học viên tăng lên nhanh chóng!

Ngươi có thể được học viên kính trọng như cha mẹ thì có thể có tác dụng gì?

Không truyền thụ bản lãnh thật sự, như vậy không phải lão sư hợp lệ!

- Tẩu hỏa nhập ma?

Mạc trưởng lão hơi cau mày.

- Có khả năng Mạc trưởng lão còn không biết, Trương Huyền đã từng dạy học viên tẩu hỏa nhập ma! Bởi vì chuyện này nên tất cả học viên đều chạy, lúc này mới sát hạt lão sư không điểm!

Sắc mặt Tào Hùng dữ tợn:

- Vừa nãy Lưu Dương tín nhiệm hắn như thế, ta hoài nghi hắn dùng phương pháp đặc thù gì đó đầu độc! Không phải vậy, một gia hỏa sát hạch lão sư không điểm, làm sao có khả năng được học viên tín nhiệm hơn sáu mươi?- Chuyện này...

Đối phương nói cũng không phải không có lý.

Trước đây có một lão sư, vì sát hạch danh sư, sử dụng phương pháp đặc thù, đầu độc học viên, thủ đoạn có phần tương tự như thôi miên, mặc dù là trong tiềm thức, cũng sẽ cho rằng đối phương đáng giá tín nhiệm!

Loại thủ đoạn này có hạn chế, một khi thời gian trôi qua, tinh thần học viên sẽ bị tổn thương rất lớn!

Chẳng lẽ... Trương Huyền cũng sử dụng phương pháp giống như thế?

Nếu thật là như vậy, việc này tương đương không quan tâm tới sinh tử của học viên, hắn không những không phải lão sư, mà là tội nhân!

- Lão sư nên lấy tri thức dạy người, thu được tín nhiệm của học viên, nhưng không có tri thức tương ứng truyền thụ, sẽ dạy hư học viên, làm hại càng sâu! Chính vì như thế, không ai trong học viện tin hắn, cũng không mời chào được học viên nào! Học kỳ này tốt hơn học kỳ trước một chút, cũng chỉ có năm học viên mà thôi!

Thượng Bân nói chuyện mang theo xem thường.

- Chỉ chiêu năm cái học viên, xác thực quá ít... Mạc trưởng lão gật đầu.

- Không cần phải để ý đến việc ta chiêu thu bao nhiêu học viên, cũng không cần phải để ý đến ta có phải lão sư giỏi hay không, đây là Vấn Tâm Tháp, ta mang học viên tới tham gia tra xét học tâm, liên quan tới đánh cược, hiện tại ta thắng, bên thua cũng nên thực hiện điều ước nha? Lẽ nào muốn quỵt nợ?

Trương Huyền nói.

Đừng nói những thứ vô dụng này, thua chính là thua.

- Làm càn! Một tư cách lão sư, làm sao có thể vì một vụ đặt cược mà thủ tiêu? Như vậy chẳng phải thành trò đùa? Từ khi Tào Hùng lão sư tiến vào học viện tới nay vẫn cẩn trọng, dạy dỗ được một võ giả nhị trọng trung kỳ, càng dẫn được vô số thiên tài tranh nhau tiến vào học viện, chỉ đích danh muốn bái ông ta làm sư, xem đây là việc vinh dự! Ngươi thì sao? Là lão sư duy nhất trong trong năm qua của Hồng Thiên học viện không có học viên nào, có tư cách gì nói hưu nói vượn ở đây?

Thượng Thần trưởng lão vung tay áo nói:

- Được rồi, chuyện khai trừ tư cách lão sư xem như thôi! Lúc nào ngươi cũng có thể bồi dưỡng ra võ giả nhị trọng trung kỳ, có càng nhiều học viên muốn bái ngươi làm sư thì nói sau!

- Thượng Trường Lão...

Trầm Bích Như cau mày.

Nàng không muốn lên tiếng, không nghĩ tới đường đường trưởng lão lại cố ý dối trá trợ giúp Tào Hùng lão sư, nội tâm nàng đầy lửa giận.

Hoặc là không cá cược, muốn đánh cuộc thì nguyện thua cuộc!

Đã có can đảm đánh cược, lại giống như quỵt nợ, đúng là quá vô sỉ!

- Trầm Lão Sư, ông nội ta nói cũng đúng, bất kể nói thế nào Tào Hùng cũng là lão sư nổi danh trong học viện chúng ta, liền bởi vì chút chuyện nhỏ mà khai trừ hắn, chẳng khác gì chuyện bé xé ra to! Lại nói, khai trừ một nhân tài như vậy, truyền đi cũng là tổn thất của học viện...

Thượng Bân cười khanh khách lên tiếng.

- Ngươi... Nói thế chẳng khác gì cãi chày cãi cối!

Trầm Bích Như tức giận đỏ mặt:

- Đúng như Trương Huyền nói, nếu như hắn thua, các ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?

- Hắn tính là thứ gì? Có thể so sánh với Tào Hùng lão sư sao? Hắn có thể mang ra học viên võ giả nhị trọng sao? Hắn có thể làm cho vô số học viên mộ danh đến đây không...

Thượng Bân cười gằn.

Tùng tùng tùng!

Tiếng nói của hắn vừa dứt, ngoài đại điện có tiếng gõ cửa vang lên.

- Chuyện gì?

Thượng Thần trưởng lão cau mày, tiếp theo nhìn thấy Chu lão sư đẩy cửa đi vào.

- Thượng trưởng lão, bên ngoài có người cầu kiến, nói là... Thiên Huyền thành Vương gia Vương Hoằng tộc trưởng và trưởng lão tới!

Vị lão sư này nói.

- Vương Hoằng tộc trưởng? Còn không mau mời!

Nghe được là Vương Hoằng tộc trưởng đích thân tới, đột nhiên Thượng Thần trưởng lão đứng dậy, trong mắt đầy hưng phấn.

Thiên Huyền vương thành ngư long hỗn tạp, có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn nhất trong đó, cũng sừng sững trăm năm không ngã, gốc gác trong đó có thể tưởng tượng được!

Có thể nói, địa vị của Vương Hoằng tộc trưởng có thể so với phó viện trưởng, thậm chí còn cao hơn!

Ngày hôm nay, người như thế lại dẫn theo trưởng lão tới bái phỏng mình, vinh dự như thế cũng đủ làm người ta phát điên, sau này nói ra, nhất định sẽ tăng thêm một phần nổi bật trong tư lịch của mình!

(1) nhất tinh: một sao
Bình Luận (0)
Comment