Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 805

Người khác nghe nói đến vu hồn sư đều biến sắc, có thể trốn được xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu. Người này thì hay rồi, còn muốn bắt tới mấy cái, để cho học sinh của hắn thăng cấp?

Tất cả mọi người cảm thấy cằm rơi trên mặt đất, sắp muốn nôn ra máu.

Đổi lại thành người khác nói như vậy, bọn họ khẳng định cảm thấy có phải điên rồi hay không. Nhưng nhìn thấy việc Tôn Cường vừa trải qua, bọn họ biết đối phương nói là lời nói thật...

Bắt vu hồn sư, nâng cao thực lực... Đại ca, ngươi xem nghề nghiệp khiến cho người ta khiếp sợ này thành Phá Cảnh Đan sao...

- Cái này... Trương sư, vu hồn sư thời kỳ thượng cổ đã tiêu diệt hầu như không còn. Người này sống sót, chắc là sử dụng bí pháp nào đó rơi vào giấc ngủ say. Kết quả trong lúc vô ý bị ta động vào, mới thức tỉnh... Loại vật này, bản thân không nhiều lắm.

Lau một chút mồ hôi lạnh trên đầu, Lạc Trúc vội vàng giải thích.

Vu hồn sư thời kỳ thượng cổ lại không nhiều lắm, sau lại còn bị Danh Sư Đường diệt sạch, có thể sống được tới nay, đều giống như hổ phách, thuộc về cơ duyên xảo hợp. Ngươi tưởng là khoai tây, củ cải trên đường, chộp một cái sẽ được cả đống? Đào một cái sẽ được một bao tải sao?

Còn kiếm mấy cái để cho học sinh thăng cấp...

Thật biết nghĩ!

- Không nhiều lắm? Vậy thật sự là quá đáng tiếc...

Vẻ mặt Trương Huyền tiếc nuối.

Nhìn thấy Tôn Cường người ta thăng cấp, đơn giản giống như uống nước, Tông Sư cảnh trực tiếp đạt được Hóa Phàm nhất trọng... Nếu như thật sự có thể kiếm được mấy cái, đám người Triệu Nhã khẳng định cũng sẽ thuận lợi đột phá, thật sự đạt được Hóa Phàm cảnh, cho dù đi liên minh vạn quốc, cũng sẽ trở thành một trợ lực lớn.

- Đúng rồi, Vô Hồn Kim Nhân, vu hồn sư rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Có thể nói nhỏ với chúng ta một chút hay không?

Biết thứ này có thể gặp không thể cầu, không phải tùy tiện là có thể nhận được, Trương Huyền không rầu rĩ nữa, nhìn lại.

Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.

Người này từ chỗ nào nhận được Vô Hồn Kim Nhân, thế nào lại bị vu hồn sư quấn lên?

- Muốn trách, thì trách ta tham lam! Từ trong một quyển sách cổ, tìm được mộ của vu hồn sư, nghĩa là có vô số trân bảo, lại đi qua... Kết quả gặp phải Vô Hồn Kim Nhân. Vừa thu được một cái, đã bị linh hồn đoạt xác, cũng không dám tiếp tục nữa, vội vàng chạy trốn...

Sắc mặt Lạc Trúc nhất thời đỏ lên.

Chuyện hắn trải qua không khác lắm so với những gì mọi người suy đoán trước đó. Phát hiện ra mộ của vu hồn sư thượng cổ lưu lại, muốn đi vào tìm bảo, lại không ngờ rằng bị một linh hồn đoạt xác.

Liên tục tranh đoạt không biết bao nhiêu ngày, hắn cảm giác đối phương càng lúc càng cường thế, biết tiếp tục nữa sớm hay muộn cũng sẽ bị loại bỏ. Lúc này hắn mới bất đắc dĩ đi tới phòng đấu giá, bán đi Vô Hồn Kim Nhân, hy vọng có thể mượn danh hiệu của Giám Bảo các, khiến cho càng nhiều người cảm giác hứng thú đối với vu hồn sư qua, thuận tiện giúp hắn giải quyết tai họa ngầm trong cơ thể.

May là, vận khí hắn không tệ, gặp được vị Trương sư này.

Bằng không, đổi lại thành những người khác, nhất định sẽ đâm lao phải theo lao, trực tiếp giao dịch cùng linh hồn kia, luyện hóa hắn.

- Ta muốn đi xem, thuận tiện tìm kiếm một chút truyền thừa của vu hồn sư. Ngươi có thể dẫn ta đi tới ngôi mộ kia hay không?

Nghe xong việc trải qua của hắn, Trương Huyền mở miệng.

Tới Hồng Hải Thành, mục đích lớn nhất chính là tìm kiếm truyền thừa của vu hồn sư, tìm được phương pháp cứu tỉnh Lộ Trùng. Hiện tại có cơ hội này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.

- Đi tới mộ?

Thân thể Lạc Trúc run lên.

Trải qua chuyện lần trước, khiến cho hắn đến nay khó quên. Nếu như lại đi, hắn thật sự có chút sợ hãi và kiêng kỵ.

- Nếu như ngươi lo lắng, cũng có thể nói địa chỉ cho ta biết, ta tự mình đi là được.

- Cái này... Không cần! Cái mạng này của ta là do Trương sư cứu. Nếu như Trương sư thật sự muốn đi, dẫn ngươi đi là được!

Do dự một lát, Lạc Trúc cắn răng một cái.

Nếu không có vị Trương sư này, hiện tại linh hồn hắn đã bị phai mờ, hồn phi phách tán. Ơn lớn như vậy, tuyệt đối không phải một con Vô Hồn Kim Nhân là có thể báo đáp.

- Chỉ có điều... Trương sư phải cẩn thận. Chỗ kia vô cùng quỷ dị. Tốt nhất có thể chuẩn bị trước. Bằng không, ta sợ... Cho dù thực lực ngươi cường đại, cũng khó lòng phòng bị!

Nhớ tới quỷ dị trong ngôi mộ, trong lòng Lạc Trúc còn sợ hãi.

Trương Huyền gật đầu.

Có thể trở thành một trong những nghề khiến cho người thượng cổ kinh hoàng, khiếp sợ, vu hồn sư khẳng định không đơn giản. Tôn Cường mặc dù có thể dễ dàng luyện hóa tên kia, chân khí thiên đạo chiếm tác dụng lớn. Quan trọng hơn chính là, người này không biết sống bao lâu, đã cực kỳ suy yếu.

Hơn nữa hắn cùng Lạc Trúc cạnh tranh quyền nắm thân thể trong tay lâu như vậy, giống như binh sĩ vừa hành quân mệt mỏi, bị dễ dàng đánh tan, chẳng có gì là lạ.

Nhưng ngôi mộ kia lại khác. Bên trong nếu chẳng may còn có linh hồn, thực lực không biết, thủ đoạn không biết, tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

- Thứ cần thiết, ta đây liền chuẩn bị. Ba ngày sau, chúng ta xuất phát!

Suy tư một chút, Lạc Trúc nói.

Điều tra mộ của vu hồn sư lâu như vậy, đối với thứ linh hồn kiêng kỵ, hắn cũng biết một ít. Chỉ có điều, những vật phẩm này cần phải đặc biệt chế luyện chính xác, bên ngoài không có cách nào mua, hắn cần phải tự mình chuẩn bị.

- Được!

Trương Huyền đồng ý.

Vừa vặn công pháp, võ kỹ hắn để cho Giám Bảo các chuẩn bị cũng chưa làm xong. Ở đây cũng cũng không thiếu chuyện cần xử lý. Ba ngày đối với hắn mà nói, cũng vừa vặn kịp.

- Vậy... ta lại cáo từ trước!

Lại nói một hồi, quyết định chi tiết đi mộ của vu hồn sư, lúc này Lạc Trúc mới ôm quyền rời đi.

- Trương sư, truyền thừa của vu hồn sư đứt đoạn, vô cùng quỷ dị. Ta... cũng muốn cùng đi qua nhìn một chút, chẳng biết có được không?

Lạc Trúc rời đi, gian phòng yên tĩnh trở lại, sắc mặt Tái các chủ nhất thời đỏ lên, nói.

Lần này mua Vô Hồn Kim Nhân, hắn chưa từng giúp đỡ chuyện gì, lại muốn trực tiếp hưởng dùng thành quả, có chút ngượng ngùng.

Chỉ có điều, văn hóa của Vu hồn ở thời kỳ thượng cổ, có phần phong phú tươi đẹp. Làm giám bảo sư, có thể có cơ hội tiếp xúc gần gũi, hắn tất nhiên muốn gia nhập.

- Trương sư, ta cũng muốn đi xem...

Lạc Tần cũng vội vàng nói.
Bình Luận (0)
Comment