Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 809

Tề Thiên, cùng ngang với trời.

Người tu luyện bình thường, cho dù là cường giả Hóa Phàm, cũng không thể bay, chỉ có thể mượn man thú bay, rong ruổi thiên hạ. Quyển công pháp này lại được gọi là Tề Thiên, chẳng phải cho thấy, có thể bay lên, sóng vai cùng trời sao?

Bay, lại là mơ ước lớn nhất. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trong lòng đều tồn tại khát vọng. Đột nhiên nhìn thấy được nội dung, có thể tưởng tượng được kích động trong long hắn.

- Hồng trần thoáng cười, cưỡi gió đi. Tề Thiên quyển, sau khi tu luyện thành, bay lượn trời cao, có thể ngang cùng thiên...

Mở quyển sách, nội dung lọt vào mặt.

- Lợi hại...

Cẩn thận đọc nội dung trong đó, Trương Huyền cảm thấy lý giải đối với tu luyện, trong nháy mắt bị mở ra.

Bay, cao thủ Hóa Phàm cửu trọng cũng chưa đạt tới. Theo truyền thuyết chỉ có đột phá cảnh giới này, mới có khả năng hoàn thành. Phía trên này ghi lại, chỉ cần cố gắng tu luyện, Hóa Phàm nhất trọng có thể làm được. Thậm chí... loại nửa bước Hóa Phàm này cũng có thể hoàn thành!

- Hóa Phàm, cảm ngộ tự nhiên, đối với hoàn cảnh chung quanh có năng lực khống chế nhất định. Chuyển hóa tập trung lại loại năng lực này,, có thể đạp không đi, giống như leo cầu thang!

Lý giải ý tứ trong đó.

Đổi lại thành nửa bước Hóa Phàm khác, công pháp thâm ảo như vậy, cho dù cho cũng xem không hiểu. Nhưng hắn lại khác. Thiên Đạo Đồ Thư Quán điều tra rõ chỗ thiếu hụt, trong đầu lại dung hợp nhiều tri thức như vậy, rất nhiều chỗ tuy rằng khó có thể lý giải, nhưng cũng không tạo thành khó khăn quá lớn.

- Người rơi vào trong nước, có thể đạp nước không ngừng leo lên phía trước. Nước không phải thực chất, nhưng có thể nâng người di chuyển lên trên... Không khí cũng có thể! Chỉ cần tìm đúng phương pháp điều khiển tự nhiên, đạp không khí không ngừng bay, không phải là vấn đề hóc búa, cũng chính là lấy khí điều khiển khí...

Không biết qua bao lâu, Trương Huyền mở miệng thở ra một hơi, hai mắt tỏa ánh sáng.

- Tự nhiên có thể sáng tạo ra võ kỹ lợi hại như thế, lợi hại!

Không hổ danh là môn sinh của Khổng sư, nhìn trời đất tự nhiên lý giải, đã đạt đến mức độ khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trước đó đã gặp rất nhiều võ kỹ, công pháp, vừa so sánh với nó, kém hơn quá nhiều, hoàn toàn không thể so sánh.

Nhìn xong cái này, thật giống như đẩy ra một thế giới mới, mở ra một cửa lớn mới, đối với võ kỹ, công pháp trước đây tu luyện, cũng có hiểu biết sâu hơn.

- Đáng tiếc. Đây chỉ là quyển thứ nhất. Không biết phía sau sẽ cao minh đến mức nào!

Trong lòng hắn cũng có chút thương tiếc.

Nhìn xong hắn cũng đã biết, đây chỉ là phần đầu của Hồng Trần Đạp Thiên Bộ, chỉ thích hợp cho người Hóa Phàm cảnh tu luyện. Đợi đạt được cảnh giới cao hơn, cơ bản sẽ không có tác dụng gì.

Bởi vì vượt qua Hóa Phàm, là có thể bay. Cho dù tu luyện nữa, cũng sẽ chỉ làm tốc độ bay tăng thêm một ít, tác dụng sẽ không quá lớn.

- Thử xem...

Lại điều chỉnh một hồi, cắt tỉa toàn bộ nội dung của Tề Thiên quyển một lần, lúc này hắn mới ngồi xếp bằng, dựa theo phương pháp trong võ kỹ vận chuyển chân khí, bắt đầu tu luyện.

Mặc dù chỉ là nửa bước Hóa Phàm, nhưng đối với hoàn cảnh chung quanh đã có năng lực khống chế nhất định, tập trung tinh thần cao độ, lực lượng toàn thân tập trung ở một điểm.

Vù!

Thân thể ngồi khoanh chân ở tại chỗ, thong thả lơ lửng, giống như rơi vào đáy quả cầu nước, tự động lơ lửng bay về phía trước.

Phù phù!

Duy trì không được ba lần hít thở, hắn rơi xuống, miệng mở lớn thở hổn hển.

- Tiêu hao thật là khủng khiếp...

Sắc mặt Trương Huyền trở nên trắng bệch.

Chỉ duy trì ở trên không trung ba lần hít thở, hắn lại gần như tiêu hao sạch sẽ chân khí trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ, cái này Hồng Trần Đạp Thiên Bộ, nghe cường đại, có thể bay cũng rất uy phong, nhưng tiêu hao đối với chân khí cũng thật sự quá khoa trương.

Chỉ có thể sử dụng thời gian ngắn như vậy, hắn sợ vừa bay lên, còn chưa có làm ra một hai động tác, đã bị rơi xuống ngã chết.

- Xem ra... Là một võ kỹ có chút vô nghĩa...

Vẻ mặt chán nản.

Vốn tưởng rằng sau khi học được, có thể bay lượn thiên địa, tung hoành ngang dọc, hiện tại xem ra... mình suy nghĩ nhiều!

Chỉ có thể duy trì bay ba lần hít thở, sợ rằng mới bay lên, cũng bởi vì không có chân khí, lập tức ngã xuống thành bánh thịt.

Cái này gọi là chuyện gì? Rõ ràng học một võ kỹ trâu bò tới cực điểm, một khi để cho người khác thi triển... Kết quả, còn không có nhảy cao, hơn nữa sau ba lần hít thở sẽ bởi vì chân khí không đủ, rơi xuống... Thôi đi, sau này vẫn đừng khoe khoang. Hắn sợ sẽ bị ném chết.

Hắn tiện tay lấy ra mấy khối linh thạch, điên cuồng hấp thu. Sau nửa canh giờ, lúc này hắn mới khôi phục lại.

Nói cho cùng, vẫn là tu vi của hắn có hơi thấp, số lượng chân khí dự trữ không đủ.

Nếu như tu vi cao thêm mấy cấp bậc, có khả năng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bay trên trời xuống đất, cũng trở nên đơn giản.

Lại nghiên cứu một hồi, hắn biết thực lực bây giờ, quả thật không thích hợp sử dụng võ kỹ này, lúc này Trương Huyền mới duỗi người, đẩy cửa đi ra ngoài.

- Thiếu gia, bên ngoài có người muốn gặp thiếu gia, đã bị ta đuổi đi ba lần, mỗi ngày còn không biết xấu hổ tới. Thiếu gia xem... có nên nói cho biết Kim tiền bối, trực tiếp ném ra hay không!

Mới ra khỏi cửa, hắn đã nhìn thấy Tôn Cường sốt ruột vội vàng nghênh đón, vẻ mặt nổi giận đùng đùng.

- Muốn gặp ta? Ai?

Trương Huyền sửng sốt.

Ở chỗ này hắn không có người quen nào. Chạy qua tìm mình làm gì?

- Không biết là ai. Đã hỏi thật nhiều lần, hắn cũng không nói. Chảnh giống như hai năm tám vạn, nhìn lại bực mình...

Tôn Cường hừ nói.

- Chảnh?

Trương Huyền lại càng kỳ quái.

Trên thế giới này còn có người nào còn chảnh hơn so với vị Cường ca trước mắt này?

Có thể khiến cho hắn tức giận thành như vậy, cũng coi như kỳ lạ.

- Bây giờ còn ở đây không?

Hắn không nhịn được hỏi.

- Ở đây!

- Dẫn ta đi xem một chút!

Trương Huyền khoát tay áo.

- Được, lại ở phòng khách bên đó!

Tôn Cường chỉ.

Tái các chủ tìm nơi ở cho bọn họ, nói trắng ra là là một tòa tiểu viện độc lập, bảy, tám phòng ngủ, và một phòng tiếp khách không lớn.
Bình Luận (0)
Comment