Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 1012 - Chúng Ta Là Huyền Huyền Hội

Chúng ta là Huyền Huyền Hội Chúng ta là Huyền Huyền Hội vipTruyenGG.com

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Tiêu Dao

--------------------

Khiêu chiến Võ kỹ, ở Danh Sư Học Viện, là chuyện thường xảy ra, thường xuyên có Danh Sư vì nghiệm chứng thành quả tu hành, khiêu chiến một ít sức chiến đấu mạnh.

Chứng kiến Chu Diệp này trực tiếp mở miệng, thanh niên Nhược Hoan sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cười cười:

- Đương nhiên có thể!

- Vậy thì bắt đầu đi!

Nhẹ gật đầu, Chu Diệp hít sâu một hơi, lực lượng trong cơ thể bị áp chế, rất nhanh giống như đối phương, đều là Kiều Thiên cảnh.

- Thấy vừa rồi ngươi thi triển là chưởng pháp, ta cũng không cần binh khí, bắt đầu đi!

Cười cười, cổ tay Chu Diệp khẽ đảo, thân thể cấp tốc nhảy về phía trước.

Thân ảnh của hắn giống như quỷ mị, tuy dùng là lực lượng Kiều Thiên cảnh, nhưng cả người lại giống như một u linh, làm cho người ta thấy không rõ cụ thể muốn tiến công phương vị nào.

- Rất tốt!

Ánh mắt sáng lên, thân thể Nhược Hoan bất động, bàn tay khẽ đảo, nhắm ngay phía trước đánh ra.

Trương viện trưởng đã từng nói, nếu như vừa nhìn thấy loại chiêu số này liền bối rối, kèm theo hắn mà động, chẳng khác nào trúng mưu kế, bị đối phương dẫn theo tiết tấu, còn muốn chiến thắng liền khó khăn.

Bởi vậy, đối với loại công kích hư chiêu này, muốn xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất, mặc kệ đối phương lắc lư như thế nào... Nhưng muốn tiến công, cũng chỉ có mấy vị trí cố định, lấy bất biến, ứng vạn biến.

- Đến thật tốt!

Thấy thân thể hắn bất động chụp về phía trước, ánh mắt Chu Diệp sáng lên.

Giống như đối phương nghĩ, chiêu này của hắn, mục đích chính là vì hấp dẫn đối phương xuất thủ, một khi động thủ, chẳng khác nào đã có kẽ hở.

Đi vào bên cạnh đối phương, bàn tay khẽ đảo, đè xuống.

Vốn tưởng rằng lần này, chỉ cần dùng lực lượng, đối phương tất nhiên bị thương nhận thua, ai ngờ lực lượng trên lòng bàn tay còn không có rơi xuống trên thân đối phương, liền cảm thấy ngực khó chịu.

Đồng tử co rụt lại, lúc này mới phát hiện, chẳng biết lúc nào đối phương đã phát hiện vị trí chân thân của hắn, tay chưởng còn lại đã ở chỗ này chờ rồi!

Nói cách khác, vừa rồi đánh về phía trước, là hư chiêu, dụ dỗ hắn mắc câu, một khi ra chiêu xác định vị trí, cái tay còn lại sẽ theo sát mà lên.

Bành!

Lúc này muốn trốn tránh cũng không còn kịp rồi, ngực khó chịu, Chu Diệp thẳng tắp bay xuống tu luyện tràng, ngã ở trên đường.

- Một chiêu liền đánh bại Chu Diệp?

- Chẳng lẽ vị này chính là người muốn khảo hạch kia?

- Vô cùng có khả năng, tại sao có thể có sức chiến đấu cường đại như thế?

Mọi người Chiến Sư Đường giật nảy mình.

Liêu Tùng cũng nhíu mày.

Chiến đấu mới vừa rồi, hắn có thể đơn giản nhìn ra, gia hỏa gọi là Nhược Hoan kia, lực lượng chân khí, tốc độ phản ứng đều không bằng Chu Diệp, nhưng tỷ thí lại thắng, nói rõ đối với võ kỹ cùng lý giải chiến đấu, có thiên phú cực cao.

Chỉ sợ đúng là thiên tài tu luyện mà Trác Thanh Phong nói.

Nếu không, làm sao có thể mạnh như vậy?

- Hồ Thần, ngươi đi lên thử xem!

Nhướng mày, Liêu Tùng khoát tay áo.

Đương nhiên, đúng hay sai, còn cần tiếp tục thử một chút.

- Tốt!

Thanh niên gọi là Hồ Thần nhẹ gật đầu, thả người nhảy lên, cũng nhảy lên tu luyện tràng.

- Nhìn ngươi chiêu số tinh kỳ, ta cũng muốn thử một chút...

Nói xong giảm thấp tu vi xuống.

- Tốt!

Nhẹ gật đầu, Nhược Hoan đang muốn động thủ, liền thấy một thanh niên ở bên cạnh đi ra:

- Nhược Hoan, có loại cơ hội tỷ đấu với kẻ yếu này, nhường cho ta đi, ngươi xem ta học kém cỏi nhất, Viện trưởng giảng giải, hiện tại cũng không lý giải được, không bằng để cho ta thử xem!

- Được rồi!

Thấy bằng hữu như vậy, Nhược Hoan cười khổ một tiếng, đành phải nhẹ gật đầu.

Người này đích xác không giỏi lý giải võ kỹ, cùng bọn họ tỷ đấu, rất khó luyện tập, cùng kẻ yếu không biết từ đâu xuất hiện kia so đấu mà nói, có lẽ có thể được dẫn dắt rất lớn.

Nhược Hoan này, đúng là Nhược Hoan công tử lúc trước cùng Trương Huyền từ Vạn Quốc Liên Minh đi tới, trải qua một phen khổ tu, đã đạt đến Kiều Thiên cảnh.

Từ Vạn Quốc Liên Minh theo Trương Huyền tới, đối với lý giải võ kỹ tự nhiên càng thêm khắc sâu, hơn nữa bản thân lại là một trong mấy người sáng lập Huyền Huyền Hội, hạ xuống công phu khổ tu rất lớn, vô luận là ánh mắt hay thực lực, đều cùng trước kia khác nhau rất lớn, xưa đâu bằng nay.

Ở hắn xem ra đột nhiên xuất hiện hai người, tuy sức chiến đấu không kém, chiêu số cũng rất mới lạ, nhưng so với Viện trưởng giảng giải còn kém rất nhiều.

Viện trưởng giảng giải chính là trụ cột, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, coi như võ kỹ lại biến hoá, thoạt nhìn đẹp mắt, bản chất vẫn là muốn tiến công người, chỉ cần tiến công thì có thiếu sót, có thể tiến hành phản kích!

Bởi vậy để hảo hữu động thủ, vừa vặn có thể tiến hành tôi luyện.

- Kẻ yếu?

Hai người bọn họ đối thoại, Hồ Thần nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể tuôn ra, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bạo tạc nổ tung.

Đại ca, ngươi mở mắt nhìn xem, ta là Chiến Sư Tàm Phong cảnh, giảm thấp xuống tu vi cùng các ngươi chiến đấu, lại còn nói ta là kẻ yếu...

Không chỉ hắn như thế, Chiến Sư khác nghe nói như thế cũng thiếu chút nữa thổ huyết, Chiến Sư bọn hắn đi tới chỗ nào cũng là tồn tại tài trí hơn người, chiến lực vô cùng, cái này còn là lần đầu tiên bị người khinh bỉ.

- Hồ Thần, không nên lưu tình...

Một vị Chiến Sư thật sự nhịn không được truyền âm tới.

- Ta biết rõ!

Ánh mắt lóe lên, Hồ Thần lộ ra hung ác.

Vốn hắn còn nghĩ, đối phương thật sự tiếp không được mà nói, lưu lại cái mặt mũi, đã không cảm thấy được như vậy, vậy đừng trách hắn không khách khí.

- Bắt đầu đi!

Bàn tay duỗi ra, Hồ Thần làm động tác mời.

- Ân!

Thanh niên đối diện nhẹ gật đầu, đi vào trước mặt.

- Tuy Viện trưởng giảng giải kỹ càng kỹ xảo chiến đấu ứng đối, nhưng mà ta học còn không tinh, một lát nữa... Vạn nhất đả thương ngươi, mong đừng trách ta...

Thanh niên nói.

- Ít nói nhảm, đến đi!

Hồ Thần nhịn không được nữa, bàn chân đạp mạnh mặt đất, trực tiếp lao đến.

Công kích của hắn chiêu số đại khai đại hợp, chân khí du tẩu bát phương, làm cho người ta có cảm giác khí thôn Vạn Tượng.

Chứng kiến chiêu số của hắn, thanh niên chẳng những không có sợ hãi, ngược lại mắt sáng rực lên, thét lên một tiếng:

- Đến thật tốt!

Nói xong cũng mặc kệ ánh mắt mọi người ngạc nhiên, không có chút kỹ xảo nào, một quyền nghênh đón tiếp lấy.

Ầm ầm!

Nắm tay va chạm, Hồ Thần chỉ cảm thấy cánh tay mềm nhũn, lực lượng hung mãnh xông đến, sắc mặt đỏ bừng, trong nháy mắt bay ngược ra.

Bành!

Giống như Chu Diệp, từ trên tu luyện tràng bay ra ngoài, đầu cắm trên mặt đất.

Nếu như không phải mới vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, lần này cắn trả nhất định sẽ thiếu một ít, mà bây giờ, cứng đối cứng, cả cánh tay không thể nhúc nhích, đoán chừng trong năm ba ngày, muốn khôi phục là không thể nào.

- Cái này...

- Cứng đối cứng, Chiến Sư chúng ta không phải đối thủ?

Tất cả Chiến Sư lần nữa bối rối.

Khóe miệng Liêu Tùng co lại.

Vừa rồi hắn tận mắt thấy, chân khí, lực lượng của Nhược Hoan so với thuộc hạ của mình xa xa không bằng, mà gia hỏa hướng người khác thỉnh giáo kia, lại có thể một chiêu đánh bay Hồ Thần... Không khỏi quá không thể tưởng tượng a!

Mặt đang cổ quái, liền nghe được Nhược Hoan ở trên bục, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa:

- Không phải đã nói với ngươi sao, chiến đấu cũng không chỉ có Man lực! Muốn kỹ xảo, kỹ xảo... Làm sao lại đần như vậy?

Nhược Hoan công tử đích xác rất tức giận, gia hỏa này chỉ học được Viện trưởng truyền thụ cho chân khí cùng lực lượng, đối với lĩnh ngộ võ kỹ rất kém cỏi, nguyên nhân chính là như thế, mỗi lần đều thất bại ở trên tay bọn hắn, lần này chuyên môn để hắn cùng một người lý giải võ kỹ không mạnh tỷ đấu... Kết quả, như trước dùng Man lực, tại sao ngu xuẩn như vậy?

- Ta...

Thanh niên vò đầu, tràn đầy lúng túng:

- Thấy hắn bụng dạ thẳng thắn, ta có chút nhịn không được... Như vậy đi!

Nói xong nhìn về phía mọi người đứng ở cách đó không xa:

- Các ngươi còn có ai cùng so với ta không, lần này cam đoan không dùng lực lượng nghiền ép các ngươi...

- Ngươi...

Chứng kiến đối phương như vậy, tất cả Chiến Sư tức giận sắp điên rồi.

Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, người khác đối chiến Chiến Sư, nói không dùng lực lượng nghiền ép...

Quá liều lĩnh, quá kiêu ngạo rồi!

- Ta tới...

Thật sự nhịn không được, một Chiến Sư lao đến, đúng là một vị Tàm Phong cảnh cuối cùng.

Giờ phút này cũng giảm thấp tu vi xuống, bàn tay chiêu một cái:

- Đến đi!

- Tốt!

Thanh niên gật gật đầu, đang muốn động thủ, một học viên có chút mất hứng:

- Triệu Thanh, ngươi có ý tứ gì? Loại cơ hội tỷ thí tốt này, chẳng lẽ ngươi muốn một người độc chiếm?

- Ta...

Thanh niên vò đầu.

- Được rồi, ta xem mấy bằng hữu này thực lực cũng không tính quá kém, loại cơ hội đối luyện này không nhiều lắm, Triệu Thanh, ngươi tặng cho Tống Doanh đi!

Nhược Hoan nói.

- Được rồi!

Thanh niên Triệu Thanh vẻ mặt tràn đầy không muốn nhẹ gật đầu.

- Các ngươi...

Chiến Sư đi vào tu luyện tràng, đều muốn tức khóc.

Cái gì cũng không tính quá kém?

Chúng ta rất mạnh có được hay không?

Chỉ là... Vừa quay đầu chứng kiến hai đồng bạn đầu trồng xuống đất, một hơi dấu ở ngực rút cuộc nói không nên lời.

Bị nhẹ nhõm đánh bại... Đây cũng gọi là rất mạnh?

Ở trong mắt đối phương... Có lẽ thật chỉ là không kém!

- Ít nói nhảm, đến đi!

Cắn răng một cái, vị Chiến Sư này nhìn lại.

- Phập phồng không yên, làm sao có thể tỷ đấu...

Đi lên trước, Tống Doanh lắc đầu.

- Ngươi...

Tuy vị Chiến Sư này tức giận nhưng cũng biết, hiện tại hắn có chút thất thố, hít sâu một hơi, ngăn chặn phiền muộn trong lòng, lần nữa nhìn lại:

- Bắt đầu đi!

Thấy hắn nhanh như vậy liền ngăn chặn xao động trong lòng, Tống Doanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhẹ gật đầu:

- Bắt đầu!

Nói xong thân thể nhoáng một cái, lao ra.

Bành bành bành bành!

Hai người lập tức giao thủ.

Sau ba chiêu, sắc mặt Chiến Sư đỏ bừng, bị đối phương bắt được một lỗ thủng, một cước đá bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.

- Cái này...

Thấy liên tục lên ba cái, đều không phải đối thủ của bọn hắn, tất cả Chiến Sư hai mặt nhìn nhau.

Vốn tưởng rằng, Trác Thanh Phong nói ngoa, cố ý phủ lên Hồng Viễn học viện đáng sợ, tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, thật rất cường đại.

- Các ngươi chẳng lẽ là... đám người Trịnh Dương, Lưu Dương lần này tham gia Chiến Sư đại tái?

Một vị Chiến Sư thật sự nhịn không được, hỏi.

- Trịnh Dương, Lưu Dương?

Nghe nói như thế, Nhược Hoan cười khổ lắc đầu:

- Bọn họ là đệ tử thân truyền của Viện trưởng, so với chúng ta lợi hại gấp trăm lần, làm sao có thể so sánh!

- Không phải? Như vậy chẳng lẽ... Các ngươi là trong một trăm người năm nay thông qua Chiến Sư khảo hạch kia?

Liêu Tùng hỏi.

- Một trăm người?

Nhược Hoan lần nữa lắc đầu:

- Thực lực của chúng ta quá thấp, không có tư cách tham gia Chiến Sư đại tái...

Không có tư cách tham gia tuyển chọn?

Liêu Tùng nhoáng một cái, chỉ cảm thấy ngực khó chịu:

- Vậy các ngươi là...

- Chúng ta là Huyền Huyền Hội... Học Viện còn có hơn ba vạn hội viên, sức chiến đấu cùng chúng ta không sai biệt lắm!

Vẻ mặt Nhược Hoan công tử thành thật nhìn qua.

- Loại thực lực này của chúng ta, ở trong hội, không coi vào đâu, vừa nắm một bó to...

Bình Luận (0)
Comment