Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Chỉ thấy ở cửa ra vào Tàng Thư Khố đứng đầy Chiến Sư, Thạch Hạo cùng Tiêu Bột cũng ở trong đó.
- Các ngươi muốn làm gì?
Thấy những người này vây tới đây, cũng không biết là kích động hay tức giận từng cái tròng mắt đỏ hoe, Ngụy Điện chủ nhíu mày, hơi không vui:
- Tôn sưkhông phải là người Chiến Sư Đường, không cần tuân thủ quy định nhất định phải thông qua khảo hạch mới có thể đi vào Tàng Thư Khố.
- Điện chủ, chúng ta không phải là vì cái này!
Thấy hắn hiểu lầm, Thạch Hạo vội vàng mở miệng:
- Có một chuyện, hy vọng ngươi có thể tự mình đi nhìn một chút...
Chuyện phát sinh trong thông đạo, thực sự quá kinh thế hãi tục, nói ra, đoán chừng đối phương cũng không tin, vẫn là để cho hắn tận mắt nhìn thấy, mới có thể rõ.
- Xảy ra chuyện gì?
Thấy biểu lộ của hắn ngưng trọng, Ngụy Điện chủ hỏi.
- Mời Điện chủ qua bên này, ngươi thấy sẽ biết!
Tiêu Bột đi lên trước nói.
- Ân!
Biết rõ đối phương không muốn nói, khả năng liên quan đến cơ mật của Nội Tức Điện, Ngụy Điện chủ chần chừ một chút, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Làm phiền Tôn sư chờ ta một chút!
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
Đối phương rõ ràng cho thấy có việc phải xử lý, cùng đi tới ngược lại không tốt lắm, không bằng đợi ở chỗ này.
Ngụy Điện chủ có chút áy náy, đi theo sau lưng Tiêu Bột về phía trước.
Thấy hắn rời đi, Trương Huyền lắc đầu, đang định nghỉ ngơi một chút, quan sát thư tịch vừa rồi ghi chép, chỉ thấy Thạch Hạo đi tới trước mặt.
- Tại hạ Thạch Hạo, muốn cùng Tôn sư luận bàn một chút, chẳng biết có được hay không?
Đối phương có thể một chưởng đánh thủng 10 bức tường, trình độ chân khí hùng hậu mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, thiên tài như thế, hắn rất muốn thử xem.
Đồng thời cũng muốn nhìn xem đối phương đến cùng có phải chính thức dựa vào thực lực, đã nhận được điểm cao như thế hay không.
- Luận bàn?
- Vâng!
Thạch Hạo ôm quyền:
- Mong Tôn sư thành toàn.
- Được rồi!
Thấy thái độ của đối phương nghiêm túc, thật muốn cùng hắn tỷ thí, Trương Huyền gật đầu.
Cho tới nay, ngoại trừ Phùng Huân, hắn còn không có cùng Chiến Sư chiến đấu qua, vừa vặn nhìn xem thực lực của đối phương như thế nào.
- Đắc tội!
Hít sâu một hơi, lồng ngực của Thạch Hạo lập tức phồng lên, khí tức cả người như cuồng phong, tựa như một thanh chủy thủ ra khỏi vỏ, tản mát hàn quang kinh người.
Phần phật!
Thân thể nhảy tung, thẳng tắp bước về phía trước, bước tiến của hắn trầm trọng hữu lực, còn chưa tới trước mặt liền cho người ta cảm giác như sóng lớn tập kích bất ngờ, tránh cũng không thể tránh.
Nhất lực phá vạn pháp (*dùng sức mạnh tuyệt đối nghiền ép mọi kỹ xảo).
Nội tức hắn hùng hậu, chân khí đếm không hết, cùng người chiến đấu chưa bao giờ dùng kỹ xảo, đều là đường đường chính chính nghiền ép.
Lần này cũng giống như vậy, trực tiếp vận dụng lực lượng toàn thân, chân khí bành trướng như biển, tu luyện giả bình thường gặp được, sẽ lập tức cảm giác lâm vào vũng bùn, làm sao cũng khó có thể đào thoát.
Khuynh Hải Công, dốc hết sông biển, tránh cũng không thể tránh, né không thể né!
- Không tệ!
Cảm nhận được lực lượng của đối phương, ánh mắt Trương Huyền nhịn không được sáng ngời.
Không có tu luyện Phong Thánh Giải, chân khí của hắn khả năng cũng chỉ tương xứng đối phương, coi như mạnh mẽ cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Một công pháp bình thường, có thể so với Thiên Đạo công pháp hội tụ số lượng chân khí, vị trước mắt này, hoàn toàn chính xác đủ đáng sợ, khó trách có thể đánh vỡ ghi chép, được xưng thứ nhất.
- Ra tay đi!
Đang cảm khái, chợt nghe Thạch Hạo hét lớn một tiếng, năm ngón tay mở ra, mãnh liệt bổ tới.
Không có Võ Kỹ cao minh, chỉ là Đại Thủ Ấn đơn thuần nhất.
Tuy chiêu số đơn giản, nhưng phối hợp chân khí hùng hậu của hắn, uy lực liền không giống nhau, tựa như muốn đánh vỡ toàn bộ không gian, không khí ở dưới lực lượng cuồng bạo trùng kích, phát ra minh hưởng như sấm, bất ngờ tập kích đến.
Trong nháy mắt, chân khí hùng hồn tạo thành một thủy triều thật lớn, tựa hồ muốn xé nát hết thảy ngăn ở phía trước.
Trương Huyền cũng không tránh né, nhẹ nhàng cười cười, điểm ra một cái.
Rầm ào ào!
Sóng lớn vô cùng hung mãnh, ngừng lại ở đầu ngón tay của hắn, không cách nào tiến lên nửa phần, như Cự Xà bị nắm bảy tấc, vô luận giãy giụa như thế nào, cũng không có chút tác dụng.
- Tránh ra...
Thấy một đầu ngón tay của đối phương, liền ngăn được công kích mạnh nhất của hắn, sắc mặt Thạch Hạo đỏ lên, gào thét một tiếng, lực lượng toàn thân vận chuyển tới cực hạn, kinh mạch trong cơ thể xé rách có chút đau đớn.
Nhìn gân xanh trên đầu hắn kéo căng, Trương Huyền lắc đầu, ngón tay uốn lượn, nhẹ nhàng búng ra.
Bành!
Sóng lớn tiêu tán, chân khí cuồng bạo tứ tán, đăng đăng đăng đăng! Thạch Hạo liên tục lui về sau bảy tám bước, sắc mặt đỏ lên.
- Đa tạ Tôn sư hạ thủ lưu tình...
Vù vù hít hai cái, cảm thấy trên thân không có chút thương thế nào, lúc này sắc mặt của Thạch Hạo mới đỏ bừng, tiến lên một bước, vội vàng ôm quyền.
Vừa rồi lực công kích của hắn cường đại như vậy, đổi lại người khác khẳng định không chịu nổi, đối phương dùng một ngón tay ngăn trở không nói, còn khiến lực lượng cắn trả yếu bớt đến ít nhất, để hắn không có bị thương, lực lượng hùng hồn, khống chế tinh tế, có thể nói khủng bố.
- Thực lực của ngươi không tệ!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Đối phương xác thực không tệ, đơn thuần trình độ chân khí hùng hậu mà nói, tuy so ra kém đám người Trịnh Dương, nhưng cũng chênh lệch không quá lớn.
Loại thực lực này trao đổi với Huyền Huyền Hội, người sau khẳng định không phải là đối thủ.
Xem ra sau khi trở về, phải hảo hảo thông báo một chút, không nên tới so số lượng chân khí, nếu không phải thua không thể nghi ngờ.
- Vâng!
Vẻ mặt Thạch Hạo cười khổ.
Hắn được xưng chân khí thứ nhất của Chiến Sư Đường Thánh Vực nhất trọng, ở trong miệng đối phương chỉ là... Không tệ!
Bất quá, đối phương hoàn toàn có tư cách nói lời này.
- Cho tới bây giờ, ta cuối cùng tin tưởng, Tôn sư là bằng thực lực vượt qua kiểm tra... Chỉ là, tại hạ còn có một sự tình không rõ, muốn hỏi thăm một chút!
Chần chừ một chút, Thạch Hạo nói.
- Mời nói!
- Một chưởng đánh thủng mười tấm bia đá... Ta muốn biết rõ, ngươi tiêu hao bao nhiêu chân khí trong cơ thể?
Thạch Hạo nhịn không được nói.
Hắn tiêu hao hết thảy chân khí, mới đánh thủng không đến tứ tấm bia đá, đối phương một chưởng liền bổ ra hết thảy, hẳn là không có dụng hết toàn lực, nhưng hắn muốn biết, đến cùng tiêu hao bao nhiêu lực lượng toàn thân, cũng dễ bình luận, về sau cũng có thể tu luyện tốt hơn, tranh thủ sớm ngày vượt qua.
Chung quanh rất nhiều Chiến Sư cũng đồng loạt nhìn tới.
Nói thật, bọn hắn cũng tràn ngập tò mò.
Thạch Hạo thông qua khảo hạch, sắc mặt trắng bệch, tùy thời dựa trên mặt đất, vừa rồi có thể thi triển tuyệt chiêu, cũng là đã uống vài viên đan dược, điều tức cả buổi...
Trước đối phương đi ra thông đạo, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, căn bản không giống đi khảo hạch, mà giống như đi ăn sáng, ngay sau đó còn điềm nhiên như không có việc gì đọc sách... Nếu giống như lúc trước suy đoán, không có thông qua khảo hạch thì thôi, mấu chốt là, điểm tối đa thông qua... Còn loại trạng thái này, chân khí trong cơ thể đến cùng hùng hậu bao nhiêu?
- Tiêu hao bao nhiêu chân khí?
Không nghĩ tới đối phương có thể hỏi như vậy, Trương Huyền sửng sốt một chút, gãi gãi đầu cẩn thận suy nghĩ, nói:
- Ta cũng không có chú ý, bất quá không quan trọng, vừa rồi thời điểm đọc sách, đã triệt để khôi phục, không cần lo lắng!
- Khôi phục? Không cần lo lắng?
Thạch Hạo bị nước miếng sặc một cái, thiếu chút nữa ngất đi.
Ai lo lắng ngươi... Ý ta là muốn biết thực lực chân chính của ngươi... Thời điểm đọc sách, liền khôi phục...
Chẳng lẽ, thông qua Nội Tức thông đạo tiêu hao số lượng chân khí, đối với ngươi mà nói, không quan trọng gì, không quan trọng?
Sắc mặt trắng bệch, Thạch Hạo cảm thấy trái tim đau nhức.
Hai mươi năm không đột phá, chính là vì sáng tạo một ghi chép ba trăm năm không người có thể đánh vỡ... Ghi chép là sinh ra, kết quả... ngay cả hai phút cũng chưa tới, đã bị người lật bàn...
Mấu chốt nhất là, người ta không có cảm thấy cái gì...
Lúc trước còn nghĩ, không được thì cố gắng hai mươi năm nữa, tranh thủ vượt qua đối phương, hiện tại xem ra... Đừng nói hai mươi năm, hai trăm năm cũng không được!
Căn bản không có ở cùng một cấp bậc.
Trong nháy mắt, Thạch Hạo bị đả kích có chút uể oải.
Hai mươi năm này, hắn vì đánh vỡ ghi chép, ăn không biết bao nhiêu đau khổ, chịu không biết bao nhiêu tội, cố nén bao nhiêu lần xúc động tùy thời có thể đột phá... Kết quả, sáng chế ghi chép, ở trong mắt đối phương chỉ là không quan trọng...
Càng nghĩ càng cảm thấy muốn thổ huyết.
- Vậy không biết Tôn sư đạt tới Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong đã bao lâu? Mới tích lũy hùng hậu như thế?
Cắn răng hỏi lần nữa.
Mặc dù đối phương thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, nhưng một ít người của đại gia tộc, đều có bí pháp đặc thù, khiến người ta từ bên ngoài nhìn không ra cụ thể bao nhiêu tuổi, thật giống như hắn, đã vượt qua hai trăm tuổi, nhưng ngoại nhân nhìn tới, cũng chỉ chừng ba mươi.
Nếu như đối phương ở Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, chờ đợi vượt qua hai mươi năm, mình cũng không tính quá yếu, ít nhất còn có thể hòa nhau chút tự tin.
- Ở cảnh giới này thời gian hoàn toàn chính xác có chút dài!
Nghe được đối phương hỏi, Trương Huyền có chút cảm khái.
Đạt tới Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, một mực không tìm được Thiên Đạo công pháp nhị trọng, đợi thời gian hoàn toàn chính xác có chút lâu, ngẫm lại cũng cảm thấy xấu hổ, khó tiện mở miệng.
- Dài?
Lúc này Thạch Hạo mới nhẹ nhàng thở ra.
Đợi thời gian dài, tu luyện bao lâu, mới có thực lực như thế, xem ra thiên phú cũng không cao hơn mình quá nhiều...
- Đúng vậa, một mực không tìm được công pháp phù hợp, vừa rồi đi Tàng Thư Khố chính là vì tìm kiếm, nhìn xem có thể có cảm ngộ, đột phá gông cùm xiềng xích bây giờ hay không!
Trương Huyền cảm khái, tràn đầy thẹn thùng:
- Dù sao, vây ở cảnh giới này đã hơn một tháng, lại không đột phá, thì ngay cả đệ tử cũng không bằng rồi...
- ...
Thạch Hạo che ngực.
- ...
Rất nhiều Chiến Sư quỵ xuống.