Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Nói chuyện chính là Vương Dĩnh.
Vừa rồi đám người Vi trưởng lão tới, nàng và Lưu Dương đang tiếp nhận chỉ điểm, không phải là đại sự gì, nên không có tránh đi.
Vừa rồi thời điểm Vi trưởng lão lấy ra tảng đá, chẳng biết tại sao, trong lòng cực kỳ khát vọng, nhịn không được trực tiếp hô lên.
- Ngươi muốn khảo thí?
Trương Huyền nhìn về phía đệ tử của mình.
Chỉ thấy lúc này thân thể Vương Dĩnh nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ.
- Vâng... Ta cảm giác tảng đá này, giống như có một loại lực hấp dẫn nào đó với mình...
Vương Dĩnh gật đầu.
- Lực hấp dẫn?
Thấy vẻ mặt của nàng thành thật, Trương Huyền nhìn về phía Vi trưởng lão:
- Xem ra phải làm phiền một chút rồi...
- Không sao!
Vi trưởng lão gật đầu, ngón tay búng đi, đá kiểm tra bay ra, bay tới trước mắt nữ hài, rơi vào lòng bàn tay của nàng.
Vương Dĩnh cũng không nhiều lời, đặt tảng đá ở trong lòng bàn tay, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Ô...ô...ng...
Thời gian nháy con mắt, tảng đá tản mát ra tia sáng chói mắt, ngay sau đó hào quang tản đi, một hàng con số chậm rãi hiển hiện.
- Cái này...
Nhìn rõ ràng con số phía trên, thân thể Vi trưởng lão chấn động, Trương Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Cái này... Làm sao có thể?
Chỉ thấy trên đá kiểm tra, hai chữ số yên tĩnh xuất hiện ở phía trên, như là điêu khắc... Mười một!
- Ngươi không nói... Cấp mười là cao nhất sao? Làm sao sẽ xuất hiện mười một?
Trương Huyền nhịn không được nhìn qua.
- Ta... Ta cũng không biết?
Vi trưởng lão cũng kinh ngạc.
Ở trong thiên phú nàng biết, cấp mười là cao nhất, chỉ cần đạt tới loại cấp bậc này, thì có tư cách Khải Linh Khải Linh Sơn, trở thành Hội trưởng Khải Linh Vương... Nhưng đột nhiên toát ra cấp mười một, có ý tứ gì?
- Chẳng lẽ... Cái này là... thiên phú cấp bậc Tổ Sư?
Đột nhiên, thân thể chấn động, Vi trưởng lão dùng thanh âm run rẩy nói.
- Thiên phú cấp bậc Tổ Sư?
Trương Huyền không hiểu.
- Truyền thuyết, Tổ Sư khai phái chúng ta Khải Linh tiên nữ, ở thiên phú Khải Linh vượt qua cấp mười, đạt đến cảnh giới quỷ thần khó lường, bởi vậy, mới có thể Khải Linh một ngọn núi, hơn nữa luyện chế thành Pháp bảo, tung hoành thiên địa, ngay cả Khổng Sư cũng kính trọng ba phần... Vốn tưởng rằng sau Tổ Sư không người có được... Không nghĩ tới, để cho ta gặp được!
Hô hấp dồn dập, Vi trưởng lão kích động đến sắc mặt đỏ lên.
Vốn tưởng rằng, có thể tìm được một người thiên phú cấp mười, có thể khiến Công Hội lần nữa phát dương quang đại, trọng chấn hùng uy... Không nghĩ tới, trực tiếp phát hiện một cái cấp mười một!
Cái này đáng sợ!
Một khi bồi dưỡng thật tốt, tuyệt đối có thể trở thành nhân vật siêu cường giống như Tổ Sư khai phái.
- Vị cô nương này... Ngươi có bằng lòng theo ta trở về Khải Linh Sư Công Hội hay không?
Vi trưởng lão vội vàng nhìn qua.
Loại thiên phú này, tuyệt đối là nhặt được bảo, nếu mời trở về, có thể đoán được, về sau Khải Linh Sư Công Hội sẽ càng thêm huy hoàng, lần nữa du ngoạn đỉnh phong!
- Ta...
Vương Dĩnh cũng không nghĩ tới thiên phú của mình cường đại như vậy, bị hỏi có chút hoảng hốt, nhịn không được nhìn về phía thanh niên cách đó không xa:
- Ta nghe lão sư...
Mặc kệ thiên phú Khải Linh tốt hay không tốt, lão sư nói như thế nào, nàng liền làm như thế đó.
- Trương sư!
Vi trưởng lão vội vã nhìn qua.
- Cái này...
Trương Huyền chần chờ, nhìn về phía Vương Dĩnh:
- Ngươi đánh một bộ quyền cho ta xem!
- Vâng!
Vương Dĩnh gật đầu, cũng không nhiều lời, vung vẩy tú quyền, thẳng tắp đập về phía trước.
Phần phật!
Quyền phong xé rách không khí, tựa như trường thương, làm cho người ta cảm giác lăng lệ ác liệt.
Vừa mới truyền thụ cho quyền pháp, không nghĩ tới đã học hữu mô hữu dạng (*ra dáng) rồi.
Vù vù!
Trong đầu Trương Huyền xuất hiện một quyển sách.
Ngón tay điểm một chút.
Giới thiệu về Vương Dĩnh chảy vào trong đầu.
Rất nhanh xem một lần, chau mày.
Phía trên cũng không có giới thiệu về thiên phú Khải Linh Sư, càng không có ghi chú rõ, nàng có được loại thiên phú này.
- Chẳng lẽ Thiên Đạo Thư Viện cũng không được rồi hả?
Trương Huyền kỳ quái.
Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Nhã, trong đó liền xuất hiện miêu tả kỹ càng về Thuần Âm thể, còn có Viên Đào, Ngụy Như Yên...
Vì sao Vương Dĩnh có được năng lực như thế, lại không viết ra?
- Xem ra giống như Lộ Trùng, cái này là năng lực Hậu Thiên mới có, Thư Viện không thể ghi chép...
Nhớ tới một sự kiện, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Lúc trước Lộ Trùng, cũng không có đánh dấu có được hồn thể khổng lồ, thích hợp học tập chức nghiệp Vu Hồn Sư.
Vương Dĩnh cũng giống như vậy, xem ra... loại thiên phú này, hẳn là Hậu Thiên mới có.
- Vương Dĩnh trời sinh cẩn thận, tu luyện bản Thiên Đạo công pháp rút gọn, so với những người khác càng thêm chăm chỉ, có lẽ nguyên nhân chính là như thế, mới tích lũy tháng ngày, cải biến thể chất, đã có được loại thiên phú vượt qua khả năng suy nghĩ này.
Suy tư một lát, Trương Huyền hiểu được.
- Vận mệnh, cũng không phải cố định, coi như là ông trời, cũng không cách nào tính toán chính xác...
Kỳ thật, vô luận Lộ Trùng hay Vương Dĩnh, thiên phú vốn chỉ có thể coi là bình thường, nhưng gặp mình, tu luyện Thiên Đạo công pháp, chẳng khác nào cải biến vận mệnh, cải biến nhân sinh.
Vận mệnh không lường được.
Coi như là Thiên Đạo Thư Viện, có thể xem thấu hết thảy thiếu sót, cũng không có khả năng sớm miêu tả ra.
- Xem ra dạy dỗ đệ tử, không chỉ tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, còn cần căn cứ đệ tử trưởng thành, tùy thời làm ra điều chỉnh... Có ít người học tập rất kém cỏi, nhưng đột nhiên thông suốt, đột nhiên tăng mạnh, lúc này lại dùng phương pháp đối đãi học sinh cặn bã dạy học, rõ ràng sẽ không đủ dùng...
Vừa hiểu ra, Trương Huyền tựa hồ bắt được cái gì, muốn bắt lấy, lại truy tìm không đến.
- Trương sư...
Đang muốn tiếp tục cảm ngộ, bên tai vang lên thanh âm của Vi trưởng lão.
Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy vị Khải Linh Sư kia đang tràn đầy khẩn trương nhìn qua.
Nàng rất muốn mang Vương Dĩnh đi, nhưng nếu như đối phương không cam tâm tình nguyện, sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại.
- Ân!
Lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, Trương Huyền nhìn về phía Vương Dĩnh cách đó không xa:
- Ngươi có bằng lòng đi hay không?
Đệ tử có ý nghĩ của mình, không phải là hắn có thể quyết đoán, còn phải nhìn quyết định của nàng.
- Ta...
Vương Dĩnh chần chờ.
- Đi Khải Linh Sư Công Hội, tài nguyên cùng hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, tốc độ tu luyện sẽ mau một chút... Bất quá, đi theo đằng sau ta, ta cũng có thể cam đoan ngươi đạt tới cảnh giới cao như vậy!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua, lộ ra tự tin cường đại.
Đi Khải Linh Sư Công Hội, được chỗ tốt trong đó, giữ ở bên người, cũng có chỗ tốt giữ ở bên người.
Chỉ nhìn nữ hài trước mắt này lựa chọn như thế nào mà thôi.
- Lão sư... ta giống như Triệu Nhã, cũng muốn vì ngươi phân ưu, không muốn trở thành vướng víu của ngươi!
Sau một lúc lâu, Vương Dĩnh nghiến răng.
Lão sư nói không sai, đi theo phía sau hắn, hoàn toàn chính xác cũng có thể đạt tới cảnh giới giống nhau, nhưng kèm theo tu vi càng cao, vật phẩm cần tu luyện càng ngày càng nhiều, tiêu hao cũng càng lúc càng lớn, tuy lão sư không nói, nhưng với tư cách là đệ tử, một mực liên lụy, thật sự rất băn khoăn.
Nếu như có thể đi Khải Linh Sư Công Hội, trở thành Khải Linh Vương, chẳng những không cần liên lụy, còn có thể ở thời điểm lão sư khó khăn cho hắn trợ giúp.
Lúc trước, Triệu Nhã chính là như vậy, dứt khoát đi Băng Nguyên Cung.
Trịnh Dương cũng như thế, đi Chiến Sư Đường.
Thân là đệ tử thứ nhất, vị thân truyền thứ nhất được lão sư tuyển nhận, càng nên vì lão sư suy nghĩ nhiều hơn.
- Ngươi là đệ tử của ta, thế nào lại là vướng víu?
Trương Huyền lắc đầu.
Cùng một chỗ ở chung tiếp cận một năm, sớm đã có cảm tình thâm hậu.
Đối phương cảm giác mình là vướng víu, trong lòng hắn, là thân nhân.
- Vâng!
Hốc mắt đỏ bừng, Vương Dĩnh gật đầu.
- Ta muốn đi Khải Linh Sư Công Hội!
Dừng lại một chút, Vương Dĩnh tiếp tục nói.
Ngươi coi ta là thân nhân, ta không phải là không như thế?
Đã có cơ hội, ta muốn trưởng thành, muốn bay lên... Trước kia, ngươi vì ta che gió che mưa, về sau, ta vì ngươi hộ giá hộ tống!
Bởi vì... Ngươi là ân sư của ta!
- Đã có quyết định, vậy thì đi đi!
Trương Huyền ảm đạm.
Thiên hạ không có yến hội không tàn, biết rất rõ ràng, đệ tử sớm muộn gì cũng sẽ giương cánh bay cao, thế nhưng đến trước mặt, như trước cảm thấy khó có thể dứt bỏ.
Bảy vị thân truyền, Triệu Nhã đi Băng Nguyên Cung, Lộ Trùng đi Tổ Địa Vu Hồn Sư, Viên Đào trở về gia tộc, Ngụy Như Yên đi Độc Điện, Trịnh Dương đi Tổng bộ Chiến Sư Đường...
Đã đi năm vị rồi.
Hiện tại xem ra, vị thứ sáu cũng nên đi.
Có chỗ phát triển tốt hơn, làm lão sư, kỳ thật nên cảm thấy vui mừng cho bọn hắn.
Chỉ là... Cảm xúc còn đó, cứ như vậy rời đi, vẫn còn có chút khó thể dứt bỏ.
- Lão sư, ngài phải bảo trọng...
Đầu gối mềm nhũn, Vương Dĩnh quỳ rạp xuống đất, dập đầu tám cái liên tiếp.
- Ân!
Yên tĩnh đợi nàng dập đầu xong, ngón tay Trương Huyền búng ra, một đạo Thiên Đạo chân khí tinh thuần tràn vào trong cơ thể đối phương.
- Nếu như gặp phải sự tình gì, liền kích hoạt đạo chân khí này, cách nhau ngàn vạn dặm, lão sư cũng có thể cảm ứng được... Ai dám khi dễ ngươi, dù đối phương là tông môn lợi hại nhất toàn bộ Đại Lục, thậm chí là Danh Sư Đường, lão sư cũng có thể lấy lại công đạo cho ngươi!
Chắp hai tay sau lưng, tuy ngữ khí của Trương Huyền bình thản, nhưng lộ ra ngạo khí khiến người ta nghiêm túc.
- Ân!
Vương Dĩnh gật đầu.
- Vi trưởng lão, học sinh này của ta liền giao cho các ngươi, hy vọng các ngươi có thể đối đãi thật tốt, nếu như để ta biết rõ, nàng bị một tia ủy khuất, ta tất nhiên sẽ đến bái phỏng, đi tìm Công Hội các ngươi hỏi thăm rõ ràng!
Trương Huyền nhìn về phía Vi trưởng lão.
Bị một Thánh Vực nhị trọng uy hiếp, Vi trưởng lão hơi không vui, bất quá nghĩ tới tình cảm thầy trò của đối phương, tâm lại mềm nhũn ra:
- Yên tâm đi, thiên phú như thế, che chở còn không kịp, làm sao có thể để nàng bị ủy khuất!
Hơn năm nghìn năm, cũng không có một cái nào thiên phú đạt tới cấp mười, thật vất vả xuất hiện, làm sao có thể lạnh nhạt.
Dù sao này quan hệ lấy thực lực của toàn bộ Công Hội.
- Như vậy cũng tốt!
Biết rõ đối phương không có nói dối, Trương Huyền nhẹ gật đầu, lúc này mới xoay người sang chỗ khác, khoát tay áo:
- Nếu như làm ra quyết định, hiện tại liền đi đi!
Vương Dĩnh mềm lòng, không giống Triệu Nhã làm việc quả quyết, một khi mình có chút do dự, khẳng định sẽ không rời đi.
- Lão sư...
Thấy lão sư quay lưng đi, Vương Dĩnh sao không biết hắn dụng tâm lương khổ, thân thể mềm mại run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống.
- Đi thôi!
Vi trưởng lão đi tới.
- Ân!
Vương Dĩnh nhẹ gật đầu.
Vi trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, bàn giao Nguyễn Hội trưởng một tiếng:
- Chúng ta không thể ở nơi đây lâu, càng sớm trở lại Tổng bộ càng yên tâm!
Thật vất vả xuất hiện thiên tài như vậy, phải mau chóng đưa về Tổng bộ cho thỏa đáng.
Vạn nhất xuất hiện sai lầm gì, muốn khóc cũng không kịp.
Nói xong, xoay người nhìn về phía Trương Huyền:
- Trương sư, chúng ta cáo từ...
Vù vù!
Tiếng nói kết thúc, chân khí tịch cuốn, cùng Vương Dĩnh bay về phía không trung, thời gian nháy mắt liền biến mất ở chân trời.
Đi vào thế giới này, thu đệ tử thứ nhất Vương Dĩnh... rời đi.
Không biết qua bao lâu, Lưu Dương nhịn không được hô lên.