Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
- Tôn Cường tiền bối, chúng ta đã nhớ kỹ toàn bộ công pháp!
Chừng nửa canh giờ, Hứa Du Trưởng Lão ôm quyền nói.
- Hủy đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Đám người Hứa trưởng lão gật đầu, bàn tay lăng không trảo một cái, mấy quyển bí tịch trước mắt liền hóa thành tro bụi triệt để biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Tiền bối, sau khi ra ngoài, chúng ta nên tìm ngươi như thế nào?
Biết rõ vị “sứ giả Tổ Sư” này, sớm muộn gì cũng rời đi, Hứa Du Trưởng Lão nhịn không được nói.
Vị này cho bọn hắn sinh mệnh lần thứ hai, trong lòng cảm kích, vô luận biểu đạt như thế nào cũng không quá đáng.
- Tìm ta?
Trương Huyền lắc đầu:
- Các ngươi không cần tìm ta, cũng không cần tìm ta, nếu như có chuyện, ta sẽ tìm các ngươi!
- Cái này...
Hứa Du Trưởng Lão dừng lại một chút:
- Cái kia... Chúng ta có thể có tư cách biết rõ thân phận chân thật của Tôn tiền bối hay không? Về sau có phân phó, dù bản thân tới không được, phái người đưa tin, cũng sẽ xông pha khói lửa, không chối từ.
- Cái này...
Nghe được đối phương yêu cầu, chứng kiến ánh mắt chờ mong của bọn hắn, Trương Huyền dừng lại một chút nói:
- Cũng được, kỳ thật thân phận của ta, là quản gia của Hồng Viễn Đế Quốc Danh Sư Học Viện Viện trưởng Trương Huyền... Bất quá, ta là người luôn điệu thấp, hy vọng các ngươi có thể bảo thủ bí mật, đừng nói ra.
- Quản gia của Trương viện trưởng?
- Vị Trương viện trưởng này, ta nghe nói qua, là siêu cấp thiên tài nghìn năm không gặp, tuổi còn trẻ liền trở thành Viện trưởng của Danh Sư học viện!
- Nguyên lai là quản gia của hắn, chúng ta biết!
- Tiền bối yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói...
...
Biết thân phận “chân thật” của Trương Huyền, mọi người từng cái tràn đầy hưng phấn nhẹ gật đầu.
- Tốt, đi ra ngoài đi!
Khoát tay áo.
Đám người Hứa trưởng lão đồng loạt đi ra ngoài.
Thấy bọn họ đi ra, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở dài, khôi phục dung mạo, cũng chầm chậm đi ra.
Đợi hắn đi ra địa lao, người Độc Điện đã bị người Chiến Sư Đường đón đi, phía trên chỉ còn lại có Hình Đường chủ, Ngô sư cùng với đám người Lạc Thất Thất.
- Trương sư...
Thấy hắn không ngại, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, tiến lên đón.
Trương Huyền gật đầu:
- Bọn Độc Sư này, ta đã khuyên bảo xong, về sau sẽ nghe theo phân phó!
- Ân! Đa tạ Trương sư cao thượng...
Hình Đường chủ ôm quyền.
- Cao thượng?
Thấy đối phương hưng phấn, hơn nữa tràn đầy cảm kích, Trương Huyền không hiểu ra sao.
Kỳ thật, hắn còn có chút bận tâm đối phương không tình nguyện, làm sao đi địa lao một chuyến, liền biến thành bộ dáng này rồi hả?
Biến hóa này, không khỏi quá nhanh đi!
- Khách khí, ta thân là Danh Sư, cái này phải làm...
Tuy không biết tại sao thái độ của đối phương biến hóa, nhưng mà khiêm tốn luôn là bổn phận của hắn, Trương Huyền vội vàng nhẹ gật đầu.
Chứng kiến bộ dáng này của hắn, Hình Đường chủ càng thêm bội phục.
Vì Chiến Sư Đường bọn họ suy nghĩ như vậy, cũng không kể công... Đây mới thực sự là phong phạm của cao nhân.
- Trương sư, không biết một lát nữa có an bài gì không?
Ngô sư nhìn qua.
- Ta tính toán đi Thư Họa Sư Công Hội hoặc Giám Bảo Sư Công Hội một chuyến, thi chức nghiệp phụ tu thất tinh, sau đó thăng cấp Danh Sư thất tinh!
Cũng không có gì giấu giếm, Trương Huyền nói thẳng.
Vốn có ý muốn đi Giám Bảo Sư Công Hội, kết quả bị gọi đến nơi này, đại chiến một trận, diễn một tuồng kịch... Ngẫm lại cũng cảm thấy làm trễ nải không ít thời gian.
- Như thế nào? Ngô sư có sự tình khác?
Giải thích xong, Trương Huyền nhìn qua.
- Là như vậy, ta nghĩ nếu như Trương sư không có việc gì, có thể cùng ta đi Danh Sư Đường, nhìn xem kết quả điều tra của ta...
Ngô sư nói.
- Kết quả điều tra?
- Ân!
Ngô sư gật đầu:
- Căn cứ Chương Dẫn Khâu nói, tin tức của hắn là bị một vị Danh Sư gọi Trần Triết mang đi... Mà Trần Triết này, đúng là học sinh thân truyền của Điền Thanh Phó điện chủ, cùng hắn quan hệ cực kỳ mật thiết! Ta đã giam giữ người này, bây giờ đang ở Danh Sư Đường, nếu như Trương sư có rảnh, có thể chung một chỗ nhìn xem...
- Cái này...
Trương Huyền nhíu mày.
Kỳ thật, đối với những thứ này, hắn không quá hứng thú.
Dù sao không chỉ đệ tử đối phương, ngay cả Phó đường chủ cũng bị bắt lại, Danh Sư Đường chậm rãi thẩm vấn là được, tham dự hay không tham dự, đều không quan trọng.
Đang muốn cự tuyệt, chợt nghe Ngô sư cười cười:
- Kỳ thật, khảo hạch Thư Họa Sư cùng Giám Bảo Sư, Trương sư cũng không cần phải gấp, buổi tối hôm nay ta tham gia một lần Phẩm Giám Hội, nếu như Trương sư có rảnh, có thể mang ngươi đi, đến lúc đó, Thư Họa Sư Công Hội, Giám Bảo Sư Công Hội Hội trưởng đều trình diện, giới thiệu cho các ngươi một chút, khảo hạch sẽ thuận tiện hơn không ít!
- Phẩm Giám Hội gì?
Trương Huyền nhìn qua.
- Là từ một di tích đào móc ra vài bảo vật, nhân vật có mặt mũi ở Thanh Nguyên thành đều tham gia, đánh giá đẳng cấp bảo vật, thuận tiện xem có thể chữa trị hay không!
Ngô sư gật đầu.
- Cũng tốt!
Dừng lại một chút, Trương Huyền gật đầu.
Buổi sáng đi Kinh Hồng Sư Công Hội, lại cùng đệ nhất Vương gia giằng co một hai canh giờ, hiện tại đã đến buổi chiều, cách buổi tối cũng không xa, hắn hai mắt tối đen đi khảo hạch, còn không bằng trước gặp hai đại Công Hội Hội trưởng, sớm hỏi thăm một chút, như vậy sẽ tiện hơn.
- Vậy thì ta ở Danh Sư Đường chờ ngươi!
Nghe hắn đáp ứng, Ngô sư ý cười đầy mặt, xoay người đi trước.
Cáo từ đám người Hình Đường chủ, Trương Huyền nhìn về phía đám người Tôn Cường.
- Mấy người các ngươi đi về trước đi!
- Vâng!
Tôn Cường biết mình xông đại họa, không dám nói nhảm, gật đầu đáp ứng.
- Lão sư, ta có việc muốn hỏi ngươi... Không biết có tiện không?
Cắn cắn bờ môi, Lạc Thất Thất chần chừ một chút, nhìn qua.
- Đương nhiên!
Trương Huyền cười cười.
Thấy nàng có việc hỏi thăm, Tôn Cường cùng Ngọc Phi Nhi không tiện tiếp tục dừng lại, rời đi trước.
Thấy bốn phía không ai, bố trí một trận pháp cách âm, Lạc Thất Thất nhìn qua:
- Lão sư, kỳ thật trong lòng ta có chút nghi hoặc, muốn ngươi hỗ trợ giải đáp. Chuyện ngày hôm nay, ta toàn bộ nhìn ở trong mắt... Điền phó đường chủ cùng Trung Thanh Vương, muốn cố ý tăng thêm tội danh cho ngươi, dùng một ít thủ đoạn, không gì đáng trách... Nhưng, nếu như, đối phương không sai, làm như vậy, có phải hơi quá đáng hay không, không phù hợp đạo nghĩa Danh Sư?
Nàng từ Huyễn Vũ đế quốc nhận thức Trương sư, cùng nhau đi tới, vị lão sư này, đều lấy hình thái cao thượng quên mình vì người xuất hiện ở trước mặt.
Từ địa cung cứu nàng, cứu Ngọc Phi Nhi, về sau mạo hiểm thu phục hết thảy Thánh Thú ở Vân Vụ Lĩnh...
Nàng nhìn thấy sự tình một kiện tiếp theo một kiện, đều cho thấy vị Trương sư này cao thượng cùng vĩ đại.
Nguyên nhân chính là như thế, từ ở chung đến bây giờ, càng ngày càng bội phục, thậm chí vẫn cảm thấy, vị trước mắt này, giống như Khổng Sư năm đó, là một vị Danh Sư chính thức... Mặc dù có chút thủ đoạn nhỏ, nhưng không ảnh hưởng phong nhã.
Nhưng... hôm nay thấy hết thảy, có chút phá vỡ tư duy lúc trước.
Bất kể nói thế nào, Điền phó đường chủ cũng là Danh Sư thất tinh đỉnh phong, Danh Sư Đường Phó đường chủ, thân phận như thế, trực tiếp đối kháng... Dĩ nhiên vi phạm với lễ nghi, chạm đến đồ vật Danh Sư chú ý tuân thủ nhất.
Nguyên nhân chính là như thế, tín niệm của nàng có chút dao động rồi.
- Danh Sư, là cái gì?
Nhìn ra nàng nghi kị, Trương Huyền không có trực tiếp trả lời, mà mở miệng hỏi.
- Danh Sư... Là lão sư, làm gương sáng cho người khác, truyền đạo học nghề giải thích nghi hoặc, làm cho nhân tộc càng ngày càng lớn mạnh, lấy thành làm đức, lấy tin làm gốc, trồng người trước làm người...
Lạc Thất Thất dừng lại một chút nói.
- Sai rồi, đều sai rồi!
Trương Huyền lắc đầu.
- Sai? Cái này là quy tắc trở thành Danh Sư phải đọc thuộc lòng, chỉ cần là Danh Sư đều biết...
Lạc Thất Thất không hiểu.
Nàng vừa nói, đúng là chuẩn tắc của Danh Sư, là một Danh Sư đều đọc thuộc lòng.
- Danh Sư, là thầy không giả, nhưng cũng là người!
Trương Huyền nói.
- Người?
- Ân, là người, thì có hỉ nộ ái ố, thì có tư tưởng, thì có yêu hận!
Trương Huyền nhìn qua:
- Cái này là... nhân tính! Năm đó Khổng Sư cũng không yêu cầu tu thiên đạo, diệt nhân đạo! Đã như vậy, Danh Sư cũng phải có tư tưởng của mình, bản thân hỉ nộ ái ố, không cần sự tình gì cũng phải tuân theo lễ nghi, gặp được chuyện trái lương tâm, cũng có thể đi chống lại. Danh Sư, là thầy, nhưng không phải đà điểu, nhẫn nhục chịu đựng, mà phải có tư tưởng của mình, mới có thể vận dụng tri thức tốt hơn, càng chạy càng xa!
- Cái này...
Lạc Thất Thất trầm tư.
- Ta đã từng thấy qua một vị tu luyện giả, phụ thân của hắn là Danh Sư, từ nhỏ nghe lời đối phương, dốc lòng tu luyện, cảm thấy hết thảy hắn nói đều là chính xác... Đáng tiếc, phụ thân hắn sắp chết, cũng không có đột phá! Cứ như vậy, trong lòng hắn lưu lại bóng mờ... Phụ thân cũng không đột phá được, hắn khẳng định cũng không cách nào đột phá... ở dưới bóng mờ, thủy chung đi không ra, thậm chí chân khí cùng lực lượng đều tích góp đủ rồi, như trước không cách nào thành công!
Trương Huyền nói:
- Đây là tư duy cố định, chúng ta là Danh Sư, đồng thời cũng là đệ tử, làm đệ tử, cần phát tán tư duy, mà không phải chỉ nghe lão sư, không dám phản bác, thật muốn như vậy... Thật giống như hôm nay ta đối mặt Điền Thanh Phó điện chủ, biết rất rõ ràng là sai, vì sao không dám nói?
- Thực lực của hắn mạnh mẽ hơn ta, ta không cách nào phản kháng, cái kia tự nhiên phải vận dụng một ít thủ đoạn, cái này là vì bảo vệ mình, càng là vì tiến bộ tốt hơn!
- Cái kia... Nếu có Danh Sư rất lợi hại, lấy quy tắc cùng đại nghĩa tới phô trương, để cho ta nhất định phải tiếp nhận thì sao?
Lạc Thất Thất nhìn qua.
- Tuân theo nội tâm!
Trương Huyền cười cười:
- Danh Sư càng lợi hại, còn có thể lợi hại qua Khổng Sư sao? Khổng Sư bảo ta giết người, chẳng lẽ ta sẽ phải giết người? Hết thảy tuân theo nội tâm của ngươi... Chỉ cần không muốn, hoàn toàn có thể không đáp ứng! Không tôn trọng nội tâm của ngươi, lại muốn ngươi tuân thủ quy tắc cùng đại nghĩa... Đối phương đã vi phạm với đạo lý Danh Sư, hắn cũng vi phạm, mình dùng chút mưu kế cùng thủ đoạn lại có gì sai chứ?
- Cái này...
Ánh mắt của Lạc Thất Thất càng ngày càng sáng, tựa hồ lý giải được.
- Tốt rồi, thủ đoạn chỉ là phụ trợ, là phương pháp cam đoan ngươi không bị thương tổn, cùng lý luận Danh Sư không hề xung đột, không cần buồn lo vô cớ, nghĩ nhiều như vậy...
Trương Huyền lắc đầu.
Đối phương rõ ràng cho thấy lâm vào ngõ cụt.
Đọc sách không phải là đọc sách chết, chết đọc sách, Danh Sư, cũng không phải ngốc tử chỉ biết tuân thủ quy củ, thời điểm nên biến báo sẽ phải biến báo.
Vị Lạc Thất Thất này, vô luận thiên phú hay cái gì đều rất tốt, nhưng không có biến báo như Hồ Yêu Yêu.
- Ta hiểu được!
Nghe xong giải thích, Lạc Thất Thất hưng phấn đến ánh mắt tỏa ánh sáng, lần nữa nhìn qua:
- Nếu như lão sư biến báo như thế, không câu nệ lễ phép, ta liền nói thật đi, lão sư...
- Ta thích ngươi!
- ...
Trương Huyền.