Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Trần Triết này, để lộ tin tức của Chương Dẫn Khâu cho Dị Linh tộc, để cho bọn họ ở Khâu Ngô Cung thiếu chút nữa không về được, sớm đã vi phạm chuẩn tắc của Danh Sư, sao còn cần ngợi khen?
Cũng quá trái ngược lẽ thường a!
Thấy hắn không hiểu, Trương Huyền lắc đầu, giải thích nói:
– Sau khi Trần Triết bị bắt trở về, từ trong miệng hắn thẩm vấn ra điều gì, lại khai báo cái gì, không ai biết rõ! Nếu như định tội... Chứng cứ đâu? Chứng cứ ở đâu? Không có chứng cứ liền định tội, hơn nữa người này còn chết ở trong Danh Sư Đường... Ngươi cảm thấy những người khác sẽ nghĩ như thế nào?
– Cái này...
Ngô sư yên lặng.
Người người đều có tâm đồng tình kẻ yếu, nhưng có phải kẻ yếu hay không, không phải như mặt ngoài.
Thực định tội Trần Triết, hắn vừa trùng hợp chết ở trong nhà giam của Danh Sư Đường... Chỉ cần có người trợ giúp, các loại tin tức “hắc thủ” tất nhiên theo nhau mà đến, ai cũng không có biện pháp phân biệt chính xác hay sai lầm.
Đến lúc đó, cục diện vốn có lợi với bọn họ, sẽ thoáng cái trở nên bất lợi, lại không còn biện pháp.
– Tuyên dương hắn vì nhân tộc mà chết, thưởng công huân, mà không phải tội danh... Như vậy người giết hắn, tất nhiên sẽ cảm thấy tin tức để lộ, có chút hoảng hốt, đến lúc đó... sẽ tự nhiên lộ ra chân tướng. Chỉ cần đối phương động thủ, còn dư lại liền dễ dàng, định tội lần nữa cũng không coi vào đâu!
Trương Huyền nói.
– Thì ra là thế...
Giờ mới hiểu được, Ngô sư bừng tỉnh đại ngộ.
Cái này xác thực là biện pháp tốt nhất.
Đã có thể hóa giải ảnh hưởng đối phương giết chết Trần Triết mang đến, lại có thể dụ cá cắn câu... Nhất cử lưỡng tiện.
– Tốt, hiện tại ta sẽ làm!
Hiểu được, Ngô sư gật đầu, xoay người phân phó một câu.
– Kế tiếp, nên làm như thế nào?
Hết thảy an bài thỏa đáng, Ngô sư lần nữa nói.
Đối với vị trước mắt này, hắn bội phục đầu rạp xuống đất, sự tình tiếp sau liền chẳng muốn đi nghĩ.
– Tiếp sau, không cần quản, tối nay như trước tham gia Phẩm Giám Hội... Mồi câu đã buông, là cá mà nói, chung quy sẽ mắc câu.
Trương Huyền nở nụ cười.
Ngô sư gật đầu, không muốn hỏi nhiều.
Rời gian phòng giam giữ Trần Triết, Trương Huyền không có lưu lại ở đây, trực tiếp đi Tàng Thư Khố của Danh Sư Đường.
Có lệnh bài thân phận của Ngô sư, công pháp Thánh Vực tam trọng, tứ trọng đều có tư cách quan sát, chưa tới một canh giờ, liền thu nhập toàn bộ vào Thư Viện.
Sưu tập hoàn tất, cũng lấy ra thư tịch mà Sở Thiên Hành bệ hạ cho, khắc sâu vào thức hải.
– Chính xác!
Thư Viện lắc lư, hai quyển thư tịch xuất hiện.
Đúng là Thiên Đạo công pháp Thánh Vực tam trọng cùng tứ trọng.
Mở ra xem một lần, ánh mắt Trương Huyền tỏa sáng.
– Đều đạt đến Thiên Đạo, có thể trực tiếp tu luyện...
Đây là lần đầu tiên hắn sớm sưu tập ra công pháp siêu việt hai cấp... Đã có hai quyển sách này, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đột phá, trực tiếp trùng kích Thánh Vực tứ trọng Nguyên Thần Cảnh!
– Trời đã tối rồi, trước cùng Ngô sư đi Phẩm Giám Hội, sau đó lại tu luyện...
Nhìn thoáng qua phía ngoài, thấy trời đã tối, Phẩm Giám Hội mà Ngô sư nói sắp bắt đầu, không kịp tu luyện, Trương Huyền duỗi lưng một cái, đi ra Tàng Thư Khố.
Có công phương, tu luyện liền đơn giản, một canh giờ có thể giải quyết, thật sự không giải quyết được, vậy hai canh giờ... Không có khác nhau quá lớn.
Dù sao với hắn mà nói, chỉ cần tu luyện, chính là đại thành... Không tồn tại bình chướng gì.
Hay là trước nghĩ biện pháp khảo hạch toàn bộ phụ tu đến thất tinh, trở thành Danh Sư thất tinh lại nói.
– Trương sư, chúng ta lên đường đi!
Thấy hắn đi ra, Ngô sư cười cười, hai người đồng loạt đi ra ngoài.
...
Bên này Trương Huyền đi tham gia Phẩm Giám Hội, trong đại điện Hoàng Cung.
– Đáng giận, đáng giận...
Trung Thanh Vương đứng dậy, hàm răng cắn khanh khách rung động, trong mắt hận ý như lửa, chỉ muốn thiêu đốt người.
– Được rồi, cái gì cũng không có chuẩn bị, liền xuất thủ đối phó một vị Danh Sư, lá gan thật là lớn!
Sở Thiên Hành hừ một tiếng nói.
– Bệ hạ, ta...
Trung Thanh Vương ôm quyền.
– Được rồi, không cần phải nói, ngươi hấp thụ giáo huấn đi, lần này vì bảo đảm ngươi, ta là hao tốn giá cả thật lớn!
Sở Thiên Hành khoát tay áo.
– Vi thần biết sai rồi...
Trung Thanh Vương vội vàng gật đầu.
– Biết rõ là tốt rồi... mấy ngày nay ngươi không vội trở về Vương Phủ, liền ở chỗ này của ta, chăm chỉ tu luyện, nhớ lại có địa phương nào nói sai hay không, đừng để cho người bắt lấy nhược điểm! Nếu không, ai cũng không cứu được ngươi!
Sở Thiên Hành nói.
– Vâng!
Trung Thanh Vương nhẹ gật đầu:
– Yên tâm đi, hẳn là không có xảy ra vấn đề gì, chủ yếu là Trương Huyền kia, không theo như lẽ thường an bài, hơn nữa thực lực của hắn, tựa hồ so với tin tức thì cao hơn quá nhiều...
Trên mặt tràn đầy hận ý, nói lên Trương Huyền, Trung Thanh Vương liền tức giận nghiến răng, bất quá nói còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thân thể không tự chủ được đung đưa.
– Nguy rồi...
Đồng tử co rụt lại, da đầu của Trung Thanh Vương thoáng co giật.
– Làm sao vậy?
Sở Thiên Hành nhíu mày.
– Ta... Ta trúng độc, phốc!
Trung Thanh Vương liên tục run rẩy, phun máu tươi từng ngụm từng ngụm, cảm thấy lục phủ ngũ tạng cả người tựa hồ tất cả đều sắp nát.
– Trúng độc? Làm sao sẽ trúng độc?
Đồng tử của Sở Thiên Hành co rụt lại.
Trung Thanh Vương này luôn ở bên cạnh hắn, lúc trước không có bất kỳ báo hiệu, làm sao sẽ đột nhiên trúng độc?
– Ta cũng không biết...
Đau đớn kịch liệt, liên tục lăn qua lăn lại, trên đầu Trung Thanh Vương ứa ra mồ hôi, lại thủy chung nghĩ không ra trúng độc lúc nào.
– Hôm nay ngươi có ăn cái gì hay không?
Sở Thiên Hành vội vàng hỏi.
Trung Thanh Vương là Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, thực lực như thế cũng không chịu nổi, độc này thật sự là đáng sợ.
Có thể hạ độc, hơn nữa khiến đối phương không có chút phòng bị nào, ít nhất cũng là Độc Sư thất tinh đỉnh phong.
Loại người này, thật muốn xuất hiện, làm sao có thể một chút ấn tượng cũng không có?
– Hôm nay...
Trung Thanh Vương sửng sốt một chút:
– Trương Huyền kia cho uống vài hồ lô rượu, còn Tôn Cường ở trên người ta xát ớt và muối...
Thức ăn của hắn, khẳng định không có vấn đề, đi Danh Sư Đường, cũng chưa từng ăn gì, duy nhất không minh bạch, là Trương Huyền cho uống rượu ngon, Tôn Cường xát gia vị.
– Xát ớt và muối?
Sở Thiên Hành ngẩn ngơ.
Xát cái đồ chơi này làm gì?
Bất quá, biết rõ lúc này không phải là thời điểm hỏi thăm, nhướng mày:
– Xem ra, nhất định là Trương Huyền hạ độc rồi... Chỉ là, đây rốt cuộc là độc gì? Người đâu, đi mời Tôn Y Sư tới đây!
– Vâng!
Một hộ vệ vội vã đi ra ngoài.
Không lâu sau, một lão giả theo ở phía sau tới.
– Bệ hạ!
– Ân, Tôn Y Sư, Trung Thanh Vương trúng độc, ngươi xem một chút, là độc gì, có thể hỗ trợ giải hay không...
Sở Thiên Hành phân phó.
Tôn Y Sư là Y sư ngự dụng của Thanh Nguyên Hoàng Cung, sớm đã đạt đến thất tinh đỉnh phong, lý giải đối với y đạo xuất thần nhập hóa, muốn nói ai có thể cứu chữa, tất nhiên là hắn.
– Bệ hạ yên tâm, chỉ cần không cao hơn thất tinh, ta đều có thể đơn giản giải hết!
Nhếch miệng cười cười, Tôn Y Sư lộ ra miệng đầy răng vàng, ngón tay khẽ đảo, chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành sợi, lập tức bao phủ Trung Thanh Vương ở bên trong, tựa như một viên cầu.
Phương pháp khám và chữa bệnh độc môn của hắn... Tằm âm bắt mạch!
Lợi dụng chân khí bao phủ huyệt đạo bệnh người, cẩn thận quan sát, điều tra bệnh trạng cụ thể, sau đó lại đúng bệnh hốt thuốc.
– Hả? Độc này có chút kỳ quái...
Bao phủ một lát, Tôn Y Sư nhíu mày.
– Kỳ quái?
Sở Thiên Hành nhìn qua:
– Có thể chữa hay không?
– Bệ hạ yên tâm, tuy độc này kỳ quái, khiến người ta khó có thể phát hiện, bất quá chỉ cần chân khí của ta đi vào trong cơ thể Trung Thanh Vương, sử dụng phương pháp tơ nhện điều tra, tất nhiên có thể biết xảy ra chuyện gì, thuận lợi giải quyết tai hoạ ngầm!
Tôn Y Sư tự tin.
– Ân, vậy nhanh lên đi!
Thấy sắc mặt của Trung Thanh Vương trắng bệch, tựa hồ tùy thời không chịu nổi tử vong, Sở Thiên Hành vội nói.
– Tốt!
Tôn Y Sư nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi, bàn tay lăng không trảo một cái.
Xì xì xì!
Một đạo chân khí từ đầu ngón tay kích xạ ra, rơi xuống mi tâm của Trung Thanh Vương, dọc theo kinh mạch chui vào.
Phương pháp tơ nhện điều tra, là chân khí ngưng tụ thành sợi, đi vào trong cơ thể người bệnh, mượn cái này điều tra căn nguyên tổn thương, sau đó lại đúng bệnh hốt thuốc.
Vừa rồi thi triển tằm âm bắt mạch, dò xét không ra kịch độc trên người đối phương là cái gì, chỉ có thể dùng loại phương pháp này.
Vù vù!
Rất nhanh dò xét một lần, như trước không có phát hiện độc gì, Tôn Y Sư thu hồi chân khí, mày nhíu lại thành nút.
Trong cơ thể đối phương, không có chút độc tính nào, vì sao nội tạng lại như bị kịch độc ăn mòn, khiến hắn trăm mối vẫn không có cách giải.
– Như thế nào?
Sở Thiên Hành lần nữa nhìn tới.
– Độc này, có chút quỷ dị, ta đang nghĩ biện pháp...
Đang muốn nói tiếp, đột nhiên sắc mặt của Tôn sư trắng nhợt, lập tức dựa trên mặt đất, liên tục run rẩy, phun ra từng ngụm máu tươi:
– Nguy rồi, ta cũng trúng độc...
Nói xong nằm trên mặt đất, co quắp vài cái, liền hôn mê bất tỉnh.
– Cái này...
Sở Thiên Hành lại càng hoảng sợ.
Vừa rồi còn lời thề son sắt, nói độc này có thể giải, kết quả, còn không có xác định là độc gì, liền ngất rồi...
Vị này đã là Y sư lợi hại nhất của Hoàng Cung, lúc này cũng đã trúng độc, nên làm cái gì bây giờ?
Lại loại kịch độc nào, ngay cả Y sư cũng không có phát hiện?
– Bệ hạ... Phủ đệ của ta giam giữ tới không ít Độc Sư... Bắt một cái tới đây...
Trung Thanh Vương hữu khí vô lực ngẩng đầu.
– Ngươi chịu đựng, ta liền phái người đi!
Sở Thiên Hành lần nữa quay đầu phân phó.
Kèm theo Hoàng Đế hạ lệnh, rất nhanh hộ vệ liền xông ra ngoài, không lâu sau, liền mang theo một thanh niên mặc áo đen đi vào trước mặt.
Đúng là Tần quản sự lúc trước!
– Vương gia, Độc Sư ở phủ đệ đều bị Trương Huyền thả rồi...
– Thả rồi hả? Phốc!
Trung Thanh Vương thần thái uể oải, lúc này đã hữu khí vô lực, tùy thời không chịu nổi.
– Không có Độc Sư, Y sư lại không thể giải... đi tìm Trương sư cho ta, đường đường Danh Sư, lại có thể dùng độc...
Khuôn mặt Sở Thiên Hành xanh mét.
Bỏ ra giá cả lớn như vậy, mới nộp tiền bảo lãnh vị Vương gia này ra, cứ như vậy bị hạ độc chết... Thanh Nguyên hoàng thất sẽ bị người chê cười.
– Trương sư? Dùng độc?
Tần quản sự ở một bên nghe được, nhịn không được nhìn lại:
– Bệ hạ, Vương gia nhà của chúng ta, là bị Trương Huyền kia hạ độc?
– Nhất định là hắn, trừ hắn ra, không ai có cơ hội!
Sở Thiên Hành khẽ nói.
– Nếu như là hắn hạ độc...
Tần quản sự chần chừ một chút, vẻ mặt bình tĩnh cùng tự tin:
– Ta biết rõ giải như thế nào!