Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
- Làm sao vậy?
Thấy hốc mắt của nữ hài có chút phiếm hồng, tựa hồ mới vừa khóc, Trương Huyền nhíu mày.
Tuy bị thổ lộ, không phải hắn muốn nhìn đến, nhưng nếu có người chọc đệ tử mà nói, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
- Không có gì...
Lạc Thất Thất nhìn qua:
- Chỉ là muốn cùng lão sư ở chung một lát!
- Ách, được rồi!
Thấy bộ dạng này của đối phương, khả năng có tâm sự gì, Trương Huyền đành phải lắc đầu.
Quá mức ưu tú, bị người ưa thích là bình thường, chỉ cần có thể bảo trì bản tâm, coi như ở chung một mình, cũng không coi vào đâu.
Làm được đoan chính, đối phương tự nhiên sẽ bỏ đi ý niệm trong đầu, tránh né càng nhiều, ngược lại sẽ làm đối phương đoán mò, gây nên càng nhiều phiền toái nữa.
Thấy hắn đáp ứng, Lạc Thất Thất vui vẻ:
- Vậy... Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh đi, nơi đây quá ồn!
Chiến Sư đường, Huyền Huyền hội... Khắp nơi đều là người quen, hoàn toàn chính xác có chút nhao nhao.
Trương Huyền gật đầu.
Hai người bay ra phía ngoài, không lâu sau đi vào một ngọn núi lớn ở ngoài thành, ngồi ở bên vách núi.
Ngồi ở trên tảng đá, nhìn phòng xá trùng điệp vô tận trước mắt, Lạc Thất Thất không biết nghĩ cái gì.
Gió núi thổi lất phất mái tóc, khoác lên khuôn mặt không hề có khuyết điểm, cả người như tiên tử ở trong tranh đi ra.
Không thể không nói, nữ hài này hoàn toàn chính xác rất đẹp, hơn nữa rất có khí chất, từ trong ra ngoài làm cho người ta cảm giác rất yên tĩnh.
Thoải mái, sạch sẽ.
- Có phải là có tâm sự gì không? Tuy vi sư không phải cái gì cũng làm được, nhưng chỉ cần đủ khả năng, tuyệt sẽ không lùi bước!
Thấy đối phương đưa hắn đến nơi đây, cũng không nói chuyện, Trương Huyền nhíu mày.
Bộ dáng của đối phương, nhất định là có tâm sự, nhưng không nói, mình cũng không có biện pháp giúp giải quyết.
- Không có gì, chỉ là nghĩ tới một việc khi còn bé.
Nở nụ cười, Lạc Thất Thất yên tĩnh nhìn về phía Thanh Nguyên Thành:
- Khi còn bé, ta thích làm nhất, chính là lúc rỗi rãnh ngồi ở trên nóc phòng, nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, điểu tước phi hành bốn phía... cảm thấy thật vui vẻ.
- Có một lần, ta thích một kiện bảo vật, cực kỳ muốn, liền quấn quít lấy cha, để cho hắn giúp ta tìm kiếm, bị ta quấn bất đắc dĩ, phụ thân đáp ứng... Bất quá, cần ta ở trong thời gian quy định học được một bộ công pháp, vì vậy ta nỗ lực tu luyện, tu luyện tu luyện, không biết ngày đêm, trọn vẹn một năm, cuối cùng thành công! Phụ thân cũng không có lỡ hẹn, tìm được bảo vật cho ta.
- Bắt được bảo vật, trong ngày hôm ấy, ta cực kỳ vui vẻ, đây chính là hao tốn công phu rất lớn mới lấy được, mỗi ngày đều tùy thân mang theo, thậm chí ôm nó ngủ... Đáng tiếc, về sau, một lần cùng người chiến đấu, bị hủy diệt rồi... Ta khóc trọn vẹn ba ngày, phụ thân lại tìm cho ta một cái giống như đúc, nhưng mà ta đã không muốn rồi!
Hai tay ôm bắp chân, cái cằm của Lạc Thất Thất khoác lên trên, đầu nghiêng nhìn qua:
- Lão sư biết tại sao không?
Trương Huyền lắc đầu.
- Là vì no không phải thứ ta thích... Dù giống như đúc, cũng không phải rồi!
Lạc Thất Thất nói.
- Ân!
Không biết trả lời như thế nào, Trương Huyền đành phải lên tiếng.
Kỳ thật khi còn bé, người người đều trải qua loại tình huống này, một vật phẩm cực kỳ yêu thích, một khi hủy, coi như là mua giống nhau, cũng không còn loại chờ mong này nữa.
Đây là không phải vật phẩm có thể thay thế.
- Về sau chậm rãi lớn lên, ta cũng dần dần rõ... Ưa thích đồ vật, chưa hẳn thật có thể một mực có được!
Nhìn qua, Lạc Thất Thất tựa hồ có không ít lời muốn nói, rồi lại nói không nên lời.
- Xảy ra chuyện gì? Là có người ăn hiếp ngươi? Nếu như tội ác tày trời, vi sư thay ngươi giết hắn!
Thấy nàng thần tình không đúng, Trương Huyền nhíu mày.
- Phốc xuy!
Lạc Thất Thất nở nụ cười, vẻ mặt thú vị nhìn qua:
- Ngươi thật có thể thay ta giết hắn?
- Đương nhiên!
Trương Huyền gật đầu.
- Là lão sư ngươi ăn hiếp ta, động thủ đi...
Lạc Thất Thất nói.
- ...
Trương Huyền im lặng.
Không nghĩ tới lại bị nha đầu kia hố.
Lần trước trong nội tâm nàng có nghi hoặc, bản thân hỗ trợ giải đáp, sau đó bị thừa cơ thổ lộ, lần này, xem ra lại là như thế, giả trang ra một bộ điềm đạm đáng yêu, chỉ cần đáp lời, liền tiến vào hố sâu.
Đang không biết trả lời như thế nào, chỉ thấy ánh mắt nữ hài mông lung nhìn qua:
- Lão sư, lần trước ngươi không trả lời, ngươi biết ta đối với ngươi... Không chỉ là ưa thích!
- Không biết lớn nhỏ, nếu như tìm ta chỉ là muốn nói những thứ này, vi sư đi trước!
Trương Huyền đứng dậy.
- Chỉ đùa lão sư một chút thôi... Đừng nóng giận!
Thè lưỡi, Lạc Thất Thất vội nói.
- Cũng không vui chút nào, về sau không thể như vậy nữa!
Trương Huyền khoát tay.
- Vâng! Lão sư... Có thể dạy ta luyện đan một lần không?
Nhẹ gật đầu, Lạc Thất Thất dừng lại một chút, nhìn qua.
- Có thể!
Trương Huyền gật đầu:
- Muốn học luyện đan dược nào?
Đan dược có rất nhiều chủng loại, mỗi một loại đều có phương pháp luyện chế bất đồng.
- Ta muốn học tập luyện chế Linh Nguyên đan cấp bảy, không biết lão sư có thể dạy cặn kẽ một lần không...
Lạc Thất Thất nói.
- Linh Nguyên đan?
Trương Huyền sửng sốt.
Vừa nói với Hình Đường chủ, bản thân muốn Linh Nguyên đan, tính toán đi Luyện Đan Sư Công Hội tìm kiếm, không nghĩ tới Lạc Thất Thất lại muốn học tập.
- Vâng!
Lạc Thất Thất mở trừng hai mắt.
- Có đan phương cùng dược liệu không?
Chần chừ một chút, Trương Huyền nói.
Nếu như nàng muốn học, vừa vặn có thể suy tính phương pháp luyện chế thoáng một phát, đến lúc đó đi Luyện Đan Sư Công Hội, có thể miễn không ít phiền toái.
- Ta sớm chuẩn bị xong...
Nhẹ nhàng cười cười, cổ tay của Lạc Thất Thất khẽ đảo, lấy ra một cái Ngọc Bài đưa tới, thần thức của Trương Huyền quét qua, nội dung phía trên lập tức đi vào trong đầu.
Đúng là đan phương của Linh Nguyên đan.
Hắn đối với luyện đan, lý giải đạt tới thất tinh đỉnh phong, dựa theo đan phương cân nhắc một lần, đã tìm ra phương pháp luyện chế tốt nhất.
- Đây là dược liệu...
Đang muốn nói, chỉ thấy Lạc Thất Thất cười dịu dàng nhìn qua, bàn tay như ngọc trắng khẽ đảo, trước mắt xuất hiện một đống lớn dược liệu.
- Ngươi từ đâu tìm đến thế?
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền sửng sốt.
Nữ hài lấy ra dược liệu, mỗi một cây đều có mấy ngàn năm tuổi, loại cấp bậc này đều là giá trên trời.
Linh Nguyên đan bình thường, dược vật năm mươi năm đã có thể thành công, mấy nghìn năm, dược tính đầy đủ, hơn không chỉ gấp mười lần.
- Lão sư biết rõ ta thích nghiên cứu, đã từng tìm được một di tích, những dược này vật, chính là từ bên trong lấy được!
Lạc Thất Thất giải thích.
- Thật sự là vận khí tốt!
Trương Huyền cảm khái.
Căn cứ thủ pháp luyện chế binh khí, có thể phỏng đoán ra địa quật mà Ngô Dương Tử bị bắt, riêng phần cẩn thận này, tìm được một hai di tích, cũng hoàn toàn chính xác không coi vào đâu.
- Lão sư, những dược vật này, có thể luyện chế Linh Nguyên đan a?
Lạc Thất Thất nhìn qua.
- Đương nhiên có thể, không chỉ như thế, khẳng định còn có thể luyện chế ra cấp bậc cực cao...
Trương Huyền nhẹ gật đầu:
- Bất quá, dược liệu quá mức quý giá, không thể có chút sai lầm, nếu không một khi nổ lô, chúng ta đều chịu không nổi!
Dược liệu này quá trân quý, chỉ cần trình tự không sai, luyện chế ra Linh Nguyên đan rất đơn giản, nhưng dược vật trân quý như thế phối chế tốt rồi, gây chuyện không tốt có thể đánh vỡ phẩm cấp của Linh Nguyên đan lúc trước, để cho đối phương đạt tới cấp bậc cao hơn cũng chưa biết chừng!
- Ân!
Lạc Thất Thất gật đầu.
- Nếu là loại dược vật cấp bậc này, phương pháp luyện chế lúc trước cần cải tiến thoáng một phát...
Niên hạn dược liệu bất đồng, phương pháp luyện chế tự nhiên cũng không giống nhau, đứng ở tại chỗ, Trương Huyền cân nhắc một lần, tìm một phương pháp càng thêm thích hợp, lúc này cổ tay khẽ đảo, thả Kim Nguyên đỉnh ra.
Tuy gia hỏa này là khí đỉnh, nhưng thực lực mạnh mẽ, chỉ cần tăng thêm mấy cái phong ấn, dùng để luyện đan không có vấn đề quá lớn.
- Để nó luyện chế đi! Ít nhất có thể bảo chứng sẽ không nổ lô!
- Vâng!
Lạc Thất Thất lên tiếng.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Trương Huyền lấy ra giấy bút, viết trình tự luyện đan ra, để cho nữ hài nhớ kỹ, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu.
Có hắn ở một bên chỉ điểm, cộng thêm trình tự lúc trước, quá trình luyện chế cực kỳ thuận lợi, không lâu sau, lô đỉnh mở ra, linh khí nồng đậm phóng thẳng tới bầu trời, năm viên thuốc bay ra, muốn chạy trốn.
- Là đan dược chuẩn cấp tám!
Ánh mắt sáng lên, Trương Huyền phân phó một tiếng, Kim Nguyên đỉnh vọt lên, bắt lấy đan dược đào tẩu, cất vào bình ngọc đã sớm chuẩn bị tốt.
Linh Nguyên đan, là đan dược cấp bảy, nhưng mà Lạc Thất Thất cho dược liệu dược linh quá cao, dược tính đầy đủ, vậy mà luyện chế được năm viên chuẩn cấp tám, cho dù không có đạt tới cấp tám, dược hiệu cũng vượt xa Linh Nguyên đan bình thường.
- Có thể luyện chế ra dược vật cấp bậc như thế, ngươi đã hoàn toàn học được phương pháp luyện chế Linh Nguyên đan...
Đưa bình ngọc cho nữ hài, Trương Huyền cười cười.
Những đan dược này không riêng gì chuẩn cấp tám, hơn nữa còn đạt đến đan văn, hoa văn chảy xuôi, làm cho người ta cảm giác tùy thời có thể phá không bay đi.
Đan dược chia làm: Thành đan, sung mãn, hoàn mỹ, đan văn.
Có thể luyện chế ra đan văn, nói rõ lý giải đối với loại đan dược này, đã đạt đến đỉnh phong nhất.
Chỉ cần sau khi trở về nghiêm túc tiêu hóa, lý giải tất nhiên có thể tăng lên một cấp bậc.
- Là lão sư chỉ điểm mới thành công, đan dược quy lão sư!
Cánh tay duỗi ra, Lạc Thất Thất đưa chai thuốc tới.
- Ta không thể nhận...
Trương Huyền lắc đầu.
Dược liệu là của đối phương, cũng là đối phương luyện chế, tuy bản thân chỉ điểm, nhưng còn chưa đủ để lấy thù lao nhiều như vậy.
- Như vậy đi, ta một viên, còn dư lại bốn viên cho lão sư, nếu như ngươi cảm thấy ta thua thiệt mà nói, có thể dùng Linh Thạch mua sắm!
Biết rõ ý nghĩ của hắn, Lạc Thất Thất lấy ra một viên, còn dư lại đưa tới.
- Vậy... cũng tốt!
Chần chừ một chút, Trương Huyền gật đầu.
Hắn vừa vặn cần Linh Nguyên đan, loại cấp bậc này, một viên có thể so sánh với hơn mười viên bình thường, đã có bốn viên đan dược này, trùng kích Thai Anh cảnh đỉnh phong có lẽ không còn khó khăn!
Lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ở Giám Bảo Các lấy được một vạn viên Linh Thạch thượng phẩm, để vào trong đó đưa tới.
Tiện tay tiếp nhận, Lạc Thất Thất cất Giới Chỉ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Huyền, trong mắt mang theo chờ đợi:
- Lão sư, vừa rồi ngươi nói, có người ăn hiếp ta, ngươi sẽ xuất thủ, đúng không?
- Ân!
Không nghĩ tới nàng sẽ hỏi ra lời này, Trương Huyền sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu:
- Thực sự có người ăn hiếp ngươi, vi sư... thay ngươi làm chủ!