Nguồn: TruyenGG.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Đối phương muốn cho mình áp lực, ý định ở thời điểm cảm giác áp bách nồng nặc nhất, lại ra tay...
Chiêu này dùng để đối phó Trương Cửu Tiêu, có lẽ có tác dụng, đối phó mình... Quá yếu!
Không nói trước tâm cảnh của hắn đã đạt tới bát tinh trung phẩm, coi như không bằng đối phương, cũng không phải loại chiêu số này có thể chèn ép.
Ầm ầm!
Động tác của hắn rất nhỏ, thoạt nhìn không tính là gì, nhưng ở trong mắt hai thanh niên, lại giống có một tòa cự sơn lăng không đè xuống, để cho người ta luống cuống tay chân, không cách nào ứng phó.
Ngay sau đó, trong đầu nổ vang, vừa rồi cho đối phương áp lực, lập tức phản phệ đến, hai người đồng thời cảm thấy chóng mặt, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã trên mặt đất.
- Chức nghiệp Kinh Hồng sư?
Triệu Hưng Mặc nhướng mày.
Vị Trương Huyền trước mắt này, dù hai tay chắp sau lưng, lại ở trong nháy mắt thi triển linh hồn công kích trong chức nghiệp Kinh Hồng, không chỉ hóa giải ý niệm công kích của hai thanh niên không còn một mảnh, còn phản kích tới, để trong lòng bọn hắn sinh ra khủng hoảng.
Chỉ một chút, liền nhìn ra mục đích công kích, vừa đập vừa cào, để dự thính của Thánh Tử điện ăn thua thiệt...
Cái tên này, quả nhiên không kém.
- Bắt đầu đi!
Bàn tay lớn vẫy một cái, thanh âm thản nhiên nói.
Ầm ầm!
Ngoại nhân nghe, thanh âm của hắn không coi là gì, thực tế hai người nghe vào trong tai, lại giống như sét đánh, lập tức từ trong trạng thái chóng mặt kéo ra ngoài.
- Đáng ghét!
Lúc này hai thanh niên mới phát hiện trúng chiêu, vẻ mặt đỏ lên, từng cái híp mắt lại.
Vốn muốn dạy bảo đối phương, kết quả một cái nháy mắt liền bị đối phương dạy bảo, mất đi chính mình...
Lửa giận mãnh liệt sắp thiêu đốt cả người.
Rầm!
Chân khí từ trong huyệt đạo lao ra, không gian bốn phía Trương Huyền bị phong tỏa, hai người lăng không trảo một cái, hai bàn tay một trước một sau, đồng thời bổ xuống.
Một chiêu này phối hợp vô cùng tinh diệu, bất kể chân khí hay lực lượng, đều nắm tới đỉnh phong, tránh né một cái, liền né không được cái thứ hai, xem như Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ bị nhốt ở trong đó, cũng khó mà chạy trốn.
Đáng tiếc...
Trương Huyền không phải Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ, mà là sức chiến đấu có thể so với Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ.
Trong mắt mang theo mỉm cười, miệng nhẹ nhàng mở ra.
- Các ngươi đánh nhầm...
Trong thanh âm mang theo ý vị đặc thù, tựa như tình nhân thì thầm, rơi vào trong tai hai người, để bọn hắn kìm lòng không được sắc mặt đỏ lên.
Trong nháy mắt, bàn tay nguyên bản rơi vào trên người Trương Huyền, giống như hắn nói, đánh trật phương hướng, mỗi người rơi vào trên ngực đối phương.
Bành!
Bành!
Kêu rên hai tiếng, đồng thời bay ngược ra.
Vốn là tiến công Trương Huyền, kết quả biến thành... Hai người đánh nhau!
- Ma âm?
Triệu Hưng Mặc sững sờ tại nguyên chỗ:
- Cái tên này là cố ý thị uy ta?
Vừa rồi hắn dùng tiếng la, kéo hai người từ trong Kinh Hồng công kích tỉnh táo lại, mặc dù làm bí ẩn, nhưng đối phương khẳng định đã nhìn ra, cho nên mới dùng thủ đoạn Ma âm để hai người tự giết lẫn nhau!
Mục đích rất đơn giản...
Ma âm, ta cũng biết!
Hiển nhiên là thị uy hắn, cũng là cảnh cáo, trách cứ hắn can thiệp tỷ thí.
- Gia hỏa có ý tứ!
Rõ ràng điểm ấy, Triệu Hưng Mặc cũng không tức giận, mà rất tò mò về Trương Huyền.
Có thể đi vào Thánh Tử điện, không phải hậu nhân của đại gia tộc, liền là tuyệt thế thiên tài, về sau tất nhiên canh giữ một phương, trở thành tồn tại đỉnh phong...
Nếu như gặp phải đãi ngộ không công bằng, không dám phản kháng, còn nói gì chấn nhiếp một phương? Bởi vậy, nhắc nhở hai người chiến đấu, thật ra thì cũng là một loại khảo hạch, muốn nhìn phản ứng của đối phương.
Không nghĩ tới, lập tức lấy đạo của người trả lại cho người...
Không có áp chế cùng oan ức chút nào.
Chỉ là tâm tính, liền sẽ không chịu thiệt.
- Có thể trở thành đệ tử dự thính của Thánh Tử điện, không có một cái là đèn đã cạn dầu, ăn một lần thua thiệt, chẳng khác nào bại lộ át chủ bài Ma âm cùng Kinh Hồng sư, lại muốn kiên trì hai chiêu còn lại, sẽ không dễ dàng như vậy
Triệu Hưng Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói nhiều nữa, mà tiếp tục nhìn sang.
Hai thanh niên phụ trách khảo hạch, dù tuổi không lớn lắm, nhưng có thể trở thành đệ tử dự thính của Thánh Tử điện, tất nhiên trải qua khảo hạch, chỉ dựa dẫm Ma âm cùng Kinh Hồng, liền có thể đánh bại, thật sự quá không để đối phương ở trong mắt rồi.
Quả nhiên, hai người bay ngược ra, người ở trên không trung cũng đã tỉnh táo, con mắt đồng thời nheo lại, sát khí sôi trào.
Bọn họ là tới khảo hạch, không phải tới xiếc.
Một gia hỏa ở thâm sơn cùng cốc, thế mà liên tục đánh lén hai lần, để bọn hắn xấu mặt, tức giận đến sắp nổ tung.
- Vững chắc linh hồn, phòng ngừa linh hồn của hắn công kích!
Thanh niên bên trái hét lớn một tiếng, bàn tay ở sau lưng nhẹ nhàng đè ép, đã ngừng lại, nắm đấm bỗng nhiên bóp một cái, không gian chung quanh lập tức ngưng kết.
Nguyên Thần cảnh trung kỳ... Thế mà thi triển ra không khí ngưng trệ chỉ cường giả Xuất Khiếu cảnh mới biết.
- Yên tâm!
Thanh niên bên phải, giờ phút này cũng phản ứng lại, đồng dạng đẩy về phía trước một cái.
Hai người ngưng trệ không khí, lập tức chồng chất lên nhau, để bốn phía trở nên càng thêm ngưng thực, để cho người ta như trong nháy mắt rơi vào bùn nhão, tiến lên hay lui về phía sau, đều hứng chịu ảnh hưởng cực lớn.
- Lợi hại!
Nhìn một màn này ở trong mắt, Trương Huyền âm thầm gật đầu, dưới tình huống bình thường, hai người đồng thời thi triển ngưng trệ không khí mà nói, rất dễ dàng xung đột, từ đó làm cho không gian hỗn loạn, uy lực ngược lại không bằng một cái.
Nguyên nhân chính là như vậy, cường giả Xuất Khiếu cảnh liên hợp, cũng không phải một cộng một bằng hai, mà là một cộng một bằng không chấm mấy.
Hai người trước mắt, thi triển ra hoàn toàn khác biệt, vậy mà hoàn mỹ dung hợp, xem như hắn cũng là lần thứ nhất nhìn thấy.
Không hổ là người của Thánh Tử điện, chỉ là ý thức chiến đấu cùng phản ứng, cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Bất quá loại ràng buộc này, ở người khác xem ra rất khó chạy trốn, nhưng với hắn mà nói, đơn giản đến cực điểm, dưới chân vạch một cái, bước ra hai bước, ngón tay điểm đi.
Tê lạp!
Tựa như có đồ vật gì đó nổ tung, không gian ngưng trệ giống như bóng bay bị đâm thủng, mấy đạo khí lưu hung mãnh lan tràn bốn phía.
Bành! Bành!
Hai thanh niên không nghĩ tới bọn họ sắp đặt ra không khí ngưng trệ, sẽ bị phá giải dễ dàng như thế, thậm chí lực lượng phản phệ, đồng thời lui về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch.
- Hai chiêu... Đều là các ngươi công kích, cũng nên đến phiên ta xuất thủ!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Chỉ cần có thể nhận lấy ba chiêu của bọn họ, coi như thông qua, hai chiêu trước, đều là mình bị động chịu đòn, còn một chiêu cuối cùng, vậy liền chủ động xuất kích!
- Tới đi!
Hai người nhướng mày, bốn bàn tay điệp gia, một cỗ khí tức vô địch lập tức lan tràn ra, xem ra bọn họ cũng ý thức được vị trước mắt này thực lực cực mạnh, không dám một mình đón đỡ.
- Làm phiền các ngươi bị thương, ta có chút băn khoăn, trước thời hạn nói lời xin lỗi!
Thấy hai người điệp gia lực lượng, cường giả Xuất Khiếu cảnh trung kỳ cũng phải tạm tránh mũi nhọn, Trương Huyền ôm quyền, khắp khuôn mặt là áy náy.
- Bị thương?
- Ngươi tự tìm cái chết!
Hai thanh niên suýt chút nữa tức điên, một chiêu cuối cùng còn không có thi triển, liền xin lỗi...
Xim em gái ngươi!
Thắng chúng ta rồi nói sau!
Trong lòng giận dữ, lực lượng không giữ lại, lực lượng điệp gia lập tức thả ra ngoài, như đạn pháo xé rách không khí, như muốn đánh nát toàn bộ đại điện.
Còn chưa tới trước mặt, không khí liền bị áp nổ tung, bốn phía tiếng gió phần phật, thổi đến làn da đau nhức.
- Thật mạnh...
Sắc mặt của Trương Cửu Tiêu trắng nhợt.
Lúc này, hắn rốt cuộc biết vì cái gì Triệu Hưng Mặc tự tin như vậy, bọn họ rất khó đồng thời nhận lấy ba chiêu...
Không nói cái khác, chỉ nói một chiêu này, coi như hắn thi triển ra tất cả bí pháp trước kia học qua, cũng không thể ngăn cản!
Cực kỳ lo lắng nhìn lại Trương Huyền, chỉ thấy hắn đối mặt công kích hung mãnh, vẻ mặt thản nhiên, cũng không né tránh, lật tay một cái, không dùng võ kỹ, cũng không dùng chiêu số, giống như đập ruồi đánh ra.
- Kết thúc đi!
Lạch cạch! Lạch cạch!
Nương theo thanh âm nhẹ nhàng, hai thanh niên liên hợp hình thành chân khí đạn pháo, chớp mắt liền tan thành mây khói, giống như chưa hề xuất hiện qua, sau một khắc, hai người như bị bóng bàn quất bay, bay ngược ra, dính sát vào trên vách tường, khuôn mặt trắng bệch, hộc máu từng ngụm từng ngụm.
Hai đệ tử dự thính của Thánh Tử điện, liên thủ tích góp lực lượng, thế mà ngay cả hắn tiện tay công kích cũng không có chặn được!
- Ta tính thông qua không?
Đánh bay hai người, Trương Huyền giống như làm một sự tình không có ý nghĩa, mí mắt nhấc lên, nhìn về phía Triệu Hưng Mặc.
- Dưới tình huống đồng cấp, một chiêu loại bỏ hai người liên thủ, hiển nhiên còn có dư lực... Thông qua!
Triệu Hưng Mặc nhẹ gật đầu lên tiếng, trong lòng cũng hơi nghi hoặc một chút.
Hai chiêu trước, vị trước mắt này rõ ràng hạ thủ lưu tình, nhưng vì sao chiêu cuối cùng, lại đả thương bọn hắn? Chẳng lẽ hai người liên hợp lực lượng quá mạnh, có chút không khống chế được?
- Đa tạ! Cửu Tiêu, ngươi lên đi, hẳn là có thể kiên trì ba chiêu!
Thấy hắn trả lời, Trương Huyền quay đầu nói.
- Ta lên? Hiện tại?
Trương Cửu Tiêu sững sờ.
Hai người kia trọng thương dán ở trên tường, cứ như thế đi lên, có chút không tốt lắm đâu.
- Ừm, bọn họ hai người, chúng ta cũng là hai người, ta chiến đấu một hồi, ngươi đi lên cũng không tính không công bằng!
Trương Huyền cười cười.
- Vâng...
Trương Cửu Tiêu nghe nói như thế, lập tức hiểu được...
Đối phương đây là vì giúp hắn, mới cố ý đả thương hai người!
Như vậy hắn liền có khả năng chống qua ba chiêu.
Cực kỳ cảm động, biết giờ phút này không phải thời điểm nghĩ lung tung, đi về phía trước mấy bước, đi tới trước mặt hai thanh niên dán ở trên vách tường, ôm quyền:
- Xin chỉ giáo!
- Đáng ghét...
Nghe được hai người đối thoại, lại thấy tên này quả thật không biết xấu hổ xông lại, tiếp tục khiêu chiến...
Hai thanh niên chỉ cảm thấy ngực buồn bực, sắp nổ tung.
Thấy qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy!
Chúng ta bị thương thành như vậy, đứng cũng không nổi...
Làm sao đánh với ngươi?
- Triệu sư chính miệng nói, chỉ cần có thể chống nổi ba chiêu của hai vị, liền sẽ cân nhắc, cho thêm Thanh Nguyên đế quốc chúng ta một danh ngạch... nếu như các ngươi không cách nào chiến thắng, chẳng khác nào nhận thua, Trương Cửu Tiêu chiến thắng!
Trương Huyền nói.
- Chiến thắng? Nghĩ hay lắm!
- Coi như liều mạng, cũng đừng hòng ở trong tay chúng ta chống nổi ba chiêu!
Cắn răng một cái, hai thanh niên giãy dụa từ trong tường nhảy xuống, muốn xông lại.
- Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi!
Triệu Hưng Mặc khoát tay nói.
- Triệu sư...
Hai thanh niên cực kỳ cuống cuồng.
Đều là bọn họ không tốt, mới khảo hạch xong một cái, liền bị đánh trọng thương...
Triệu sư không cho động thủ, hiển nhiên là tức giận.
- Không trách các ngươi, là vị Trương sư này đã sớm tính toán tốt rồi.
Triệu Hưng Mặc khoát tay áo, đứng dậy, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Vị Trương Cửu Tiêu này, ta tự mình khảo hạch!