Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 1337 - Trương Khiêm

Trương Khiêm Trương Khiêm vipTruyenGG.com

Nguồn: TruyenGG.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.

Cách đó không xa, đứng mấy nữ tử tuổi trẻ, tất cả đều mặc áo trắng, hoàn toàn tương đồng người Băng Nguyên cung.

Triệu Nhã đi rồi, một mực không có tin tức, không biết đến cùng thế nào, đã gặp phải các nàng, vừa vặn có thể hỏi thăm một chút.

Có thể được tuyển ra, tham gia Thánh Tử điện khảo hạch, mấy người kia bất kể địa vị hay thân phận, hẳn là sẽ không quá thấp, có lẽ có khả năng biết tình huống của Triệu Nhã.

- Triệu sư, ta qua bên kia nhìn một chút!

Trương Huyền nói một tiếng, nhấc chân đã qua.

- Bên kia?

Triệu Hưng Mặc nhìn sang:

- Đó là người Băng Nguyên cung, tốt nhất đừng trêu chọc!

- Ồ?

Trương Huyền nghi ngờ:

- Người Băng Nguyên cung không nói đạo lý?

- Thế thì không có, người Băng Nguyên cung hầu như đều là nữ tử, hơn nữa từng cái dung mạo bất phàm, bởi vậy ở Thánh Tử điện rất được hoan nghênh, không ít người đều lấy có khả năng cưới làm vợ mà tự hào, mỗi ngày đều sẽ có không ít người tiến đến bắt chuyện... Tùy tiện tiến đến, ta sợ sẽ bị mắng, rất dễ dàng chịu thiệt!

Triệu Hưng Mặc lắc đầu.

Trương Huyền này, thiên phú rất tốt, nhãn lực, kiến thức cũng không tệ, nhưng cũng quá sắc đi!

Vừa thấy mặt, liền hỏi thăm đệ nhất mỹ nhân của Thánh Tử điện, Lạc gia tiểu công chúa, hiện tại nhìn thấy người Băng Nguyên cung, lại đi qua...

Thánh Tử điện, cũng không phải loại địa phương như Thanh Nguyên đế quốc, coi như thiên phú của ngươi không yếu, thực lực không tệ, nhưng vừa thấy được nữ tử liền như thế... Khẳng định sẽ thua thiệt!

- Ây... Ta là hỏi thăm các nàng một sự tình, cũng không phải là bắt chuyện...

Nghe nói như thế, thấy biểu lộ của hắn, Trương Huyền nơi nào không hiểu Triệu sư nghĩ như thế nào, trên đầu tràn đầy hắc tuyến.

Hắn từ trước tới nay tuân theo khuôn phép, ngay thẳng vô tư, chưa bao giờ có hành động vượt rào, thế mà bị người coi thành sắc lang.

- Ta chỉ là khuyên ngươi cẩn thận một chút... Có thể đi vào Thánh Tử điện, không có một cái nào yếu, có thể khiêm tốn tận lực khiêm tốn, tuyệt đối không nên gây chuyện!

Triệu Hưng Mặc dặn dò.

Lần đầu khảo hạch thất bại, mang theo hai người đi thi vòng hai, vòng hai khảo hạch thất bại, mang tất cả mọi người tới...

Tất cả đều bởi vì tên này.

Hiện tại vừa đến, liền muốn đi tìm người Băng Nguyên cung, ngươi có thể bớt lo một chút hay không?

- Yên tâm đi, ta từ trước tới nay khiêm tốn, sẽ không gây chuyện!

Trương Huyền cười cười, bảo đảm.

Lần này đi qua, chỉ là hỏi thăm một số việc mà thôi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.

- Biết liền tốt, ta chỉ là tiếp dẫn sứ giả của các ngươi, sau khi tới Thánh Tử điện, bất kể xảy ra chuyện gì, đều không liên quan gì tới ta, nhưng vẫn phải khuyên một câu... Băng Nguyên cung là tồn tại không kém gì Trương gia, Lạc gia, cho dù những năm này không có cung chủ tọa trấn, có chút suy bại, nhưng quyết không thể khinh thường.

Triệu Hưng Mặc nhíu mày nhắc nhở.

Hắn chỉ phụ trách tìm nhân tuyển, đưa đến nơi này, còn có thể thông qua khảo hạch hay không, gây ra chuyện gì, cơ bản không liên quan đến hắn.

Bất quá, mọi người ở chung lâu như vậy, cũng coi như có tình cảm, không hy vọng vị này gây ra tai họa.

Nhất là thế lực lớn như Băng Nguyên cung.

- Ta hiểu!

Biết đối phương là hảo ý, Trương Huyền ôm quyền.

- Ân!

Khoát tay áo, Triệu Hưng Mặc không nói thêm lời.

Nhấc chân đi đến, thời gian không dài liền đi tới trước mặt, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Xin hỏi mấy vị cô nương là người Băng Nguyên cung?

- Đúng vậy!

Xoay đầu lại, trên mặt mấy vị nữ tử không có bất kỳ biểu lộ gì, cho người ta một loại cảm giác từ chối ngàn dặm.

Băng Nguyên cung, tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn, mình cũng có chút lạnh lùng.

- Tại hạ là tu luyện giả từ Thanh Nguyên đế quốc tới, muốn hỏi mấy vị cô nương một chút tin tức...

Trương Huyền cực kỳ thành khẩn.

- Bắt chuyện dùng một bộ này, có chút bài cũ đi!

Một nữ tử cười lạnh, trong mắt mang theo xem thường.

Băng Nguyên cung, là thế lực đứng đầu đại lục, các nàng đều quốc sắc thiên hương, thiên phú bất phàm, hàng năm người đến đây bắt chuyện không biết bao nhiêu, đủ loại thủ đoạn cũng thấy nhiều, vị trước mắt này, nói thẳng hỏi thăm tin tức...

Đã là bài cũ nhiều năm trước.

Hoàn toàn không có cái mới.

- Cô nương hiểu lầm, tại hạ có một người quen, đi vào Băng Nguyên cung, một mực không có tin tức, nhìn thấy các ngươi, lúc này mới muốn hỏi thăm một chút!

Thấy bị hiểu lầm, Trương Huyền cười khổ lắc đầu, nói rõ mục đích đến.

- Người quen? Ngươi sẽ không nói, là một vị nào đó trong chúng ta chứ!

Nữ tử mới vừa nói chuyện hương vị giễu cợt càng đậm.

Loại thủ đoạn này đã gặp quá nhiều.

Không nói cái khác, chỉ là các nàng đi tới quảng trường này, không đến một ngày liền có bốn năm làn sóng dùng loại thủ đoạn này làm quen.

Cái gì tiểu tỷ tỷ, kiếp trước chúng ta gặp qua, ta biết ngươi...

Ngươi ở trong mắt ta, ta muốn đi vào trong lòng ngươi...

Loại hình sáo lộ, đã sớm nghe đến lỗ tai chai lại.

- Dĩ nhiên không phải, ta muốn hỏi là một người gọi Triệu Nhã, tuổi không lớn lắm, là tiểu nha đầu, bị một người tên Liễu Huyên mang đi...

Trương Huyền nói.

- Láo xược, tục danh của thiếu cung chủ cũng là ngươi tùy tiện gọi?

Nữ tử mới vừa nói chuyện con mắt lập tức híp lại, khí thế hùng hổ, vẻ mặt tức giận.

- Thiếu cung chủ?

Trương Huyền cau mày.

- Bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt đi!

Cổ tay khẽ đảo, trên người nữ tử tản mát ra khí tức mãnh liệt, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ:

- Lập tức rời đi, ta có thể không so đo, nếu không, đừng trách ta không khách khí...

Vừa phóng thích lực lượng, tu vi lập tức hiển lộ ra, nữ tử này tuổi không lớn lắm, lại đạt tới Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, ở trong quảng trường cũng xem như cao thủ, cực kỳ không kém.

- Đừng kích động, ta thật chỉ muốn hỏi một chút...

Trương Huyền lắc đầu, muốn giải thích, nữ tử đối diện lại kìm nén không được, tay ngọc khẽ đảo, bỗng nhiên đập tới.

Chưởng lực của nàng băng hàn, còn chưa tới trước mặt, liền cho người một loại cảm giác đông tận xương tuỷ, tựa hồ muốn đóng băng hết thảy chung quanh.

- Cái này...

Không nghĩ tới hỏi thăm nghiêm túc, dẫn đến đối phương ra tay, vẻ mặt Trương Huyền bất đắc dĩ, chập ngón tay làm kiếm, đang muốn dạy bảo đối phương một chầu, để các nàng trả lời vấn đề, chỉ thấy trước mắt có thân ảnh nhoáng một cái, lực lượng đầy trời tiêu tán, Triệu Hưng Mặc xuất hiện ở trước mắt.

- Bằng hữu Băng Nguyên cung, tại hạ Thánh Tử điện tiếp dẫn sứ giả Triệu Hưng Mặc, hắn là người ta mang tới, nếu như có đắc tội, mong được tha thứ...

Mới vừa bảo đảm với mình, không đi gây chuyện, chưa nói vài câu liền đánh nhau, cũng nhịn không được nữa, đi tới trước mặt khuyên can.

- Triệu sư ra mặt, mặt mũi tự nhiên phải cho.

Thấy một vị tiếp dẫn sứ giả ra tay, nữ tử ngừng lại, lạnh lùng nhìn Trương Huyền một cái, hất lên ống tay áo, không tiếp tục để ý.

- Đa tạ!

Triệu Hưng Mặc thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Trương Huyền, nhướng mày:

- Trở về đi!

- Ta là thật có chuyện hỏi thăm...

Trương Huyền vò đầu.

Hắn chỉ muốn biết Triệu Nhã khỏe hay không mà thôi, đối phương không những không nói, còn muốn động thủ, đây là cái đạo lý gì?

- Mới mở miệng liền hỏi thiếu cung chủ của người ta, hơn nữa gọi đối phương là tiểu nha đầu... Ngươi là khiêu khích sao!

Triệu Hưng Mặc nhíu mày.

Thực lực của hắn kinh người, vừa rồi Trương Huyền nói lại không cố ý che lấp, tất cả đều nghe lọt vào tai.

- Ta...

Trương Huyền sững sờ.

Triệu Nhã là học sinh của hắn, gọi tiểu nha đầu không có vấn đề gì a, bất quá dựa theo đối phương nói, là Băng Nguyên cung thiếu cung chủ mà nói, xưng hô như vậy, quả thực có chút không thỏa đáng.

Băng Nguyên cung, là thế lực lớn có thể so với Trương gia, ở toàn bộ đại lục tên tuổi lẫy lừng, địa vị của thiếu cung chủ, so với Danh Sư cửu tinh cũng không hề yếu...

Mình một gia hỏa chừng hai mươi tuổi, xưng hô như vậy, khó trách đối phương tức giận.

Thật giống như gọi thẳng họ tên của Hoàng đế bệ hạ, hơn nữa xưng hô hắn là tiểu gia hỏa vậy.

- Được rồi, trở về đi... vị thiếu cung chủ này của Băng Nguyên cung, ta nghe nói qua, Thuần Âm thể chất, mấy tháng trước mới tìm về, nghe nói dung mạo không kém Lạc gia tiểu công chúa chút nào...

Triệu Hưng Mặc nói một tiếng, tràn đầy im lặng nhìn về phía thanh niên trước mắt.

Cái tên này đã không phải háo sắc bình thường, mà là sắc đảm bao thiên!

Còn chưa tới Thánh Tử điện, liền hỏi thăm Lạc gia tiểu công chúa, hiện tại nhìn thấy người Băng Nguyên cung, lập tức tới hỏi thăm thiếu cung chủ...

Ngươi có phải nghe được cô gái xinh đẹp liền đi đường không được hay không? Hai người này, mặc dù tuổi trẻ, lại là nhân vật dậm chân một cái đại lục sẽ chấn động, ngươi đến cùng có mấy lá gan, lại dám để ý các nàng...

- Triệu Nhã là... cùng ta liên quan không ít, ta thật chỉ muốn nghe được tin tức của nàng...

Chỉ gọi tiểu nha đầu, đối phương thiếu chút nữa nổi điên, nói là đồ đệ của mình, còn không nháo đến long trời lở đất? Suy nghĩ một chút, Trương Huyền đành phải đổi giọng.

- Liên quan không ít? Băng Nguyên cung thiếu cung chủ, băng thanh ngọc khiết, há có thể cho ngươi sỉ nhục như vậy? Triệu sư, xin tránh ra, ta muốn giáo huấn gia hỏa miệng không che đậy này một chút, hi vọng không nên ngăn cản!

Nữ tử mới vừa nói chuyện nghe nói như thế, suýt chút nữa tức điên, đôi mi thanh tú nâng lên, kìm nén không được nữa.

- Cái này...

Triệu Hưng Mặc phát điên.

Trước đó thời điểm nói Lạc gia tiểu công chúa, tên này liền nói nhận biết, trong mắt mang theo ánh sáng đặc thù, bây giờ nói Băng Nguyên cung thiếu cung chủ, lại xưng liên quan không ít...

Ngươi cho rằng ngươi là ai? Vị thiên tài thiếu chủ kia của Trương gia sao? Thật sự cho rằng người người đều biết ngươi?

- Trong này khẳng định có hiểu lầm...

Cố nén tức giận, Triệu Hưng Mặc cắn răng, vẫn quyết định điều hòa một chút.

Gia hỏa trước mắt này, hắn thấy là trăm phần trăm có khả năng thông qua khảo hạch, ngàn vạn lần không thể ở lúc chưa khảo hạch, liền bị người đả thương.

- Không có gì hiểu lầm cả, cho dù những năm này Băng Nguyên cung chúng ta thâm cư không ra ngoài, nhưng cũng không sợ phiền phức! Sỉ nhục thiếu cung chủ ta, phá hư thanh danh của nàng, không dạy dỗ một chầu, uy nghiêm của Băng Nguyên cung ta ở đâu?

Nữ tử hừ lạnh, hai bước đi tới trước mặt Trương Huyền:

- Bằng hữu, ngươi dám ăn nói bừa bãi, sẽ không một mực trốn ở sau lưng Triệu sư, không dám nghênh chiến chứ?

- Được a!

Thấy đối phương khí thế hùng hổ, chỉ đích danh muốn động thủ, Trương Huyền đành phải lắc đầu:

- Có phải đánh bại ngươi, ngươi liền nói cho ta biết tình hình hiện tại của Triệu Nhã hay không!

- Tự tìm cái chết...

Thấy hắn vẫn mở miệng Triệu Nhã, gọi thẳng tục danh của thiếu cung chủ, sắc mặt nữ tử tái xanh, gào lên một tiếng muốn ra tay.

- Vị tiên tử này không cần thiết tức giận, loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng này, giao cho tiểu sinh là được, chớ nên dơ bẩn bàn tay của ngươi!

Còn không có ra tay, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngay sau đó liền thấy một thanh niên áo trắng tay cầm quạt xếp, chậm rãi đi tới trước mặt.

Cổ tay rung lên, quạt xếp thu về, trên người thanh niên mang theo hương vị tiêu sái xuất trần, nhẹ nhàng cười một tiếng, tràn đầy u nhã.

- Trương gia Trương Khiêm gặp qua mấy vị tiên tử của Băng Nguyên cung!

Bình Luận (0)
Comment