Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Không để ý tới Lăng Thiên Vũ chờ ở bên ngoài, Trương Huyền tiếp tục nghiên cứu huyệt đạo mà Ích Huyệt cảnh cần mở ra.
Dằn vặt một đêm, thừa thế xông lên, lại mở ra ba mươi huyệt đạo, tổng cộng số huyệt đạo mà hắn đã mở ra không ngờ đã đạt đến con số năm mươi.
Lực lượng của Chân khí cũng đạt đến bảy mươi đỉnh.
Nếu như phối hợp với lực lượng chín mươi đỉnh của thân thể mà nói, tổng cộng đã đạt tới một trăm sáu mươi đỉnh, đừng nói cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, coi như là cường giả Thông Huyền cảnh sơ kỳ, hắn cũng có thể ung dung đánh bại.
Thông Huyền cảnh, mở ra Thông Huyền mạch quan trọng nhất trong thân thể, sức mạnh toàn thân thông suốt, coi như là sơ kỳ, cũng có thể nắm giữ lực lượng một trăm đỉnh, trung kỳ nắm giữ hai trăm đỉnh, cứ thế mà suy ra, đỉnh phong nắm giữ bốn trăm đỉnh.
Tất cả lực lượng của Trương Huyền gộp lại là một trăm sáu mươi đỉnh, đã xen vào giữa Thông Huyền sơ kỳ cùng trung kỳ rồi.
Loại tiến bộ này đã phi thường khủng bố, truyền đi nhất định có thể hù chết một đám lớn thiên tài.
Người người đều biết Ích Huyệt cảnh cùng Thông Huyền cảnh có sự chênh lệch rất lớn, Ích Huyệt cảnh đỉnh phong liền có thể chiến thắng Thông Huyền cảnh sơ kỳ, toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc, e sợ đều không tìm ra được người thứ hai.
Chậm rãi xoay người đứng lên, Trương Huyền đẩy cửa đi ra ngoài.
- Lão gia, Thiên Vũ đại nhân đã chờ ở bên ngoài một đêm.
Tôn Cường đi lên phía trước, nói.
- Chờ một đêm?
Tu luyện quá chú tâm quên mất cái tên này.
- Cái kia... Trương Huyề vung tay lên, đang muốn nói chuyện gì đó bỗng trầm tư lại.
Thấy dáng dấp này của lão gia hẳn là dự định bảo Lăng đại nhân đi vào, Tôn Cường đầy cõi lòng chờ mong nhìn sang, liền nghe lão gia thản nhiên nói:
- Hay là... Ăn cơm trước đi!
Tôn Cường lảo đảo một cái, suýt ngã xuống đất.
Lăng Thiên Vũ, cường giả Thông Huyền cảnh, chủ nhân của Thiên Vũ thương hội, phú hào ngàn tỉ, chờ ở bên ngoài một đêm, mà vị chủ nhân này của mình lại vẫn muốn ăn cơm trước...
Bất quá, làm hạ nhân, cũng không dám nhiều lời, lập tức bảo người chuẩn bị.
Không thể không nói, cái tên béo này đưa tới nha hoàn người hầu, đều cũng không tệ lắm, làm ra thức ăn vô cùng phong phú, mùi vị cũng không sai.
Ăn hết bữa sáng, Trương Huyền chậm rãi đi đi lại lại ở trong sân một hồi, xem thời gian gần như đến hơn mười giờ, lúc này mới bảo Tôn Cường mở cửa.
...
Đỗ Viễn là tiểu thiếu gia của một trong bốn dòng hỏi lớn nhất của Thiên Huyền Vương thành, Đỗ gia, luôn luôn du thủ du thực, hoàn khố* đến cực điểm.
*hoàn khố: lúc đầu là để chỉ quần áo đẹp của quý tộc, về sau được mượn dùng để chỉ con em quý tộc bất tài, ăn chơi.
Ngày thường không phải dắt chó đi dạo, đùa đùa chim chóc, thì cũng là đi sòng bạc, đến thanh lâu hoặc đùa giỡn con gái nhà lành trên đường cái.
Năm nay hai mươi bốn, chỉ có tu vi võ giả tam trọng Chân Khí cảnh sơ kỳ, được cho là phế vật, rác rưởi trong số con cháu thế gia.
Bất quá, cũng không phải hắn muốn thành hoàn khố, đây là chuyện không có cách giải quyết!
Phụ thân hắn vốn là ứng cử viên đứng đầu trong cuộc tuyển chọn gia chủ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mười năm trước bất ngờ bị bệnh nặng, dẫn đến kinh mạch hư hao, huyệt đạo bị phong lại, thực lực từ Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, thẳng tắp rơi xuống, biến thành phế nhân.
Đối thủ cạnh tranh lúc trước, nhao nhao bỏ đá xuống giếng, tiến hành áp bức đối với chi mạch của bọn họ.
Vốn là hắn kế thừa được thiên phú của phụ thân, cũng được coi là thiên tài, nếu khắc khổ tu luyện, thực lực trong thế hệ trẻ chắc cũng thuộc về hàng đầu , đáng tiếc, chi mạch của bản thân đã bị áp bức đến gần phế rồi, thật muốn biểu hiện ra quá lợi hại, nhất định sẽ gặp phải hãm hại.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể làm bộ hoàn khố, cả ngày nhàn vân dã hạc, qua một ngày tính một ngày.
Ngày hôm nay ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, lúc này mới mang theo chú chó mà bản thân ưa thích, nghênh ngang ra ngoài, dọc theo đường phố chậm rãi đi bộ về phía trước.
- Hả? Cái kia không phải... Lăng Thiên Vũ đại nhân, chủ nhân của Thiên Vũ thương hội sao?
Đột nhiên Đỗ Viễn dừng bước.
Trước mắt xuất hiện một cái người quen biết.
Lăng Thiên Vũ, là một trong những người nổi tiếng khắp toàn bộ Thiên Huyền Vương thành, phú ông ngàn tỉ, bá khí ngút trời, hào phóng, khoáng đạt.
Hắn mặc dù là công tử bột, nhưng cũng là người của bốn gia tộc lớn nhất ở Thiên Huyền Vương thành, bình thường vòng tròn tiếp xúc cũng rất cao, vị Lăng Thiên Vũ Lăng đại nhân này có không ít chuyện làm ăn cùng Đỗ gia, nên hắn cũng đã sớm gặp qua.
Người này thuộc về cùng một cấp bậc với ông nội của hắn, làm sao... Giờ khắc này đứng ở ven đường, nước sương bám đầy người , rất là chật vật, xem ra giống như là một đêm không về nhà vậy.
- Đây là nơi ở của người nào?
Rất nhanh hắn liền nhìn ra không đúng.
Vị Lăng Thiên Vũ đại nhân vật này, tựa hồ là đứng ở trước một cái phủ đệ, chờ đối phương mở cửa.
Con đường này, hắn thường thường cũng đi loanh quanh, tòa phủ đệ này đã sớm trống không thời gian rất lâu, chưa từng nghe nói có ai, lại nói, coi như có người ở, người này lại là thân phận gì, để cho vị Lăng đại nhân này chờ ở chỗ này, hơn nữa hình như còn là suốt một đêm rồi?
- Ta nghe nói tối ngày hôm qua, khi trời vừa tối Lăng đại nhân đã đứng chờ ở ngay đây!
- Đúng đấy, đây là ta tận mắt nhìn thấy, thật giống Lăng đại nhân muốn gặp chủ nhân của tòa phủ đệ này, kết quả người ta không để ý tí nào, chỉ có một người quản gia, nói cho Lăng đại nhân hoặc là tiếp tục chờ, hoặc là đi về rồi sau đó lại không cần phải đến nữa...
- Trời ạ, thật hay giả? Đây là người nào? Bảo Lăng Thiên Vũ đại nhân chờ một đêm? Vẫn đúng là càn rỡ?
- Ta cũng không biết... Vì lẽ đó sáng sớm liền tới xem một chút, không nghĩ tới Lăng đại nhân vẫn đúng là đợi một đêm...
...
Chính đang nghi ngờ, liền nghe đến cách đó không xa vang lên những lời đối thoại của những người ở gần đây.
- Đợi một đêm?
Đỗ Viễn hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ có tiếp xúc với thượng tầng, mới biết năng lượng của Lăng Thiên Vũ lớn đến như thế nào.
Hắn tuy chỉ là cái thương nhân, lại có thể giao hảo cùng gia chủ của tứ đại gia tộc, càng kết giao cùng vô số vương công quý tộc, thậm chí hàng năm còn hiến cho quốc khố một khoản tiền khổng lồ, coi như là Thẩm Truy bệ hạ cũng đều coi hắn là thành gà đẻ trứng vàng, không dễ dàng đắc tội.
Người có thân phận như vậy lại có thể đứng ở trước cửa nhà của người khác mà đợi đến một đêm...
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, mà chỉ nghe người khác nói, chắc chắn sẽ không tin tưởng.
Thật hay giả?
Đến cùng là ai? Lại có thể trâu bò như thế?
- Các ngươi biết phủ đệ này là của người nào sao?
Đỗ Viễn không nhịn được đi tới chỗ mấy người đang nói chuyện rồi hỏi.
- Không biết, thật giống như là ngày hôm trước mới chuyển vào!
- Trận thế rất lớn, ngày hôm trước mới vào ở, liền chiêu mười mấy hộ vệ cùng người ở và nha hoàn!
- Ta thấy qua chủ nhân của phủ đệ này, thật giống là một người trung niên, chừng bốn mươi tuổi, có chút xanh xao vàng vọt, có vẻ như không phải là người nổi tiếng!
Mấy người hiểu rõ sự tình nói.
- Người trung niên? Chiêu mười mấy hộ vệ cùng người ở?
Đỗ Viễn nghe xong vẫn khó hiểu như hòa thượng sờ tóc vậy.
- Mau nhìn, cửa mở...
Ngay ở thời điểm trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, đang không biết làm sao, liền thấy cửa lớn trước phủ đệ đang đóng chặt, kẽo kẹt một tiếng rồi từ từ mở ra, một tên béo ưỡn cái bụng đi ra.
- Tôn Cường?
Nhìn thấy tên béo kia, hắn nhận ra được.
Cái tên béo này mở ra một trung tâm môi giới về mua bán và cho thuê phòng ốc tại Thiên Vũ thương hội, bản thân lúc trước muốn che giấu vài em chân dài , còn tìm hắn để thuê nhà, sau khi biết thân phận của mình, lập tức cúi đầu nịnh hót, hận không thể ôm chân chính mình, mười phần hèn mọn.
Cái tên này sao lại ở đây?
Chẳng lẽ ở đây làm hạ nhân?
Chính đang kỳ quái, liền thấy tên Tôn Cường này vẫy tay một cái:
- Lăng đại nhân, lão gia nhà ta bảo ngươi đi vào!
Âm thanh không có khách khí một chút nào, tựa hồ căn bản không để đối phương vào trong mắt.
Một con buôn nhỏ của Thiên Vũ thương hội lại dám nói chuyện với ông chủ như vậy?
Vốn tưởng rằng Lăng Thiên Vũ nhất định sẽ nổi giận, đã thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, trong mắt không những không có tức giận, trái lại tràn ngập cảm kích, bước lên trước đưa tới một đống đồ vật:
- Đa tạ Tôn huynh nói ngọt, những vật này là một điểm tâm ý của ta, ngươi cầm trước đi, sau đó ta nhất định có báo đáp lớn hơn!
- A?
Con ngươi của Đỗ Viễn lồi ra như là sắp rơi trên mặt đất.
Mẹ nó... Ai có thể nói cho ta biết đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Sự tình mà hắn nhìn thấy ngày hôm nay đã vượt qua khỏi nhận thức của hắn rồi, tựa hồ toàn bộ thiên địa đều lật một cái.