Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------
- Trương Thuần? Sao hắn lại tới đây?
Viên Hiểu biến sắc, mấy người Bích Hồng Âm cũng nhíu mày, hiển nhiên tất cả đều biết được cái tên này.
- Hắn là...
Trương Huyền gãi đầu, trong mắt mang theo hỏi thăm.
Con cháu hạch tâm Trương gia, hiện nay chỉ nghe nói tiểu thiên tài cùng Trương Hủ, Trương Thuần này, còn chưa từng nghe người đề cập qua.
- Trương Thuần cùng Lạc huynh là thiên tài cùng năm đi vào Thánh Tử điện, lẫn nhau cạnh tranh, quan hệ...
Nhìn Lạc Huyền Thanh ở cách đó không xa, Viên Hiểu hạ giọng:
- Không quá hòa thuận!
- Ngươi cũng không cần giấu diếm!
Nghe nói như thế, Bích Hồng Âm cười nhạo:
- Nào chỉ không hòa thuận, quả thực là tử thù! Bất kể làm chuyện gì cũng sẽ so sánh, nhất định để một phương nhận thua mới bỏ qua! Ngươi chạy tới hủy một đại điện, hắn liền chạy đi hủy hai cái... Những năm này, hai người kia gây ra động tĩnh còn nhỏ sao?
- Cái này...
Thanh âm của nàng không có cố ý giấu diếm, Lạc Huyền Thanh ở cách đó không xa nghe rõ ràng, mặt mo đỏ ửng, muốn phản bác lại nói không ra lời.
- Hủy điện? Lạc huynh... tên tuổi phá hư vương, là cố ý sao?
Trương Huyền ngẩn người.
- Dĩ nhiên không phải, ta... chỉ là quá muốn thắng, không khống chế được lực lượng mà thôi...
Lạc Huyền Thanh hừ một tiếng.
- Quá muốn thắng?
- Ừm, tỷ như vượt quan, nếu như Trương Thuần dùng mười phút, hắn coi như liều mạng, cũng phải đạt tới chín phút... Dùng hết toàn lực, tự nhiên không khống chế nổi...
Bích Hồng Âm giải thích.
Khóe miệng Trương Huyền co giật.
Liều mạng như vậy, lực lượng quả thực không dễ khống chế, xuất hiện không may liền không thể tránh được.
Hiện tại xem ra, mặc dù hắn cũng phá hư, nhưng trên ý nghĩa chân chính, vẫn còn rất đúng mực, chưa bao giờ vì phá hư mà phá hư, nhiều khi đều là cử chỉ vô tâm, nội tâm không muốn! Như vậy so ra, lập tức phân cao thấp, bố cục của đối phương nhỏ đi không ít.
- Bọn họ cái gì cũng so sánh lẫn nhau, như vậy hiện tại Trương Thuần tới, có thể nghe được tin tức của Động Hư Hồ Lô, muốn tới đây cắm một chân vào hay không?
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Trương Huyền cau mày.
Có thể cạnh tranh với Lạc Huyền Thanh, tu vi nhất định không kém nhiều, thật muốn tới làm loạn, có thể đoán được muốn lấy bảo vật như Động Hư Hồ Lô, sẽ không đơn giản như tưởng tượng.
- Sự tình Động Hư Hồ Lô, chỉ có chúng ta biết được, yên tâm đi, hắn tuyệt không hiểu rõ tình hình!
Lạc Huyền Thanh bình tĩnh nói.
- Ồ?
Thấy hắn nói như thế, mọi người khó hiểu.
Nếu như không phải vì Động Hư Hồ Lô, tại sao lại chạy đến nơi đây?
Thánh Tử điện cách nơi này ít nhất trăm vạn dặm, không khả năng đi xa như vậy, chỉ vì ngắm cảnh du lịch nha!
- Hắn mang theo học sinh nội viện của Thuần Thú đường Triệu Huân, Triệu Nghị, Thiên Công sư am hiểu cơ quan bẫy rập Lý Ngân, cùng Y sư Thường Ngọc Văn! Nếu như không nhìn lầm, là vì thuần thú!
Không có trả lời, Lạc Huyền Thanh nói.
- Thuần thú?
Vân Liên Hải nhớ tới cái gì, bừng tỉnh hiểu ra:
- Nghe ngươi nói, ta mới nghĩ ra, đoạn thời gian trước, Trương Thuần ban bố nhiệm vụ thuần thú, nói muốn mời người thuần phục một Thánh thú ẩn chứa huyết mạch Long tộc, thù lao là ba Ngọc Mạch linh tủy... Sẽ không phải người này muốn thuần phục, chính là Địa Ngục Thanh Long Thú chứ?
- Ta cũng nhớ tới...
Nghe hắn nói như vậy, mọi người sững sờ tại nguyên chỗ. Ngay cả Trương Huyền cũng hơi kinh ngạc.
Trước mấy ngày, để Tôn Cường ra ngoài hỏi thăm tin tức, thời điểm trở về, nói có nhiệm vụ thuần thú, thù lao phong phú, lúc đầu ý định đi nhận, bởi vì phải đi lớp tinh anh báo danh, nên quên mất... Không nghĩ tới là Trương Thuần ban bố.
Mấu chốt nhất là... đụng nhau ở đây.
- Hắn muốn thuần phục chính là con này!
Thấy mọi người kịp phản ứng, ánh mắt của Lạc Huyền Thanh chợt lóe.
- Đây cũng quá đúng dịp đi...
- Đúng vậy, chúng ta muốn đối phó đại gia hỏa kia, hắn cũng muốn tới thuần phục... Lạc huynh, trong này không có nguyên nhân của ngươi chứ?
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Thiên hạ Thánh thú nhiều như vậy, khả năng cả hai đụng phải một con rất nhỏ, mọi người không tin tưởng này chỉ là trùng hợp.
- Đương nhiên là có quan hệ!
Khóe miệng Lạc Huyền Thanh nâng lên:
- Hai ta từ trước tới nay cạnh tranh, hắn đối với hành tung của ta biết rõ rõ ràng ràng, lần trước tới đây, dù rất bí ẩn, nhưng vẫn bị phát hiện, vì phòng ngừa tiết lộ bí mật của Động Hư Hồ Lô, ta liền mua sắm đồ vật thuần phục Thánh thú, để cho người ta chế tạo Nhiếp Hồn Kim Châu... Mục đích đúng là để hắn hiểu lầm, cảm thấy ta ý định thuần phục Thánh thú... Không nghĩ tới người này thật bị lừa rồi!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn có thể như vậy?
Bất quá cũng hợp tình hợp lý.
Hai người từ trước tới nay cạnh tranh, Trương Thuần biết Lạc Huyền Thanh có ý định thuần phục Thánh thú Thánh Vực bát trọng, khẳng định sẽ không bỏ qua, tranh thủ ở trước khi đối phương thành công, tiến hành đả kích!
- Thông minh!
Trương Huyền cảm khái.
Lạc Huyền Thanh làm như vậy, đã dời đi lực chú ý của đối phương, không đến mức truy xét mục đích của hắn, lại để đối phương giúp diệt trừ nguy hiểm, nhất cử lưỡng tiện!
Mặc kệ Trương Thuần này có thể thuần phục Địa Ngục Thanh Long Thú hay không, khẳng định đều sẽ thu hút sự chú ý của đối phương, mọi người lại nghĩ biện pháp đi vào di tích, sẽ càng thêm đơn giản.
Không hổ là thiên tài của Thánh Nhân Lạc gia, anh vợ của mình, chơi mưu kế thuần thục như thế... Thoạt nhìn cử chỉ thô cuồng, trên thực tế lại tâm tư tỉ mỉ.
- Hắn muốn thuần phục Thanh Long thú, vậy chúng ta không phải có thể lặng lẽ nấp đi, chờ Thánh thú cùng hắn kiềm chế lẫn nhau, lại đi ra không phải được sao?
Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Vân Liên Hải cũng không nhịn được khen ngợi nói.
Mới vừa rồi còn sầu lo, làm sao giải quyết đại gia hỏa kia, Trương Thuần đã xuất hiện, làm chim đầu đàn, bọn họ đúng lúc vui nhàn hạ.
- Làm như vậy cũng không phải không được, chỉ là ta cùng Trương Thuần đấu nhiều năm như vậy, lẫn nhau hiểu rõ, sở dĩ người này tới nhanh như vậy, hẳn là lần nữa nắm giữ tung tích của ta... Một khi phát hiện ta trốn, nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó bí mật Động Hư Hồ Lô, sẽ rất khó ẩn giấu...
Lạc Huyền Thanh lắc đầu.
- Vậy làm sao bây giờ?
Vân Liên Hải nói.
- Rất đơn giản!
Lạc Huyền Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lóe lên:
- Bọn họ không phải muốn thuần phục Địa Ngục Thanh Long Thú sao? Chúng ta nghĩ biện pháp ngăn cản, hơn nữa dẫn Thanh Long thú qua, như vậy đại gia hỏa kia sẽ bị đối phương kiềm chế, chúng ta có thể thừa cơ hội...
- Không sai!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Đã diễn trò, đương nhiên phải làm nguyên bộ. Biết đối phương đã đến, mình lại không ra tay, chẳng phải xin lỗi khán giả sao?
Cho nên, nhất định phải nghĩ phương pháp, làm cho đối phương thoạt nhìn vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì! Như vậy mới có thể để cho lòng hư vinh của đối phương thỏa mãn, vui vẻ giúp mình đánh quái, thừa cơ nhặt thành quả thắng lợi.
- Lạc huynh, có biện pháp gì không?
Thấy hắn tin tưởng như thế, hiển nhiên đã có kế hoạch của mình, Trương Huyền hỏi.
- Đương nhiên!
Lạc Huyền Thanh nhẹ gật đầu:
- Phương pháp rất đơn giản, phái người đi ngăn cản bọn họ, sau đó lại tìm người thu hút Thanh Long thú, giả bộ như muốn thuần phục, một khi Trương Thuần phát hiện ta vượt lên trước, tất nhiên sẽ lo lắng, như vậy rất dễ dàng lộ ra sơ hở, có thể thừa dịp... Còn lại liền đơn giản!
Đám người Trương Huyền gật đầu.
Đối phương biết hắn là tới thuần phục Thanh Long thú, kết quả tới lại tùy ý hắn đi qua, ngu nữa cũng sẽ cảm thấy có bẫy, còn không bằng đóng kịch tranh đoạt, trên thực tế là cố ý khích nộ Thánh thú, làm cho đối phương tiếp chiêu.
Dù sao thực lực cùng thủ đoạn của đối phương, Thanh Long thú nhiều nhất để hắn bị thương, chém giết còn làm không được, chỉ là chịu chút đau khổ, không phải phạm tội giết người, cũng không vi phạm đạo nghĩa Danh Sư.
- Mọi người đã cảm thấy không có vấn đề, vậy hiện tại ta liền an bài một chút!
Thấy mọi người rõ ràng ý tứ của hắn, Lạc Huyền Thanh nhìn về phía Trương Huyền cùng Viên Hiểu, nói:
- Hai người các ngươi, đi phía trước thu hút Thanh Long thú, Trương sư phụ trách bày trận, thân thể Viên Hiểu mạnh mẽ, thủ đoạn bảo mệnh nhiều, phụ trách vào sơn động thu hút! Bọn họ không xuất hiện, chúng ta có thể đợi đến tối, mượn nhờ lực lượng của Nhiếp Hồn Kim Châu mê hoặc đối phương, nhưng bây giờ không cần cố kỵ nhiều như vậy, chỉ cần chọc giận đối phương, nghĩ biện pháp để đám người Trương Thuần tiếp chiêu là được!
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Nói phức tạp, trên thực tế rất đơn giản, hắn cùng Viên Hiểu phụ trách dụ quái, đưa quái ra giao cho đám người Trương Thuần là được... Dù sao đối phương là tới gây rối, không cần cố kỵ.
- Tốt, còn lại đi nghênh đón Trương Thuần, vô luận như thế nào cũng phải ngăn cản bọn họ tiếp tục đi tới!
Lạc Huyền Thanh nói xong, thân thể nhảy lên, nghênh đón đám người Trương Thuần.
- Chúng ta cũng nhanh một chút đi!
Thấy bọn họ rời khỏi, Viên Hiểu hô một tiếng, vòng qua nham thạch lặng lẽ đi tới.
- Trương sư, một lát nữa ngươi bày trận trước, không cần mạnh cỡ nào, chỉ cần có thể thời gian ngắn vây khốn Thanh Long thú là được, ta vào sơn động hấp dẫn nó ra, nghĩ biện pháp đưa vào trong trận pháp! Chỉ cần hoàn thành, coi như thành công!
Vừa tiến lên, Viên Hiểu vừa truyền âm nói.
Trương Huyền gật đầu.
Làm như vậy, quả thực đơn giản nhất, dù sao mục đích của bọn hắn không phải thuần phục gia hỏa này, cũng không phải chém giết, mà là chọc giận, xem như mượn đao.
- Sau khi vây khốn Thanh Long thú, chúng ta đi qua giúp một tay, mặc dù Lạc Huyền Thanh rất mạnh, nhưng Trương Thuần cũng không yếu, hai người tranh đấu, coi như ở nội viện cũng làm cho rất nhiều người chú mục!
Hai mắt Viên Hiểu sáng lên, tràn đầy hưng phấn.
Võ giả đều thích xem cao thủ tỷ thí, như vậy bản thân mới có thể tăng lên, học được nhiều thứ hơn.
Lạc Huyền Thanh, Trương Thuần, cho dù ở nội viện cũng là nhân vật đỉnh phong, hai người tranh đấu, đối với hắn mà nói cũng có lực hấp dẫn thật lớn.
- Cũng tốt!
Trương Huyền lên tiếng.
Thật ra thì đối với song phương chiến đấu, hắn không có hứng thú quá lớn, thực lực còn không có đạt tới, coi như xem cũng xem không hiểu, hoàn toàn không thấy xuất sắc ở nơi nào.
Huống chi hắn xem xét, tất nhiên sẽ dẫn động thư viện, đến lúc đó nhìn thấy rất nhiều thiếu hụt, cực kỳ khó chịu, nôn tại chỗ cũng không tốt lắm đâu!
- Thế nào? Không hứng thú?
Nhìn ra ý nghĩ của hắn, Viên Hiểu cười một tiếng:
- Ngươi đừng tưởng rằng bọn họ chỉ luận bàn, hai người giao thủ, thật đúng là sát sinh giết chết, chiêu chiêu hung hiểm!
- Sát sinh giết chết?
Trương Huyền kỳ lạ:
- Đều là con em đại gia tộc, có thể có cừu hận gì a? Chỉ là lẫn nhau so sánh, còn không đến mức như thế.
- Ngươi còn không biết? Cũng đúng, ngươi vừa mới đến, không biết cũng rất bình thường!
Viên Hiểu sững sờ, sau đó nở nụ cười, nhìn quanh hai bên một vòng, thấp giọng:
- Nghe nói... Trương Thuần muốn theo đuổi tiểu công chúa Lạc gia... Ai, ngươi làm gì?
Còn chưa nói xong, chỉ thấy thanh niên theo sát ở phía sau xoay người rời đi.
- Ta đi hạ độc chết Trương Thuần này!
Trương Huyền xua tay.
- ...
Viên Hiểu.