Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Ban đầu ở Thiên Huyền vương quốc, lão gia cùng hắn ở chung một đoạn thời gian rất dài, nhưng từ chưa nói qua còn có một hạ nhân. Nếu như sớm đi tìm tới, cũng không mệt mỏi như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể để người này đi làm. Hạ nhân, quản gia... Vẫn có địa vị chênh lệch.
- Nghe lời ngươi?
Da mặt không ngừng run rẩy, Hồ Nhất Vi suýt chút nữa nhịn không được, nhảy qua bóp chết đối phương.
Có thể muốn chút mặt không?
Coi như ta che giấu tu vi, ngươi nhìn không ra, cũng nên thấy rõ thái độ của đám người Chiêm sư a? Người khác nhìn thấy ta đều dọa đến sắp ngất, mà ngươi... Một bộ tùy tiện, nhãn lực làm sao kém như vậy?
- Được rồi! Ngươi chỉ là giúp lão gia xử lý chút việc vặt, hạ nhân mà thôi, mà ta thì là lão gia tự mình công nhận quản gia... Có thể nghe theo mệnh lệnh của ta, cũng đủ để tự hào!
Nhẹ gật đầu, Tôn Cường một bộ đương nhiên.
Đối phương hít hà hồi lâu, náo loạn hồi lâu thì ra chỉ là hạ nhân, mà hắn... Hoàn toàn khác biệt, là quản gia, chuyên môn quản hạ nhân ! Thân phận và địa vị, có thể giống nhau sao?
Cả hai quả thực là hoàng kim cùng bùn đất khác nhau. Hạ nhân cho lệnh bài, hắn thân là quản gia, tự nhiên không cần... Vừa nghĩ như thế, trong lòng Tôn Cường lập tức thoải mái không ít, lần nữa thấy lão gia quyết định mà cảm thấy tự hào.
- Bảo ta nghe mệnh lệnh của ngươi...
Hàm răng cắn khanh khách vang vọng, Hồ Nhất Vi nhịn không được nữa, trong mắt lóe lên một tia sát cơ, cong ngón búng ra, một làn khói bụi lặng yên không tiếng động chui vào trong cơ thể Tôn Cường, trong lòng hừ lạnh:
- Chỉ cần ngươi có thể còn sống là được!
Làm xong những thứ này, lại chẳng muốn cùng người chết nói nhiều, quay đầu nhìn về phía lão giả cách đó không xa.
- Chiêm sư, lần này ta là cùng thiếu gia tới, hiện tại hắn đã thành công đi vào Thánh Tử điện, nhiệm vụ của ta hoàn thành, không cần thiết tiếp tục chờ đợi, đặc biệt cùng ngươi thông báo một tiếng, hi vọng chăm sóc một chút, lão gia đối với vị thiếu gia này có mong đợi rất lớn...
Chiêm sư vẫn chưa trả lời, một thanh âm to lớn vang lên:
- Yên tâm đi, thiếu gia ta sẽ chiếu cố tốt...
Khóe miệng giật một cái, Hồ Nhất Vi vội vàng quay đầu nhìn sang, ngay sau đó nhìn thấy Tôn Cường một mặt khí định thần nhàn khoát tay áo.
- Sao có... Khả năng?
Lông mày nhảy một cái.
Hắn dùng kịch độc, coi như Chiêm sư, lặng yên không một tiếng động cũng dính chưởng, thất khiếu chảy máu mà chết, người trước mắt này, dính nhiều như thế, một chút sự tình cũng không có, nói chuyện còn trung khí mười phần... Thật hay giả?
- Không có gì không thể nào?
Cũng không biết đã đi qua Quỷ Môn quan một chuyến, Tôn Cường nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra vẻ tự hào:
- Đoạn đường này, nếu không phải ta chăm sóc thiếu gia, hắn làm sao có thể dễ dàng trở thành học viên của Thánh Tử điện như vậy? Điểm ấy... Khỏi cần ngươi lo nghĩ!
- ...
Thấy người này nói chuyện càng ngày càng vang dội, không có chút bộ dạng trúng độc nào, Hồ Nhất Vi híp mắt lại, ngón tay tiếp tục bắn ra.
Những năm này mặc dù bản tính sửa lại không ít, nhưng chân chính chọc tới trên đầu, vẫn không nhịn được động sát tâm.
Ô ô ô!
Liên tục mấy lần, kịch độc mạnh nhất ẩn chứa ở trên người, lần nữa bám vào người đối phương, chui vào thân thể.
- Đủ rồi, bắn qua bắn lại có ý tứ à? Nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao, hay giả câm vờ điếc? Thân là hạ nhân, một chút giác ngộ của hạ nhân cũng không có, khó trách lão gia không coi ngươi là quản gia... Thật là!
Tôn Cường không vui, một bộ tịch mịch như tuyết.
Nói chuyện cẩn thận, người này lại khoa tay múa chân bắn qua bắn lại, là chân khí mà thiếu gia lưu lại trong cơ thể hắn qua lại tán loạn... Một chút giác ngộ làm hạ nhân cũng không có, chẳng lẽ bởi vì mình cùng thiếu gia thời gian dài, học tính tình có chút quá tốt rồi? Nếu không, vì sao đối phương không hề sợ hãi chút nào? Cho chút mặt mũi, thật đúng là dám mở phường nhuộm ...
- Ngươi...
Thấy đối phương vẫn không có dấu hiệu trúng độc, Hồ Nhất Vi lắc lư, con mắt trợn tròn.
Vừa rồi bắn ra mấy đạo kịch độc, là lợi hại nhất trên người hắn, lúc trước Dương sư gặp, cũng hao tốn một phen tay chân, kết quả đối phương không có việc gì, chẳng lẽ... gia hỏa mập mạp này, cũng không phải thoạt nhìn đơn giản như vậy, trên thực tế lại là siêu cấp cao thủ?
Quãng thời gian trước, gặp được một nữ tử, tuổi không lớn lắm, thiếu chút nữa đánh hắn thổ huyết!
Hơn nữa còn nghe nói, khai phái tổ sư của Độc Điện lần nữa quay về, thoạt nhìn cũng rất trẻ trung!
Nhãn lực của chủ nhân từ trước tới nay không kém, để người này làm quản gia, chỉ sợ cũng có đạo lí riêng, không có bản lĩnh nhất định, làm sao có thể đồng ý! Trong nháy mắt, người béo trước mắt trước đó cái gì cũng không tính, lập tức trở nên cao to.
- Đệ tử của Dương sư, ta tự nhiên sẽ chăm sóc... Không biết tên gọi là gì, là năm nay mới khảo hạch thông qua sao?
Mặc dù thấy được động tác của Hồ Nhất Vi, nhưng nhìn thấy Tôn Cường lông tóc không tổn hao gì, Chiêm sư còn tưởng rằng cuối cùng không có ra tay, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi.
- Trương Huyền!
- Phùng Tử Dật!
Tôn Cường cùng Hồ Nhất Vi đồng thời mở miệng.
- Trương Huyền?
Chiêm sư vẫn chưa trả lời, Hồ Nhất Vi nhíu mày, nhìn lại:
- Chủ nhân nhà ta chỉ thu một học sinh, gọi Phùng Tử Dật, Trương Huyền này là ai?
Dương sư chỉ thu một học sinh, gọi Phùng Tử Dật, lần này tới nơi đây, cũng là bởi vì đi theo phía sau hắn, Trương Huyền... sao chưa từng nghe qua?
Thu nhiều một cái quản gia, chưa từng nghe qua ngược lại cũng thôi, thu nhiều một học sinh, không có khả năng cũng không biết a!
- Phùng Tử Dật cùng thiếu gia của chúng ta, là sư huynh đệ, hai người đã gặp mặt, hơn nữa tiến hành tỷ thí!
Tôn Cường cười khoát tay áo:
- Đoán không sai, bây giờ đã trở thành sư đệ của thiếu gia nhà chúng ta!
Nguyên lai người này là chăm sóc Phùng Tử Dật, vậy thì khó trách! Bản thân chăm sóc thiếu gia, hắn chăm sóc Phùng Tử Dật... xem ra, lão gia không tính quá bất công. Căn cứ hắn biết rõ, không đánh vị Phùng Tử Dật này gọi sư huynh, khẳng định là không thể nào .
- Sư đệ?
Hồ Nhất Vi bối rối.
- Vừa rồi nếu ngươi nói sớm ra Phùng Tử Dật, ta sẽ không nghi ngờ ngươi, đều làm việc cho lão gia, cũng không cần phải khách khí...
Thấy hắn không hiểu, Tôn Cường cười cười:
- Thật ra thì, loại người như lão gia, thực lực sâu không lường được, thu mấy học sinh, thậm chí tôi tớ, không phải rất bình thường sao, dù sao chúng ta chỉ là hạ nhân, không tiện hỏi nhiều sự tình của chủ nhân!
Lão gia cực kỳ khiêm tốn, thật giống như hắn quen biết đã lâu vậy, nếu không phải Trương Cửu Tiêu giải thích, hắn cũng không biết, chủ nhân quen biết hơn một năm, cường đại như vậy, có thể xưng đương đại đệ nhất!
- ...
Hồ Nhất Vi nói không ra lời.
Đối phương lời thề son sắt như vậy, hơn nữa còn trải qua đám người Chiêm sư đo lường, ngay cả kịch độc của hắn cũng độc không chết, cũng có chút không xác thực nhận.
Mặc dù đi theo Dương sư, nhưng dù sao chỉ là hạ nhân, thu tôi tớ, không có khả năng sự tình gì cũng biết.
Chẳng lẽ, vị chủ nhân này của mình, thật dưới tình huống hắn không biết rõ tình hình, thu nhiều một học sinh, càng thu một quản gia?
Vốn chỉ là tìm Chiêm sư nói chuyện, thế nào thời gian nháy mắt biến thành nhận thân.