Qua không biết bao lâu, mới chém xuống toàn bộ cây xương rồng trên đầu, hai vị Khải Linh sư cửu tinh, lần nữa nhìn về phía tượng đá cách đó không xa, từng cái sắc mặt xanh xao, lòng còn sợ hãi.
Trên khải linh chi đạo, bọn họ nắm giữ rất lợi hại, nhưng đối phương dùng khải linh thuật, hình như không có thiếu hụt, bất kể dùng loại thủ đoạn nào, linh tính đều có thể làm ra phòng ngự, thậm chí phản kích, để bọn họ cũng không biết nên làm gì bây giờ.
- Có phương pháp nào không?
Chờ tiếp cận nửa canh giờ, ngay cả một tượng đá cũng không có hủy linh tính, Trương Vô Trần nhịn không được nữa.
- Cái này...
Ngô trưởng lão xấu hổ, vẻ mặt thấu hồng:
- Bẩm báo tam trưởng lão, chúng ta tài hèn học ít, bây giờ không có phương pháp, không biết những thứ này... Đến cùng xuất từ tay vị khải linh đại sư nào?
- Là... một vị cao thủ kiếm đạo của Thánh Tử điện, Trương Huyền!
Trương Vô Trần nói.
- Trương Huyền?
Liếc mắt nhìn nhau, Ngô trưởng lão, Mạc trưởng lão lộ ra mê man.
Khải Linh sư đỉnh phong chân chính, bọn họ biết một ít, chưa từng nghe qua cái tên này ah!
Hơn nữa... cao thủ kiếm đạo, cái quỷ gì?
- Phương pháp khải linh của hắn, cùng chúng ta học qua hoàn toàn khác biệt, hai người chúng ta bất lực, tam trưởng lão có thể mang bọn ta gặp người này một chút hay không, muốn giải quyết, khả năng cũng chỉ có chính hắn mới có thể làm được!
Chần chờ một lát, Ngô trưởng lão nói.
Đối mặt những tượng đá trước mắt, bọn họ không có biện pháp nào, xem ra, chỉ có thể để đối phương tự mình ra tay.
Nghe được lời nói của đối phương, tam trưởng lão xoa xoa mi tâm.
Đường đường Trương gia, vậy mà không giải quyết được phiền phức do một thanh niên mang tới, truyền đi cũng không đủ mất mặt. Bất quá, hiện tại loại tình huống này, tùy ý tượng đá tiếp tục chạy loạn, phiền phức sẽ càng lớn.
- Vô Chân, dẫn đường...
Không còn xoắn xuýt, bàn tay vẫy một cái.
Vô Chân trưởng lão cũng biết sự tình nghiêm trọng, không dám nhiều nói, vội vã đi thẳng về phía trước.
Tam trưởng lão theo sát, Mạc trưởng lão, Ngô trưởng lão dừng lại một chút, cũng đi theo tới.
Bọn họ muốn nhìn một chút, đến cùng là vị Khải Linh sư nào, mở ra linh tính cường đại như vậy, ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp gì.
- Trương sư đi theo Kiếm Tần Sinh tới, khiêu chiến kiếm thuật, cho nên ở khu tỷ thí!
Vô Chân trưởng lão giới thiệu.
Mỗi ngày khách nhân đến Trương gia nhiều vô cùng, có khiêu chiến, có thăm hỏi... Vì tiện phân khu vực, chia những người này làm chủng loại khác biệt, ở khu vực cũng không giống nhau.
Kiếm Tần Sinh cùng gia chủ có tư oán, khiêu chiến là kiếm pháp, tự nhiên là ở khu vực tỷ thí.
Nơi này đều là cao thủ đến đây khiêu chiến, đao pháp, kiếm pháp, võ kỹ, thương thuật, quyền pháp... cường giả vô số.
Đương nhiên, cũng không thiếu cường giả các chức nghiệp đỉnh cao.
- Mau đi xem một chút, có người khiêu chiến Trương Tử Tình!
- Trương Tử Tình? Đệ nhất tài nữ của Trương gia, tuổi còn trẻ đã là thư hoạ đại tông sư?
- Đúng vậy, ba tuổi học vẽ, bảy tuổi ý tồn, chín tuổi kinh hồng, mười hai tuổi linh trí phá phàm, mười lăm tuổi hư không lâm thư, năm nay mới vừa mười tám tuổi, đã vẽ ra tác phẩm như thật như ảo, hội trưởng tổng bộ Thư Họa sư cũng khen không dứt miệng, cho rằng là thư hoạ đệ nhất thiên tài ngàn năm qua, hơn nữa không chỉ như vậy, cầm, kỳ cũng đều vô cùng cường hãn, Trương gia cũng khó tìm ra người so sánh... Ai không có mắt như thế, đi khiêu chiến nàng?
- Ta cũng không biết, hẳn là một vị khách nhân vừa tới, tên... Trương Huyền, thấy có người tranh đoạt tác phẩm hội họa của nàng, liền đi nhìn một cái, hình như nói rất khó nghe, đối phương suýt chút nữa tức chết! Lúc này mới nổi giận muốn khiêu chiến!
- Khó nghe?
- Đại loại là nói bức họa này của nàng, kiến thức cơ bản quá kém, còn muốn chỉ điểm đối phương, đường đường thư hoạ đệ nhất thiên tài, tài nữ nổi danh nhất Trương gia, tự nhiên mất hứng...
Đang tiến lên, liền nghe chung quanh nghị luận ầm ĩ.
- Đi qua nhìn một chút...
Lần này tới là tìm hắn, không nghĩ tới, còn không có xử lý xong sự tình tượng, lại chạy đến nơi đây nháo sự.
Theo đám người đi một hồi, quả nhiên ở trên một quảng trường tìm được Trương Huyền, Kiếm Tần Sinh che trán, đứng ở cách đó không xa, không biết nghĩ cái gì, đối diện chính là Trương Tử Tình, thì tức đến gương mặt xinh đẹp thấu hồng, cả người không ngừng run rẩy.
- So thư hoạ với ta?
Nhìn qua, mí mắt Trương Huyền nâng lên:
- Tiền đánh cược là cái gì? Không có tiền đặt cược, ta không muốn động thủ với vô danh tiểu tốt!
Đi tới nơi này, nhìn thấy không ít người tranh đoạt tác phẩm của cô gái kia, vốn cho rằng cao thâm lắm, nhìn thấy không chịu được thất vọng.
Đối phương có thể vẽ ra tác phẩm như thật như ảo, thật rất không tệ, nhưng nhận tuổi tác hạn chế, kiến thức thiếu thốn, phương diện ý cảnh có vẻ cực kỳ ngây thơ, có cảm giác vì trao từ mới đi nói buồn.
Thật giống như kiếp trước rất nhiều thơ từ ưu mỹ, hầu như đều là tác giả cảm động lây, tình cảm chân thực rộ ra... Lúc này mới đưa tới vô số người cộng minh, Thiên Cổ lưu truyền, kéo dài không suy, chỉ bằng vào tưởng tượng ra viết, trên ý cảnh, khó tránh khỏi kém chút.
Đổi lại những người khác, lấy tính cách khiêm tốn của hắn, khẳng định lười nói nhiều, nhưng nếu là thiên tài Trương gia, khó tránh khỏi muốn phê bình mấy câu.
Dù sao là tới gây chuyện, càng lớn càng tốt.
- Ngươi...
Ánh mắt của Trương Tử Tình hận không thể giết người.
Vị trước mắt này quả thực quá khinh người, nói thư hoạ của nàng dở dở ương ương thì thôi, còn vô danh tiểu tốt...
Trương Tử Tình ta, coi như ở Thư Họa sư công hội, cũng danh khí cực lớn, người người đều biết, ngươi... Trương Huyền, là cái rễ hành nào?
Còn không có tiền đặt cược không tỷ thí... Có thể đừng giả bộ ngưu bức như vậy được không?
- Tiền đặt cược liền tiền đặt cược, bộ này Đông Nhật Đạp Tuyết đồ, là ta vẽ mùa đông năm ngoái, cực kỳ trân quý, chỉ cần có thể vượt qua ta, liền tặng cho ngươi!
Dù tức run rẩy, nhưng nhìn ý tứ của đối phương, không đáp ứng khẳng định sẽ cự tuyệt, lúc này cổ tay khẽ đảo, một bức tranh xuất hiện ở trước mắt.
Nhẹ nhàng mở ra, tuyết bay đầy trời, hàn khí bức người, như nhìn một hồi, sẽ thật tiến vào bên trong.
Thấy nàng lấy ra bức họa này, người chung quanh thốt lên, từng cái tràn đầy hâm mộ.
- Có thể để cho Tử Tình lấy ra bức tranh này, xem bộ dáng là giận thật a!
Trương Vô Trần vuốt râu.
- Đúng vậy, bức họa này, là Tử Tình thích nhất, một mực xem như chí bảo, Thư Họa sư công hội cho rằng đã tới đại tông sư, từng có người ra giá năm mươi viên Linh Thạch tuyệt phẩm, cũng không có bán!
Vô Chân trưởng lão cũng nhẹ gật đầu.
Bức họa trước mắt này, là tác phẩm tốt nhất của Trương Tử Tình, không biết bao nhiêu năm mới có thể xuất hiện một bộ, quá mức trân quý, trưởng lão trong tộc đã gặp cũng không nhiều, không nghĩ tới lại lấy ra làm tiền đặt cược, xem ra thật bị tên này chọc tức không nhẹ.
- Thật là hẹp hòi!
Còn tưởng rằng đối phương sẽ lấy ra tiền đặt cược gì, không nghĩ tới chỉ là bức họa, Trương Huyền tràn đầy thất vọng:
- Loại tác phẩm cấp thấp này, cũng đừng có lấy ra, miễn cho mất mặt... Như vậy đi, nếu như ngươi thua, cho ta một viên Linh Thạch tuyệt phẩm liền tốt!
- Một viên Linh Thạch?
Thân thể mềm mại nhoáng một cái, Trương Tử Tình sắp cắn nát hàm răng:
- Ngươi xác định?
- Ừm!
Vẻ mặt Trương Huyền thản nhiên.
Đối với hắn mà nói, tác dụng lớn nhất, đương nhiên là Linh Thạch, tác phẩm hội họa mà thôi... Thật muốn, tùy tiện có thể vẽ, không đáng là gì.